Quyển 2 - Chương 24

Tịch Mân Sầm là loại người nào chứ? Cho dù hai người đi phía sau có nhỏ giọng như tiếng vo ve của muỗi, hắn cũng có thể nghe được rõ ràng.
thật không biết Duẫn Linh Chỉ ở đâu ra cái tính thích đùa với lửa như vậy, từ lúc nàng ta gả vào Vương phủ, trong phủ chưa từng có một ngày thanh tĩnh nào.


Còn chưa tiến vào tiền thính, Mạn Duẫn đã nghe nơi này ầm ầm bởi giọng của nhiều người không biết đang thảo luận cái gì, trong lòng chợt có một dự cảm không tốt, mí mắt phải không ngừng giật giật. Người ta nói máy mắt trái có tiền, nhảy mắt phải tai ương, hôm nay không chừng lại gặp chuyện không may gì rồi.


Khuôn mặt Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm đều mang nét đẹp bất phàm, chỉ cần đứng im lặng một nơi cũng có thể khiến cho người khác chú ý, nên khi hai người vừa tiến vào đại sảnh, hơn mười cặp mắt lập tức nhìn chăm chú vào họ.


Duẫn Linh Chỉ cầm khăn lụa che miệng, cười duyên vài tiếng, “Vương gia và tiểu Quận chúa đến rồi à? Ta đang chiêu đãi vài vị khách đấy.”


Mạn Duẫn đưa mắt nhìn một vòng quanh đại sảnh, tất cả ghế trong tiền thính đều được ngồi đầy các công tử trẻ tuổi, ai nấy đều ăn mặc hoa lệ, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, giống y như đi xem mắt...


Từ này vừa hiện ra trong đầu, Mạn Duẫn lập tức ngốc lăng. Tình hình này đúng là buộc người đi làm quen tìm hiểu đây mà! Hay là phải nói Duẫn Linh Chỉ chơi nàng bằng cách bày một buổi yến tiệc xem mặt đây!


available on google playdownload on app store


“Bọn họ là ai?” Mặt Tịch Mân Sầm tối xuống, hàn khí không ngừng tuôn ra ào ạt, tay giấu trong tay áo từ từ nắm chặt. Duẫn Linh Chỉ này đúng là không sợ ch.ết, trước mặt hắn mà dám công khai tìm nam nhân cho Mạn Duẫn!
Coi hắn như ch.ết rồi đấy à!


Duẫn Linh Chỉ coi như cũng có chút nhãn lực, nhìn ra tâm trạng của Cửu Vương gia không tốt, cũng hơi chột dạ. Nhưng nàng chỉ nghĩ rằng chẳng qua là Cửu Vương gia không thích khách khứa mà thôi. Nàng ở trong Vương phủ hơn một tháng rồi mà chưa từng thấy người đến bái phỏng, có thể thấy được là Vương gia rất thích sự thanh tĩnh, ghét bị người khác tới cửa quấy rầy.


“Vị này là tiểu công tử của Lại bộ Thượng thư, vị này là nhị công tử của Lâm Quận vương, vị này là Tam công tử Lưu gia ở Hoàng Đô thủ phủ, bốn vị này đều nổi danh là thanh niên tài tuấn của Hoàng Đô...” Duẫn Linh Chỉ giới thiệu từng người.


Sắc mặt Tịch Mân Sầm càng lúc càng đen kịt lại, có cảm giác nguy hiểm như mưa lớn gió lốc sắp tới đến nơi.


Chu Phi sợ tới mức tay cầm kiếm run lên, Duẫn Linh Chỉ này chính là đang khiêu khích trắng trợn điểm mấu chốt của Vương gia. Chu Dương còn sợ hãi hơn, bọn hắn theo Vương gia đã nhiều năm nên biết tính tình dữ dội của nam nhân này, lập tức trốn ra sau lưng Chu Phi, lấy đại ca làm tấm mộc đỡ.


Cho dù Vương gia phát giận, nếu phải ch.ết thì cũng là đại ca ch.ết trước. Nghĩ như thế, Chu Dương vô tâm vô phế âm thầm thích chí.
Nhớ tới trước kia Phụ Vương tìm đủ mọi cách đùa giỡn với mình, Mạn Duẫn đầu đầy ý xấu đưa mắt thong thả lướt nhìn đám công tử kia vài lượt.


Đứng ở trước mặt bốn vị thanh niên tài tuấn, Mạn Duẫn chỉ vào một công tử mặc áo xanh, nói: “Ngươi chính là Tô Kha đã viết《Thanh Vân chí》đúng không?”


Tô Kha tuyệt đối không ngờ được rằng tiểu Quận chúa đã từng xem qua bài thơ của hắn, lập tức kích động vô cùng, đứng lên chắp tay chào Mạn Duẫn, trả lời: “Đúng là thảo dân.”


Hơn mười vị công tử khác ngồi xung quanh tỏ vẻ ủ rũ, ai mà chẳng biết, Tô Kha này là một tài tử hủ lậu nghèo kiết xác, nếu không vì hắn cũng có chút tài thư sách, dễ gì tiến được vào cửa Vương phủ.


Mạn Duẫn không cần thiết phải thật sự xem qua thơ thẩn của hắn, chẳng qua vài lần ra phủ đến Thư quán trước đây, nàng thấy nó được bày ở đây nên vô tình nhớ trong đầu, chứ không thật sự đọc qua sách này.
“không tệ không tệ, hình dáng cũng có phong độ đấy chứ.”


Mạn Duẫn buông một câu khích lệ liền làm cho Tô Kha cảm thấy lâng lâng, đặc biệt khi nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Quận chúa thì liền bất giác nuốt nuốt nước miếng.


Mặt Tịch Mân Sầm đã có thể dùng từ lọ nghẹ nơi đít nồi để hình dung. Duẫn Linh Chỉ không biết tình huống mà cố ý làm một yến tiệc xem mắt thì cũng tạp chấp nhận được đi. Nhưng chính Mạn Duẫn thế mà lại dám giả vờ như không biết mà đứng đó thật sự tuyển qua chọn lại. Ánh mắt hắn cũng chuyển hướng sang nhìn vị Tô tài tử kia, cảm thấy diện mạo chẳng qua chỉ bình thường thôi, đứng trong đám không mà không được chỉ thì cũng không nhận ra được.


Còn về phần văn chương ấy hả... Ngay cả hắn còn chưa nghe nói qua, sao có thể được cho là có tài?


Mạn Duẫn vừa nói chuyện với Tô Kha, vừa lén đánh giá sắc mặt của Phụ Vương, trong bụng cười sằng sặc. Trước kia thấy nhiều nữ nhân khác cứ ào ạt xông lên sóng sau đè sóng trước mà dán vào Phụ Vương, trong lòng Mạn Duẫn liền nhuộm đầy ghen tức, hôm nay cuối cùng có thể báo thù được rồi. Về phần dự cảm xấu do máy mắt phải lúc trước đã sớm bị thay thế bằng tiếng cười trộm lúc này.


Chu Dương thỉnh thoảng nhìn nhìn tiểu Quận chúa, rồi lại nhìn nhìn Vương gia. Tiểu Quận chúa thật là lớn mật nha, ngay cả Vương gia cũng dám trêu.


“Văn chương của thảo dân sao so với được với tiểu Quận chúa. Tiểu Quận chúa khen trật rồi.” Tô Kha rất khiêm tốn, mỗi tiếng nói cử động đều có dáng vẻ nhàn tĩnh của văn nhân.


Duẫn Linh Chỉ nhìn hai người nói chuyện với nhau hợp cách thì rất sung sướng, không khỏi cười lên thành tiếng. Ngoại trừ buổi tối Vương gia dành nhiều thời gian một chút để cùng một chỗ với nàng ra, thì ban ngày toàn cùng với tiểu Quận chúa. không thể động được con bé, Duẫn Linh Chỉ chỉ có thể nghĩ biện pháp đẩy nó ra khỏi đây. Tiểu Quận chúa năm nay cũng đã mười lăm tuổi, đến tuổi gả chồng rồi. không có biện pháp nào tốt hơn biện pháp này.


Duẫn Linh Chỉ đưa một ánh mắt ý bảo cho Tô Kha, khích lệ hắn cố gắng thêm, chỉ cần có thể dính líu với cây đại thụ Cửu Vương gia này, thì kiếm được một chức quan chẳng qua là vấn đề nhỏ.


“Đây là Nhị công tử Lâm Hữu Thi của Lâm Quận vương đúng không? Dạ yến tối qua bản Quận chúa cũng có gặp Lâm quận vương.” Mạn Duẫn đột nhiên quay người lại, bước về hướng bên kia, mở lời chào Lâm Hữu Thi.
Lâm Hữu Thi vui như mở cờ, “Tiểu Quận chúa quen biết cha của ta?”


“Cũng gặp qua vài lần.” Gặp qua, chỉ là gặp qua, chứ không hề nói chuyện.
Lập tức, Mạn Duẫn lại cùng Lâm Hữu Thi nói chuyện vui vẻ.
Thần sắc Duẫn Linh Chỉ cứng ngắc, tiểu Quận chúa có ý gì vậy? Mới vừa rồi còn ưu ái với Tô Kha, giờ lại cười nói với Lâm Hữu Thi là sao.


Chu Phi luôn nhìn chằm chằm vào nắm đấm Vương gia giấu trong tay áo, trong bụng e sợ nhỡ đâu Vương gia nhịn không được mà tung chưởng, thì nhất định sẽ tổn thương kẻ vô tội.


nói chuyện nửa ngày, Mạn Duẫn cố ý giả vờ nghi hoặc hỏi: “Sao hôm nay hết thảy các ngươi đều dành chút thời gian đến Vương phủ vậy?”
“Chuyện này...” Lâm Hữu Thi nhìn sang Duẫn Linh Chỉ, chờ nàng giải vây.


Duẫn Linh Chỉ đứng lên, đi đến bên cạnh Mạn Duẫn, kéo tay nàng vỗ vài cái vô cùng thân thiết, “Tiểu Quận chúa, ngươi năm nay cũng mười lăm tuổi rồi. Nữ tử ở Phong Yến đến tuổi này đã có thể lập gia đình. Ta thấy ngươi ngày thường toàn giấu mình trong Vương phủ mà ít xuất môn, cho nên đã mời một số thanh niên tài tuấn xuất sắc tụ họp tại quý phủ đàm luận đề thơ, cũng là dịp tốt để các ngươi làm quen tìm hiểu.”


Mạn Duẫn nhìn cặp tay khéo léo đang đặt trên mu bàn tay mình, rồi lẳng lặng rút tay lại.
“Mạn Duẫn đã hiểu. Doãn tỷ tỷ an bài như vậy là muốn cho bản Quận chúa tìm hiểu đối tượng.” Mạn Duẫn thẳng thắn.
Chu Dương như có thể nghe thấy tiếng răng rắc phát ra từ nắm đấm của Vương gia.


“Tiểu Quận chúa thấy ai có thể coi trọng không?” Duẫn Linh Chỉ cười nheo mắt lại, dẫn Mạn Duẫn đến trước mặt đám công tử nhìn một vòng.


“Này nha...” Mạn Duẫn đi một chút, mỗi lần đi đến trước mặt một vị công tử đều dừng lại, nhìn vài lần, mãi cho đến khi đối phương nghĩ là tiểu Quận chúa nhìn trúng mình, thì lại mở bước đi tiếp đến người tiếp theo.


Duẫn Linh Chỉ đã không còn hiểu rõ rốt cuộc tiểu Quận chúa nghĩ cái gì.
Mà trong lòng Tịch Mân Sầm sóng gió đã cuồn cuộn khó mà bình ổn. Hành động này của Mạn Duẫn giống như là... có quá nhiều lựa chọn, không biết nên chọn người nào, dường như người nào nàng cũng đều vừa lòng cả.


Ngón tay Mạn Duẫn quét một vòng, như muốn chỉ một người.


Đến thế này rồi mà Tịch Mân Sầm còn tiếp tục nhịn nữa thì còn được coi là nam nhân sao? Tóm chặt ngón tay đang chỉ loạn xạ của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm đẩy nàng ra sau lưng, “Mạn Duẫn chỉ mới mười lăm tuổi, bổn Vương còn ngại nàng chưa ở cùng với bổn Vương đủ dài, ai dám gả nàng ra ngoài thử xem!”


Ánh mắt lạnh như băng xẹt qua tất cả các công tử có mặt trong này, Tịch Mân Sầm lạnh lùng hừ một tiếng, “Muốn làm con rể của bổn Vương, các ngươi còn chưa đủ tư cách! Cút!” một tiếng rống xong, bàn tay Tịch Mân Sầm vung lên, bình hoa trong sảnh đột nhiên vỡ nát.


Chu Dương đau lòng nhìn một đống mảnh nhỏ trên mặt đất, hu hu, bình hoa này có giá hơn năm trăm lượng bạc đó nha! Cứ vậy... cứ vậy mà nát bấy à.


Tâm Duẫn Linh Chỉ như rụng bộp một tiếng, nàng chưa bao giờ thấy Vương gia bạo phát cơn tức lớn như vậy. Tuy rằng những công tử nàng mời tới không phải là những người tốt nhất, nhưng tốt xấu gì cũng có chút danh tiếng, thế mà Vương gia lại chướng mắt...


Kỳ thật Duẫn Linh Chỉ không biết, không phải Tịch Mân Sầm chướng mắt, mà là hắn hoàn toàn nhìn không vừa mắt!


Đám công tử đều khiếp đảm trước cơn giận của Cửu vương gia. Tô Kha còn chưa nuốt xong ngụm trà trong miệng, nghe thấy thanh âm rống giận này lập tức nuốt ực xuống, chật vật cùng mọi người mặt mũi xám xịt chạy ra khỏi Vương phủ.


Khóe môi Mạn Duẫn nhếch lên cười, không hề có chút tự giác có lỗi nào đối với sự tức giận của Tịch Mân Sầm.
Chu Dương đưa tay vỗ trán, tiểu Quận chúa vui vẻ, nhưng Vương phủ lại tổn thất một đống bạc nha.


Sau khi mọi người lủi trốn hết, Tịch Mân Sầm xoay người nhìn Duẫn Linh Chỉ, lạnh lùng nói: “Chuyện về Mạn Duẫn ngươi đừng có nhúng tay vào, nếu không...” Mắt Tịch Mân Sầm nheo lại, làm cho người nhìn không rét mà run.


Duẫn Linh Chỉ còn dám nói cái gì nữa? Vương gia đã quá sủng ái nữ nhi như vậy rồi, ngay cả gả nữ nhi ra ngoài cũng còn luyến tiếc nữa mà.


“Chỉ nhi cũng có ý tốt mà thôi. Thấy tiểu Quận chúa cô đơn một mình ở trong Vương phủ, Chỉ nhi sợ tiểu Quận chúa buồn.” Trong thâm tâm Duẫn Linh Chỉ có hơi chột dạ, nên thanh âm nhỏ đi rất nhiều.


“cô đơn một mình? Có bổn Vương ở cùng, Duẫn nhi sao có thể cô đơn!” Tịch Mân Sầm gác tay lên vai Mạn Duẫn, giọng nói ngang ngược mà băng hàn quanh quẩn trong tiền thính.
Cho dù có tức giận, nhưng người kia là Vương gia, Duẫn Linh Chỉ cũng không dám phản bác.


“Chỉ nhi hiểu rồi, thỉnh Vương gia thứ tội.” Ánh mắt dừng lại trên bụng, xem ra đối với những chuyện dính dáng đến tiểu Quận chúa, nàng vẫn không thể nóng vội. Chỉ có thể chờ đến khi đứa nhỏ xuất thế, có lẽ nàng mới có thể có cơ hội đổi ngược tình thế rồi.


âm thầm liếc mắt nhìn Mạn Duẫn một cái, Duẫn Linh Chỉ tận lực nhẫn nhịn cơn tức này.
“Duẫn nhi, việc hôm nay, đợi lát nữa bổn Vương sẽ tìm ngươi tính sổ.” Tịch Mân Sầm nghe thấy bụng bé con nào đó phát ra tiếng rột rột liền nắm vai nàng ấn ngồi xuống, sai người dọn cơm.


Mạn Duẫn nhìn thấy ánh mắt của Phụ Vương, mắt phải lại bắt đầu máy liên tục, tự nhủ trong lòng, coi như hai chúng ta huề nhau, có gì mà tính sổ chứ?


Múc một thìa cháo, Mạn Duẫn đút vào miệng. Bởi vì thấy được dáng vẻ ghen tuông của Phụ Vương, tâm trạng của Mạn Duẫn tốt hết biết, nên ăn thêm một chén.


Tịch Mân Sầm tức giận đã đủ đầy bụng rồi, còn chỗ đâu mà nuốt thêm gì khác vào nữa, mắt không ngừng liếc xéo Mạn Duẫn, khiến cho Mạn Duẫn đang ăn cháo mà cũng đỏ mặt.


Kế hoạch không thành công, tâm tình của Duẫn Linh Chỉ không tốt chút nào, nên chỉ nuốt được mấy muỗng cháo. Đến khi nàng thấy cử chỉ tương tác qua lại giữa hai người xong, lại mơ hồ có chút nghi hoặc. Quan hệ giữa Vương gia và tiểu Quận chúa thật sự là cha và con gái, nhưng vì sao phương thức ở chung lại quỷ dị như thế...


Duẫn Linh Chỉ gãi gãi đầu, cũng không còn lòng dạ đâu mà ăn cháo tiếp, nên vẫn lặng lẽ quan sát hai người. Ánh mắt Vương gia vẫn không hề dứt khỏi tiểu Quận chúa, trong ánh mắt không chỉ có vẻ yêu chiều, mà còn có một nét có thể gọi là tình cảm dịu dàng.


Chưa khi nào nàng thấy Cửu vương gia có loại ánh mắt này cả, loại ánh mắt này bình thường chỉ tồn tại giữa tình nhân với nhau.
Như nghĩ đến điều gì, Duẫn Linh Chỉ lại liên hệ đến hành động khi hai người ở chung, điều này làm sao có thể...?


Dường như cảm nhận được cái gì, Tịch Mân Sầm quay đầu nhìn nàng, “Sao vậy?”
“không... không có gì.” Suy nghĩ của Duẫn Linh Chỉ còn chưa kịp định hình, bị Vương gia hỏi như vậy nên trả lời lắp bắp.
một khi trong lòng nảy sinh suy đoán này, Duẫn Linh Chỉ cũng không thể xem nhẹ vấn đề này nữa.






Truyện liên quan