Chương 9

về với nữ vương nào
————–
Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
Chờ Tô Vị Nhiên đi rồi, Triệu quản gia gọi điện báo cho Phương Quân Dục: “Thiếu gia, Tô thiếu gia nói đêm nay không về dùng cơm.”
“Cháu biết rồi.” Phương Quân Dục nói: “Đêm nay cháu cũng không về dùng cơm.”


“Được.” Triệu quản gia nói.
Phương Quân Dục cúp điện thoại, gật đầu với CEO tập đoàn D&M chi nhánh Trung Hoa Mặc An: “Vậy như thế đi.”


Khi Phương Quân Dục đang họp, bình thường sẽ không nghe điện thoại. Nhưng sáng hôm nay sau khi Phương Quân Dục tỉnh lại liền nói với Triệu quản gia sau này khi xảy ra chuyện liên quan đến Tô Vị Nhiên, có thể tùy thời gọi cho hắn.


Không khí trong phòng họp rất tốt, song phương đều rất hài lòng với kết quả đàm phán. Trong phòng hội nghị, sau khi đàm phán kết thúc, Mặc An muốn mời Phương Quân Dục ăn cơm. Phương Quân Dục vốn định cự tuyệt, nhưng là sau khi nhận được cuộc gọi của Triệu quản gia liền đồng ý.


Tô Vị Nhiên đưa xe vào bãi, rồi đi tới cửa lớn Cảnh Dụ Châu Tế. Tìm đến trước phòng Tô Sùng Hoa, Tô Vị Nhiên gõ cửa.
Chỉ trong chốc lát, cửa mở ra.
” Vị Nhiên, vào đi.” Tô Sùng Hoa nói.
Tô Vị Nhiên vào cửa, bước đến giá rượu tùy tay cầm lấy một chai.


Tô Sùng Hoa đi đến trước mặt hắn, lấy đi chai rượu trong tay Tô Vị Nhiên: “Trước đây cậu cũng không phải rất thích uống rượu, sao bây giờ lại nửa bước không rời vậy.”


available on google playdownload on app store


Tuy chai rượu trong tay bị lấy đi, nhưng Tô Vị Nhiên vẫn thờ ơ nở nụ cười: “Bởi vì trước kia tôi không cần mê hoặc chính mình, nhưng hiện tại…”


Ánh mắt Tô Vị Nhiên chuyển về hướng Tô Sùng Hoa, con ngươi nâu đậm sâu thẳm: “Tôi cần tạm thời khắc chế bản thân. Nếu không tôi sợ mình sẽ nhịn không được mà làm ra một ít chuyện cực đoan.”


“Không phải của cậu chung quy cũng sẽ không phải của cậu.” Tô Sùng Hoa để rượu lên giá: “Nếu Phương Quân Dục và cậu vô duyên thì cần gì phải cưỡng cầu?”
Tô Vị Nhiên kéo một cái ghế ngồi xuống, mỉm cười nói: “Không sai, thứ không phải của mình chung quy cũng không phải của mình.”


Tô Sùng Hoa có chút kinh ngạc nhìn Tô Vị Nhiên: “Chẳng lẽ cậu đã nghĩ thông suốt?” Phải biết rằng, Tô Vị Nhiên vô cùng chấp nhất Phương Quân Dục, năm đó chuyện hắn theo đuổi Phương Quân Dục đã từng làm xôn xao dư luận một thời.


Tô Lại Nam từ nhỏ đã rất cưng chiều Tô Vị Nhiên, cho tới bây giờ cũng không nỡ động vào Tô Vị Nhiên dù chỉ một ngón tay. Vậy mà hồi trước vì chuyện kia mà ông đã đem Tô Vị Nhiên ra đánh gần ch.ết nhưng cũng không dập tắt được nhiệt tình như lửa của Tô Vị Nhiên. Cuối cùng Tô Lại Nam không còn cách nào khác liền dứt khoát từ Tô Vị Nhiên.


“Nghĩ thông suốt?” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Muốn một thứ không thuộc về mình luôn phải trả một cái giá rất đắt.”
Tô Sùng Hoa còn muốn nói gì đó, Tô Vị Nhiên đảo mắt quét một vòng phòng: “Đại ca ở nơi này một mình không tịch mịch sao?”


Tô Sùng Hoa nở nụ cười: “Nếu cậu có thể đến dĩ nhiên sẽ rất tốt.”
Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Tôi? Nhưng tôi không biết giúp anh làm ấm giường đâu.”
Tô Sùng Hoa bị lời Tô Vị Nhiên làm nghẹn ho khan liên tục: “Vị Nhiên, đừng nói bậy.”


“Chẳng lẽ đại ca đang ngượng sao?” Ánh mắt Tô Vị Nhiên đảo qua mặt Tô Sùng Hoa, như đang quan sát biểu tình của hắn: “Đại ca sao lại có thể ngây thơ như vậy chứ?”
Tô Sùng Hoa: “…”
“làʍ ȶìиɦ cũng không phải chuyện khó mở miệng gì.”
Tô Sùng Hoa: “…”


Tô Vị Nhiên nói: “Anh thật sự không cần?”
Tô Sùng Hoa ho khan một tiếng: “Không cần.”
Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Quên đi. Vốn tôi còn tính toán hay là kêu Tô Lê tới. Phải biết Tô Lê chính là do G bá tước đào tạo, hương vị không tồi đâu.”


“Vị Nhiên, đừng nói linh tinh.” Tô Sùng Hoa quát lên: “Lời này nếu để Tô Lê nghe được sẽ không tốt.”
“Nghe được thì thế nào?” Tô Vị Nhiên dựa vào lưng ghế: “Chẳng lẽ tôi nói sai gì sao?”


Tô Sùng Hoa nói: “Dù sao cậu ta cũng là do cậu cứu ra. Nếu biết cậu nói như vậy, nhất định cậu ta sẽ rất đau khổ.”
Tô Vị Nhiên miễn cưỡng cười nói: “Có sao, đại ca cũng biết miệng tôi không có khoá mà. Anh nhất định sẽ không nói cho Tô Lê đúng không?”


Tô Sùng Hoa nhẹ nhàng lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Thật đúng là hết cách với cậu.”
Lúc này, di động Tô Sùng Hoa vang lên, Tô Sùng Hoa lấy điện thoại ra: ” Alo ”
” Tôi biết rồi, khách sạn Khải Hoàn Môn, sảnh Paris.”


“Tề Thiên Tường gọi?” Tô Vị Nhiên lấy tay nhẹ nhàng gõ thành ghế, hỏi.
“Ừ.”
Tô Vị Nhiên ngáp một cái: “Tôi chợp mắt một chút, đến giờ kêu tôi.” Nói xong, hắn dùng tay xoa nhẹ trán. Đầu hắn vẫn có chút choáng váng, tuy rằng không bằng như lúc vừa tinh lại, nhưng vẫn không thoải mái.


“Uống nhiều rượu quá à.”
Tô Vị Nhiên gật đầu: “Ừ, nên đừng cãi tôi.” Nói xong hắn đứng lên đi tới sô pha.
“Ngủ trên giường sẽ thoải mái hơn.” Tô Sùng Hoa nói.


“Không cần, tôi chỉ chợp mắt một lát thôi” Nếu để Tô Vị Nhiên ngủ trên giường Tô Sùng Hoa, phỏng chừng hắn sẽ ghê tởm không nhắm nổi mắt mất.
Tô Vị Nhiên nằm trên ghế sopha, xoay mặt vào trong, nhắm mắt dưỡng thần.


Trong mơ màng, Tô Vị Nhiên bị ai đó lay tỉnh. Tô Vị Nhiên mở to mắt, đập vào mắt là khuôn mặt lo lắng của Tô Sùng Hoa: “Sao vậy, mơ thấy ác mộng sao?”
Tô Vị Nhiên bất động thanh sắc tránh khỏi bàn tay Tô Sùng Hoa đặt trên vai, thờ ơ lên tiếng: “Ừ.”


“Mơ thấy cái gì?” Tô Sùng Hoa hỏi: “Cả người đều là mồ hôi.”


Tô Vị Nhiên lộ ra một tia mỉm cười lãnh đạm. Hắn thấy Phương Quân Dục kết hôn, thấy mình đi lên chiếc phi cơ tới Vancouver, nghe tiếng đồng hồ đếm ngược, thấy trong mắt toàn là lửa, cảm nhận sự đau đớn khi ngọn lửa thiêu đốt da thịt…


“Tôi mơ thấy Phương Quân Dục rời bỏ tôi.” Tô Vị Nhiên khẽ cười: “Tôi van xin thế nào anh ta cũng không chịu quay đầu lại nhìn tôi một cái. Anh ta nói với tôi mình muốn cùng người khác kết hôn.”


Ánh mắt Tô Vị Nhiên chuyển hướng Tô Sùng Hoa, ôn nhu hỏi: “Đại ca, anh nói tôi nên làm cái gì bây giờ?”
Tô Vị Nhiên nhìn đôi mắt mang theo tơ máu của Tô Vị Nhiên, an ủi: “Đây bất quá chỉ là một giấc mơ.”


Khóe miệng Tô Vị Nhiên nhíu lại: “Đúng a, tất cả những chuyện này đều là mơ, tôi sẽ không để những chuyện này xảy ra.”
Mắt Tô Sùng Hoa cong lên: “Chưa xảy ra, nhưng vì sao vẫn không chịu buông tay? Vì sao phải chấp nhất Phương Quân Dục như vậy?”


Tô Vị Nhiên đứng lên: “Buông tay? Bây giờ mới nói buông tay đã quá muộn rồi.” Hắn sao có thể buông tha Tô Sùng Hoa và Tô Lê?
Tô Vị Nhiên đi đến giá rượu, rút ra một chai brandy: “Tôi sẽ không quay đầu lại. Ai cũng đừng hòng ngăn tôi lại.”


“Vị Nhiên, cậu quá cố chấp.” Tô Sùng Hoa thở dài.
“Tôi cố chấp?” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Có lẽ.” Tô Vị Nhiên rót nửa ly rượu, sau đó cầm ly đưa cho Tô Sùng Hoa.
Tô Sùng Hoa không nhận: “Uống ít rượu thôi.”


Tô Vị Nhiên lắc lắc ly thủy tinh, nhìn rượu trong ly xong vòng vòng: “Rượu của tôi khó uống như vậy sao?”
“Anh không phải ý này.” Đối mặt với Tô Vị Nhiên tuỳ hứng lại không chịu nghe lời, Tô Sùng Hoa cũng bó tay.
“Vậy vì sao đại ca không uống?” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Khinh thường tôi?”


Tô Sùng Hoa: “…” những lời này của Tô Vị Nhiên hắn trả lời cũng không tốt, mà không trả lời cũng không tốt.


“Được rồi, nếu đại ca không uống thì tôi uống vậy.” Tô Vị Nhiên ngửa đầu, uống cạn rượu trong ly. Sau khi uống xong, Tô Vị Nhiên lại rót rượu, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Tô Sùng Hoa, đem ly rượu trong tay đưa về phía Tô Sùng Hoa.


Tô Sùng Hoa nhìn ly rượu trước mặt, bất đắc dĩ nhận lấy, uống cạn: “Được rồi, anh uống.”
Tô Vị Nhiên mỉm cười: “Muốn ly nữa không?”
Tô Sùng Hoa đoạt lấy chai rượu trong tay Tô Vị Nhiên: “Không cần, cậu cũng uống ít một chút thôi.”


“Đã biết.” Tô Vị Nhiên không nói gì thêm, dựa lưng vào sô pha nghỉ ngơi.
Một lát sau, Tô Sùng Hoa nói: “Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đến khách sạn Khải Hoàn Môn đi.”
Tô Vị Nhiên gật đầu: “Rồi.”


Khách sạn Khải Hoàn Môn cũng không ở trung tâm thành phố, nên khi Tô Vị Nhiên và Tô Sùng Hoa bước vào khách sạn Khải Hoàn Môn đã là nửa tiếng sau.
“Trừ Tề Thiên Tường anh còn hẹn ai nữa không?” Tô Vị Nhiên hỏi.


“Chỉ Tề Thiên Tường thôi.” Tô Sùng Hoa nói. Hắn cũng không muốn mời quá nhiều người, bởi vì càng nhiều người, càng khó bàn bạc.


Sảnh Paris khách sạn Khải Hoàn Môn là sảnh VIP, sảnh VIP cho dù có tiền cũng rất khó đặt được. Ở sảnh VIP, sảnh Paris là một căn phòng nhỏ yên tĩnh, chỉ chứa được năm sáu người là cùng, là một nơi thích hợp để bàn chuyện làm ăn.


Khi Tô Vị Nhiên và Tô Sùng Hoa dưới sự dẫn dắt của người phục vụ đi đến sảnh Paris, lại gặp phải nhóm Phương Quân Dục trên hành lang.
“Thật trùng hợp.” Tô Vị Nhiên nhìn Phương Quân Dục, mỉm cười nói: “Này có tính là duyên phận không?”


Phương Quân Dục khi nhìn thấy Tô Vị Nhiên thì có hơi kinh ngạc một chút, sau đó cười nói: “Đúng vậy.” Tiếp đó hơi gật đầu với Tô Sùng Hoa, xem như chào hỏi.
“Tô thiếu.” Tô Vị Nhiên đi đến Phương thị vô số lần, nhân viên Phương thị hầu như đều biết Tô Vị Nhiên.


“Tô phó tổng.” Có người nhận ra Tô Sùng Hoa liền lên tiếng chào hỏi.
“Cậu chính là Tô Vị Nhiên?” Mặc An vươn tay với Tô Vị Nhiên: “Cửu ngưỡng đại danh, rất hân hạnh được biết cậu.”


“Cửu ngưỡng đại danh?” Tô Vị Nhiên thấy Mặc An đưa tay, tựa tiếu phi tiếu: “Ý anh là đại danh tôi điên cuồng bám theo Phương Quân Dục ấy hả?”


Mặc An đối với thái độ lạnh nhạt của Tô Vị Nhiên chỉ mỉm cười nói: “Dũng khí theo đuổi tình yêu của Tô thiếu gia làm người khác phải bội phục. Cậu là người thứ hai như vậy mà tôi gặp được.”


Tô Vị Nhiên vươn tay, bắt tay Mặc An, khẽ cười nói: “Nếu thật là vậy chỉ sợ sẽ khiến anh thất vọng rồi.”
“Thất vọng?” Mặc An cười nói: “Không đâu. Tôi không bao giờ nhìn lầm.”


Tô Vị Nhiên không trả lời câu nói của Mặc An, mà chỉ mỉm cười nói: “Anh nói tôi là người thứ hai? Vậy người thứ nhất là ai?”


Mặc An cười nhạt nói: “Một người bạn của tôi. Tính cách của cậu ta hoàn toàn không giống cậu, nhưng tôi lại cảm thấy thái độ của hai người đối với tình yêu lại giống nhau đến đáng ngạc nhiên.”


” Vậy sao? Thật làm cho người khác phải hiếu kỳ.” Tô Vị Nhiên cười nói: “Loại người này chỉ sợ đã không còn nhiều lắm a.”
Mặc An cười nói: “Đúng vậy.”
————-


TK: Cảm giác đắng đắng xót xa cho Nhiên Nhiên, yêu hết mình, bị từ chối, bị phản bội, bị giết ch.ết. Những cung bậc đau đớn nhất của con người cậu đều nếm trải, nếu ko điên được thì cũng mất đi nửa cái mạng, Quân Dục, con đường truy thê của a còn dài đây thở dài
………………


…………
……
Nhưng mờ bạn lại thích hố hố hố






Truyện liên quan