Quyển 2 - Chương 43

Cửu Vương gia võ công siêu tuyệt, có thể nói là thần thoại của giới võ lâm. Đến nay không ai đánh thắng được hắn, thậm chí ngang tay cũng chưa.


Với thân thủ của Cửu Vương gia, muốn bảo vệ Hoàng Thượng lẽ nào có nửa điểm khó khăn? Nỗi nghi hoặc xoay chuyển một vòng trong đầu các vị đại thần, ngay cả Mạn Duẫn cũng bắt đầu hoài nghi, lén đưa mắt nhìn thi thể được Lý công công và Tịch Kỳ Nhiễm vây quanh. Hay là có điều gì kỳ quái ở đây?


Vừa nghĩ đến khả năng này, Mạn Duẫn chỉ vài bước đã đến cạnh thi thể. Long bào bằng tơ vàng của Tịch Khánh Lân đã bị máu tươi nhiễm đỏ một mảng lớn, rất nhiều máu đã bắt đầu khô, dính cứng trên áo, trở thành màu đỏ thẫm. Vì để xác định phán đoán của mình, Mạn Duẫn đưa tay ra thăm dò, sờ lên tìm hơi thở trên mũi của Tịch Khánh Lân.


không có hơi thở...
Hay là mình đã đoán sai? Mạn Duẫn lại tính nắm lấy cổ tay Tịch Khánh Lân, nhưng còn chưa chạm vào thì Lý công công gào khóc lên một tiếng ngăn động tác của Mạn Duẫn lại.


Mạn Duẫn quay đầu nhìn. Có vài đại thần lúc này đang nhìn nàng chằm chằm. Nàng thật giận không thể tự tát mình một cái. Nếu đúng như nàng đoán, động tác này của nàng chẳng phải sẽ báo động cho người khác rằng Hoàng bá bá có thể giả ch.ết đó sao.


May mà Lý công công đã thức tỉnh nàng đúng lúc, nếu không hậu quả thiết tưởng sẽ không chịu nổi.
Mạn Duẫn đứng lên, lại quay lại đứng vị trí phía trước.


available on google playdownload on app store


Rất nhiều đại thần trong hành lang đều do dự bất chừng, trong đó vài người có lá gan to đã đứng ra, “Cửu Vương gia, việc này ngài tất yếu nên giải thích một chút. Vị trí Hoàng Thượng lúc đó chỉ cách ngài có vài bước, với võ công thành danh của ngài hoàn toàn có thể đưa Hoàng Thượng ra, bảo đảm an nguy của Hoàng Thượng.”


Tịch Mân Sầm biến sắc, ánh mắt càng thâm trầm thêm.


Trầm Vương thấy vậy liền cười to hai tiếng. Lão muốn nhìn xem Cửu Vương gia giải thích chuyện này thế nào. Cửu Vương gia thông đồng cùng Doãn Thái úy cố ý thiết kế cạm bẫy này chẳng phải là muốn tự mình đi lên ngôi vị Hoàng Đế đó sao. hắn làm sao có thể viện thủ
(đưa tay ra cứu viện)


được?
Nhìn Tịch Mân Sầm gặp khó khăn, trong lòng Trầm Vương khỏi nói là cao hứng đến bực nào.


Mạn Duẫn đang toát mồ hôi hột. So với kế hoạch lần này, Mạn Duẫn cảm thấy sinh mệnh của Hoàng bá bá trọng yếu hơn nhiều. Từ khi Mạn Duẫn đầu thai ở Phong Yến thì bất tri bất giác trở nên có cảm giác tình thân hơn. Người khác đối tốt nàng vài phần, nàng liền đối tốt hơn gấp bội.


Vừa mới đây đó thôi, Hoàng bá bá còn trị tội những kẻ đã làm thương tổn nàng, cũng nhiều lần bảo vệ ủng hộ nàng.


“Cửu Vương gia hẳn là giải thích không được rồi... Ha ha...” Trầm Vương cường sảng khoái, “Quan hệ giữa Cửu Vương gia và Hoàng Thượng không hợp, tranh đấu khá gay gắt, chắc các vị đại thần đều biết một hai. Theo bổn Vương thấy... trong lòng Cửu Vương gia hẳn ước gì Hoàng Thượng ch.ết sớm một chút, đổi thành chính ngươi ngồi trên ngôi vị Hoàng Đế. Các ngươi sao lại ngu muội như thế, tin tưởng vào một kẻ tiểu nhân đê tiện.”


Câu cuối cùng đã châm lửa trong lòng Mạn Duẫn, bàn tay đặt trên trụ đá dần dần nắm chặt lại, hầu như nói theo bản năng: “Ai đê tiện trong lòng chúng ta đều biết rõ ràng. Kẻ say rượu sẽ không nói mình say. Trầm Vương nói xem, câu này có điểm tương tự với ngươi hay không?”


Câu phản bác này làm cho mặt Trầm Vương cứng đờ, nghiến răng: “Hay cho một đứa bé nhanh mồm nhanh miệng. Nữ nhi được Cửu Vương gia dạy dỗ mỏ nhọn ghê nhỉ.”


Thấy Cửu Vương gia chậm chạp không giải thích, rất nhiều đại thần đều rùng rùng đứng lên, có vài người thậm chí muốn đứng về phe Trầm Vương.


Chuyện mà Tịch Mân Sầm đã làm, hắn tuyệt đối sẽ không phủ nhận. Nhưng nếu ngươi muốn hắn giải thích nguyên do, hắn chỉ sẽ trưng ra một dáng vẻ lạnh như băng, trên cơ bản là khinh thường cho việc giải thích. Trong mắt hắn, hắn không cần người khác tin hoặc không tin.


“Các ngươi muốn đi qua, bổn Vương tuyệt đối không ngăn trở. Nhưng lát nữa đừng nghĩ là bổn Vương sẽ bỏ qua cho các ngươi.” Tịch Mân Sầm nói nhẹ như không khí, nhưng đủ làm cho người ta biến sắc.


Vài đại thần đều mở miệng hỏi nữa, nhưng Tịch Mân Sầm lại chẳng ừ hử một lời, lạnh lùng nhìn Trầm Vương đứng đối diện.
Trong lúc lơ đãng, ánh mắt Mạn Duẫn chợt thấy ở xa xa bóng dáng của một thị vệ khá giống Chu Dương. Trong tay hắn đang cầm vài cái bình sứ, chạy về hướng bên này.


Tất cả mọi người đều nhận ra đây là một trong hai thị vệ cận thân họ Chu của Cửu Vương gia, tuy rằng không phân biệt được ai là ca ca, ai là đệ đệ, nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết Cửu Vương gia cực kỳ coi trọng hai người này.


“Vương gia, thuộc hạ đã tìm được dược đến đây.” Cách thật xa mà đã thấy Chu Dương tươi cười, bước chân guồng thật nhanh chạy về hướng này.
Tịch Mân Sầm không nhìn hắn, khoát tay, “Trực tiếp đưa võ thần ăn.”


Võ thần vừa nghe Cửu Vương gia tìm đến giải dược đều trở nên hưng phấn. Ai cũng không muốn mình hữu khí vô lực y như đàn bà thế này. Chu Dương rót ra từng viên thuốc, đưa đến tận tay bọn họ.


Sắc mặt Trầm Vương càng lúc càng xanh mét. Nếu chờ bọn hắn khôi phục thì cũng biết là tỷ lệ thắng cuộc lại bớt đi một phần. Có một số thời điểm, cơ hội chỉ có một lần, một khi mất đi mà muốn tìm lại là hoàn toàn không có khả năng. Chuyện hôm nay phải được giải quyết ngay trong hành cung, nếu để quay lại Hoàng cung thì âm mưu trong đó rất dễ bị điều tr.a ra. Lúc đó, lão không chỉ trả giá bằng quyền thế, nói không chừng ngay cả tính mạng cũng sẽ dâng nạp luôn.


Quét mắt nhìn vào trong hành lang, tổng số đại thần có khoảng ba bốn mươi người.


Trầm Vương nghiến răng, đến gần Doãn Thái úy hạ giọng nói vài câu. Hiển nhiên, đã không làm thì thôi, mà đã làm thì phải làm đến cùng, giết sạch nhóm người này rồi trực tiếp phóng hỏa thiêu trụi hành cung. Sau đó sẽ tuyên bố ra bên ngoài rằng Hoàng Thượng cùng các đại thần gặp bất hạnh, hoàn toàn táng thân trong biển lửa.


Doãn Thái úy trừng lớn hai mắt, sau khi tự hỏi một lát thì gật mạnh đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Mạn Duẫn dựa vào cây cột, từ rất xa vẫn thấy được động tác giữa hai người, nhíu đôi mày thanh tú, mắt to long lanh lộ ý suy nghĩ sâu xa.


“Cung thủ chuẩn bị. Nếu bọn họ gian ngoan mất linh, hôm nay bổn Vương liền đại khai sát giới, diệt trừ đám nghịch đảng này.” Giọng điệu Trầm Vương mười phần trung khí, nhưng ánh mắt lại âm ngoan ai cũng nhìn thấy rõ.
Mạn Duẫn thẳng thân mình lên. Xem ra lão hồ ly này muốn hạ quyết tâm ngoan độc đây.


Vốn có câu ‘con thỏ bị bức nóng nảy, còn có thể cắn người’, huống chi đây là một lão hồ ly có răng nanh sắc bén.


Các đại thần trong hành lang kích động, tìm chỗ trốn tránh chung quanh. Cái tốt là bên trong này không hề thiếu nghĩa sĩ tài ba, nghe Trầm Vương nói vậy liền lập tức nghĩ ra đối sách. Nhóm võ thần rất tự giác đứng ra bên ngoài, bảo hộ văn thần yếu nhược hơn ở bên trong.


Khưu Hình cũng ở trong đó, mắng to một tiếng ‘Con mẹ nó’, rút soạt bảo đao ra, vung lên giết tốt vài thị vệ nhào tới.


Những người khác còn cố kỵ bọn thị vệ là đội bảo vệ Hoàng gia, hạ thủ khó tránh khỏi việc nương tay, rất nhiều người chỉ thủ chứ không tấn công. Mạn Duẫn nhìn xem mà phát thở dài. Đám người này tóm lại là không thấy rõ tình hình à, lúc này mà cho kẻ địch một con đường sống, chẳng khác nào để lại cho bản thân mình một con đường ch.ết đó sao?


Mạn Duẫn bội phục Khưu Hình nhất. Khưu Hình không có chút cố kỵ nào, đáng ch.ết liền giết, hoàn toàn không nương tay. Đây mới đúng là tướng quân hùng dũng thiện chiến, có giống đám người kia làm việc còn sợ đầu sợ đuôi đâu.


Tịch Mân Sầm cũng thấy tình thế bắt đầu có vẻ bất lợi cho bên này, bèn hừ một tiếng lạnh lùng: “Ai cho phép các ngươi nương tay!”
Khí thế chấn động núi sông, phảng phất có ảo giác như toàn bộ hành cung đều run rẩy lên theo. Ai nấy đều có thể nghe ra nỗi tức giận trong đó.


Nhóm võ thần nghiến chặt răng, cuối cùng hạ tử thủ.
Chu Dương không biết khi nào đã đi đến cạnh Mạn Duẫn, tay cầm kiếm, dáng vẻ vẫn cà lơ phất phơ xem ra không có ý xông ra ngoài đánh nhau.
“Chu Phi đâu?” Mạn Duẫn nhìn hắn dò hỏi.


“Ca đương nhiên có chuyện phải làm.” Chu Dương cố ý quét mắt về một chỗ ngoài sân.
Mạn Duẫn không hiểu vì sao hắn lại nhìn về hướng đó, liền nhìn theo. Nơi đó là nơi Hoàng bá bá ngã xuống hồi đầu tối, chung quanh còn nằm mấy thi thể hắc y nhân.


Võ thần thích nhất chính là vũ đao động thương, mà võ thần một khi được chọn tham dự tế điện ai mà không có danh tiếng? Võ công của họ đương nhiên là nhất đẳng lợi hại, đám thị vệ đối diện chẳng phải là đối thủ.


Trầm Vương phát hiện thị vệ có chiều hướng thất bại, lập tức giơ tay lên, hô to: “Cung thủ, bắn!”


Tay lão vừa vung lên, mũi tên từ khắp nơi bay thẳng tới hướng này như mưa. Sân vốn đã không lớn, sắp xếp bàn ghế đãi dạ yến trong này đã vô cùng chật chội, trong phạm vi sân nhỏ hẹp giờ lại thêm người hai phe đánh nhau, ngay cả chiêu thức cũng đều thi triển không ra. Giờ tên lại phóng tới dày đặc, bọn họ không còn chỗ nào có thể trốn.


Rất nhiều võ thần cởi phăng ngoại bào trên người, quay vòng vòng trên đầu, cản được không ít tên.
Chu Dương thấy tình hình này liền nhún nhẹ thân phóng lên, chớp mắt đã ra đến bên ngoài, “Bảo hộ các vị đại thần!”


Mạn Duẫn còn chưa kịp hiểu những lời này là muốn nói với ai thì trên mái ngói đã có một đám binh lính mặc khôi giáp xanh lá người này nối tiếp người khác roàn roạt nhảy xuống từ mái hiên, trong tay mỗi người đều nắm một góc của một tấm vải lớn, nhanh chóng đem hành lang dài bao quanh kín mít không một kẽ hở.


Vải dệt này Mạn Duẫn đã từng thấy qua một lần. Vải dệt phát ra thứ ánh sáng bàng bạc sáng bóng, là dùng Kim Tàm ti chế tạo thành, đao thương chém không đứt.
Hành lang dài lập tức trở nên tối đen.


Mạn Duẫn vươn tay sờ soạng mặt vải, mơ hồ cảm thấy xúc cảm rất quen thuộc. Đưa tay lên búng cổ áo của mình, nội sam tận cùng bên trong mà Mạn Duẫn đang mặc chẳng phải là loại vải này đó sao?


Vốn Kim Tàm ti ngàn vàng cũng khó mà mua được, Mạn Duẫn nhìn tấm vải lớn đang chặt chẽ bao xung quanh bọn họ, nhủ thầm trong bụng, đừng nói là Phụ Vương đem hết Kim Tàm ti trong Hoàng cung làm của riêng à nha?


Vung tay quá trán như vậy chắc cũng chỉ có vị phụ thân giàu có trên toàn thiên hạ của nàng mới làm được thôi.


Kim Tàm ti ngăn cản hoàn toàn loạt tên bắn như mưa tới, tiếng va chạm leng keng vang lên không ngừng. Trước mắt Mạn Duẫn là một vùng tối đen nên thấy không rõ lắm tình hình bên ngoài lúc này là thế nào. Nàng đương nhiên không lo lắng cho an nguy của Phụ Vương, bởi dù sao nam nhân có thể làm đối thủ với Tịch Mân Sầm ít ỏi vô cùng.


đang lúc Mạn Duẫn nghĩ đến xuất thần, trong hành lang dài hắc ám bỗng hiện lên một tia sáng.
Bên trong này đều là văn thần, nên cả một đám lúc này đều sợ tới mức mặt trở nên trắng bệch, đồng loạt nhìn về phía góc tường có vệt ánh sáng kia.


Lý công công cầm trong tay một ngọn nến nhỏ, bởi vì trận khóc vừa rồi nên mặt lem luốc hết đỏ lại xanh, giờ trong ánh sáng chập chờn kia càng thêm vài phần dọa người.


Tịch Khánh Lân nằm trên mặt đất ho khan hai tiếng, từ từ mở mắt ra. Nhìn thần sắc của hắn hình như hoàn toàn chẳng có dấu hiệu bị thương nào.


Trong bóng tối, không biết ai đã hoảng sợ mà thét chói tai một tiếng ‘Thi thể Hoàng Thượng vùng dậy!’. Người bên cạnh Tịch Khánh Lân rần rần thối lui ra sau như thủy triều, dần dần tạo ra một khoảng không nhỏ.


Tịch Khánh Lân trở mình sau khi tỉnh lại, bàn tay thò vào trong vạt áo trước ngực, lấy ra một cái gói to. Trong gói to này tràn đầy chất lỏng màu đỏ.


Khóe miệng Mạn Duẫn run rẩy, kềm lòng không đậu mà đảo trắng mắt. Chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa thấy được heo chạy sao? Hoàng bá bá rõ ràng là vừa diễn trò, xem ra mình đã đoán đúng.


Tịch Khánh Lân trước đó đã chuẩn bị sẵn túi máu, nhét trước ngực. Chỉ cần một vật sắc nhọn gì đó chọc nhẹ vào là gói này sẽ vỡ ngay, máu tự nhiên sẽ chảy ra. Có thể ra tay chính xác đến như vậy nói rõ võ công của ‘Hắc y nhân’ kia thuộc loại tuyệt hảo.


Đột nhiên nhớ tới ánh mắt lúc nãy của Chu Dương, Mạn Duẫn nhịn không được bèn đẩy ra một góc của Kim Tàm ti.
Cạnh cái bàn tròn lớn chính giữa, ‘Hắc y nhân’ bị Phụ Vương đâm một kiếm vào ngực lúc nãy giờ cũng giống như Hoàng bá bá, đã thừa dịp lộn xộn này mà lén đứng lên.


Gậy ông đập lưng ông
(nguyên văn: ‘Hoàn trung hoàn, kế trung kế’: vòng tròn trong vòng tròn, mưu kế trong mưu kế’)
. Lần cung đấu này thật sự đã khiến cho Mạn Duẫn sáng cả mắt. Có thể có người tài trí như vậy, giang sơn Phong Yến có lý nào lại bị rung chuyển?


Tấm vải đột nhiên được rút đi, ánh sáng tràn vào hành lang dài. Mạn Duẫn gấp rút phóng mắt ra ngoài tìm kiếm. Phụ Vương toàn thân hắc bào, mỗi lần di động như đón gió bay bay, trong tay là một thanh bảo kiếm đen tuyền, mỗi khi vung lên đều tạo ra một độ cong lạnh như băng.


Tịch Mân Sầm không có bất cứ động tác dư thừa nào, mỗi lần ra tay đương nhiên sẽ mang đi một mạng người.
Bất luận kẻ nào ở trước mặt hắn đều trở nên vô cùng yếu ớt, dường như không thể ngăn được ngay cả một chiêu của hắn.


Tình thế đã nghiêng hẳn về một bên. Khuôn mặt già nua của Trầm Vương đã sớm không còn thần khí như lúc nãy. Võ công của lão thật ra khá tốt, một mình đánh với ba võ thần mà không có vẻ hạ phong chút nào.


Doãn Thái úy dù gì cũng là một văn thần, nên đã chạy trối ch.ết từ đầu, tránh ở một góc sân.
“Trầm Vương, mau gọi người hỗ trợ đi.” Doãn Thái úy sợ hãi hô to, nếu không có lực lượng hỗ trợ thì bên bọn họ sẽ bị diệt trừ sạch sẽ rất nhanh thôi.


Trầm Vương ‘một hổ khó địch đàn sói’ nên khó mà phân thân, có tay nào dư để gửi tín hiệu đi đâu. Trầm Vương giơ chân đá võ thần đối diện một cái, vung đao chém một phát vào cổ đối phương. Máu tươi bắn tung tóe ướt cả vạt áo lão. Nhân cơ hội này, lão lấy ống trúc bên hông ra, kéo giật sợi bông ở một đầu. một đóa pháo hoa màu đỏ bầm sáng chói nở bung trên bầu trời đêm.


Người bên phía Trầm Vương chẳng còn thừa lại bao lăm. trên mặt đất lúc này cứ mỗi bước đi đều có thể đá đến một cỗ thi thể.
Bóng Mạn Duẫn bay bay như một đóa sen trắng chốn hồng trần, mũi chân tránh những vệt máu trên sàn, tiến từng bước về phía Tịch Mân Sầm ở xa xa.


Tịch Mân Sầm thấy bé con đang đi về hướng này liền nhanh chóng giải quyết sạch vài thị vệ đứng trước mặt.


Viện binh chậm chạp mãi không thấy đến khiến Trầm Vương sợ tới mức sắc mặt bắt đầu trở nên tái nhợt. Từ lúc đội ngũ Hoàng thất đi lên núi Triêu Dương, lão đã động tay đổi trú binh chung quanh thành người của chính mình. Nếu cứ theo lẽ thường thì một khi thấy khói lửa thì trú binh đã sớm nên chạy tới viện trợ rồi chứ.


Có mấy thị vệ đánh tới hướng Mạn Duẫn bởi tưởng rằng đứa nhỏ này là quả hồng mềm có thể tùy ý nắn bóp. không ngờ vừa ra tay thì đã bị đối phương nhìn thấu. Mạn Duẫn vươn ngón tay thon trắng bắt lấy bàn tay đối phương, nhẹ nhàng vặn một cái, xương cốt hắn lập tức phát ra tiếng răng rắc.


Mạn Duẫn ra tay rất nhanh, một loạt động tác như vậy không mất thời gian quá một giây.


Thanh kiếm trong tay thị vệ này tuột khỏi tay, rơi xuống đất. một tay khác của Mạn Duẫn vững vàng chụp lấy chuôi kiếm, vung lên, một nhát đâm thủng ngực đối phương. không có chút nào ướt át bẩn thỉu, trong thế kiếm lưu loát gọn gàng như mây bay nước chảy còn có một nét tao nhã nhẹ nhàng, cứ như một kiếm kia của nàng không phải là tàn nhẫn cướp đi mạng người vậy.


Thị vệ xung quanh lập tức thu hồi ý nghĩ khinh thị, trở nên ác độc đồng loạt bổ kiếm về phía Mạn Duẫn.
Dù thân thể Mạn Duẫn yếu đuối, nhưng cũng may là tính linh hoạt rất cao. Với ưu thế này của bản thân, nàng đã dễ dàng giải quyết hết vài tên thị vệ kia.


“Hư, sao không ngoan ngoãn đứng trong hành lang?” Thanh âm người vừa tới bên cạnh vô cùng quen thuộc, tiếp theo, cơ thể Mạn Duẫn đã bị người ta túm một cái, kéo giật vào trong một vòng ôm cứng rắn ấm áp.
Mạn Duẫn không chút áy náy, “Mạn Duẫn thích đứng cùng Phụ Vương.”


Cho dù nguy hiểm nhưng vẫn an toàn. Chỉ cần nơi nào có Phụ Vương, thì nơi đó không thể thiếu nàng... Tịch Mạn Duẫn.
“Viện binh, viện binh đâu!” Doãn Thái úy đầu óc bối rối, hướng về phía Trầm Vương rống to.


Thị vệ bảo hộ trước mặt lão đã ngã xuống hết lớp này đến lớp khác nên Doãn Thái úy rốt cuộc cũng không thể bình tĩnh được nữa. một tiếng gầm rú như vậy khiến người ta tâm phiền ý loạn.


Trầm Vương tuổi đã cao, đánh hồi lâu thì thể lực đã theo không kịp, mỗi lần huy kiếm đều mang theo vài tiếng thở. Lão đảo mắt xem xung quanh, ý mong chờ viện binh.


Nhìn ra tâm tư của hai kẻ này, Tịch Mân Sầm cười lạnh: “Viện binh của các ngươi... sẽ không đến.” Hàn khí trong lời nói ép người đến không thở nổi.
Kiếm của Trầm Vương suýt nữa thì rời khỏi tay.






Truyện liên quan