Chương 22: Tuyết yến [3]…
Buổi tối, dùng bữa xong.
Thái Tông đế đang cầm tách trà Hồng Ngọc vừa pha , nhẹ nhàng xuy phất, nhìn Thừa Kiền nhu thuận ngồi ở trên đệm, mở miệng hỏi “Kiền Nhi tính làm cái gì?”
Thừa Kiền nghĩ nghĩ, Ngụy Chinh Ngụy đại nhân cho hắn bài tập là viết mấy chữ THIÊN lớn còn chưa có viết . Liền thanh thúy nói
“Phụ hoàng, nhi thần, tính hoàn thành vài chữ mà Ngụy đại nhân mới cho .”
Thái Tông đế gật đầu, cười cười nói,“Hảo, Kiền Nhi viết, trẫm liền ở lại coi ngươi viết .”
Thừa Kiền sửng sốt, trong lòng có chút không được tự nhiên, phụ hoàng hôm nay đều việc xong triều chính rồi sao? Việc xong rồi, cũng không đi sủng hạnh hậu cung sao ?
Nhưng trên mặt vẫn là nhu thuận cười, chính là trong lòng luôn luôn có chút không được tự nhiên, đặc biệt nhớ tới hôm nay lúc phụ hoàng ôm hắn, mà mẫu hậu tuy rằng mặt ngoài dịu dàng, nhưng trong mắt rõ ràng là trêu tức không thôi, Thừa Kiền hiện tại mỗi khi nhớ tới, đều cảm thấy mình tựa hồ bị mẫu hậu đùa…
Nhưng lại không rõ loại cảm giác này là từ đâu mà đến.
Viết chữ to, Thừa Kiền cố gắng làm cho mình tĩnh tâm.
Chậm rãi, cũng là hữu dụng, trong lòng chậm rãi trầm tĩnh xuống.
Thái Tông đế ngồi ở một bên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gầy yếu của Thừa Kiền chuyên chú, trong lòng một mảnh an tường thoải mái.
Khởi Huy điện bước vào tháng mười một , bên ngoài gió lạnh thê lãnh, bên trong ấm áp an nhàn.
********************
Ngày thứ năm của tháng mười một , tuyết yến được tổ chức ở Lân Đức điện .
Này ngày, tuyết chậm rãi bay xuống, có khi dừng ở trên mấy lá cây , giống như lê hoa sơ khai, có khi lại bay xuống cửa sổ, bị ánh mặt trời chiếu, tuyết thành giọt nước như mưa lạc, còn có cái rơi xuống hồ giờ đành thành một mảnh băng trôi nổi , trên Cửu Khúc Khê có một tầng băng thật dày, làm cho người ta muốn bước đi trên đó , hưởng cảm giác ôn nhu kia.
Thừa Kiền ngồi ở xe lăn , Ngân tùy thị bên người, Kim thật cẩn thận phụ giúp xe lăn. Phía sau, còn có Hồng Ngọc cùng Châu nhi , với vài cung nữ.
Một đường chậm rãi mà đi, Thừa Kiền thỉnh thoảng nhìn cảnh tuyết ở ngự hoa viên, đôi mắt thanh tú một mảnh điềm tĩnh, vẻ mặt an tường, Cuồn Cuộn ghé vào trong lòng hắn cũng thường thường lộ đầu ra, đôi mắt đen tuyền tựa hồ thập phần tò mò.
Bọn họ đi từ Khởi Huy điện đến Lân Đức điện qua hành lang gấp khúc , hành lang gấp khúc rất dài, thực khoan, tảng đá phô liền mặt, hai bên hành lang có cột cao lớn, đem bông tuyết tung bay bên ngoài cách ly thật tốt, nhưng ngẫu nhiên cũng có vài bông tuyết nghịch ngợm phiêu tiến hành lang gấp khúc, toàn xoay chuyển tròn, liền im lặng đậu vào , chờ một khắc hóa thành mùa xuân, ngẫu nhiên có vài bông bay tới trước mặt Thừa Kiền, Thừa Kiền muốn vươn tay tiếp lấy .Ngân sẽ vội vàng tiến lên phất khai bông tuyết nghịch ngợm kia, quay đầu đối với Thừa Kiền không tiếng động nhìn chăm chú ngượng ngùng mà cười.
Thừa Kiền trong lòng bất đắc dĩ, biết là phụ hoàng nghiêm khắc dặn dò, liền quay đầu, cũng không mở miệng trách cứ.
Nhưng thật ra Kim lấy lòng cúi đầu,“Điện hạ, nếu không nô tài để ngài đào điểm hảo ngoạn ?”
Thừa Kiền khẽ lắc đầu, cái gọi là hảo ngoạn cũng bất quá là tiểu hài tử ngoạn nhạc gì đó, hắn cũng không phải tiểu hài tử thật sự.
“Quên đi, ta xem cảnh sắc là tốt rồi.” Thừa Kiền nói xong, liền nhìn về phía cảnh sắc cách đó không xa.
Kim cùng Ngân liếc nhau, đành phải phụ giúp xe lăn tiếp tục đi trước.
Khi đến chỗ rẽ của hành lang gấp khúc, Lí Phúc công công vội vàng đến, thấy Thừa Kiền mới nhẹ nhàng thở ra. Vuốt vạt áo, Lí Phúc nghiêm mặt nghiêm nghị trầm ổn tiến lên cung kính hành lễ, thấp giọng nói,“Nô tài Lí Phúc kiến quá điện hạ.”
“Phúc công công, là phụ hoàng có ý chỉ sao ?” Thừa Kiền nhìn Lí Phúc vội vàng đến, trong lòng liền hoang mang không thôi.
“Dạ . Bệ hạ thấy điện hạ còn chưa đến, nên lo lắng cho điện hạ, mệnh nô tài đến hỏi thăm.” Lí Phúc xoay người cung kính trả lời, nhìn trộm xuống phục sức trên người Thừa Kiền, ân, tốt lắm, áo choàng bệ hạ ban thưởng cũng đã mặc .
Thừa Kiền trong lòng không biết nói gì, hắn lúc này mới đến, hẳn là không muộn đi?
“Phúc công công, có phải yến hội đã bắt đầu?” Thừa Kiền hỏi, trong lòng có chút khó hiểu, yến hội bình thường, phụ hoàng cùng mẫu hậu đều là trình diện cuối cùng, chẳng lẽ lúc này yến hội đã bắt đầu sao ?
Lí Phúc lắc đầu, thấp giọng nói,“Hồi điện hạ, yến hội chưa bắt đầu, bất quá lúc này bệ hạ đã ở Thiên điện, thỉnh điện hạ cùng nô tài đi Thiên điện đi.”
Thừa Kiền sửng sốt, phụ hoàng triệu hắn đi Thiên điện làm cái gì?
Nhưng sau khi sửng sốt, Thừa Kiền liền mỉm cười,“Kia đành phiền toái Phúc công công dẫn đường.”
Lí Phúc xoay người cung kính chỉ lễ
“Nô tỳ không dám .” Dứt lời, đứng dậy, vừa vặn cùng Cuồn Cuộn giấu ở trong lòng Thừa Kiền bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Cuồn Cuộn đen tuyền lay lay chuyển chuyển , Lí Phúc vẻ mặt cứng đờ, lập tức yên lặng xoay người, đi ở phía trước dẫn đường.
Thừa Kiền ngồi ở xe lăn im lặng nhìn cảnh sắc một đường, chuyển quá hai chỗ rẽ, Thừa Kiền trong lòng thoáng trầm xuống, nguyên lai đi Lân đức điện còn có một đường như vậy ? Tuy rằng từng tại hoàng cung sinh hoạt hơn mười hai mươi năm, nhưng Thừa Kiền thật đúng là không biết có một con đường như vậy, vòng vo qua tay chỉ, Thừa Kiền hơi hơi cong lên khóe miệng, thật là có thú.
Bất quá, phụ hoàng triệu hắn tiến đến rốt cuộc có chuyện gì?
Thừa Kiền trong lòng có chút bất an, tuy rằng mấy ngày nay cùng phụ hoàng ở chung ngày thêm nhiều. Nhưng trong lòng Thừa Kiền luôn có một loại bất an, về phần bất an vì cái gì, nguyên cớ gì Thừa Kiền cũng nói không nên lời .
Lí Phúc yên lặng dẫn đường đi đằng trước , vào cửa tiền điện, sau khi đối Thừa Kiền cung kính gật đầu, liền quỳ rạp trên đất hành lễ cung kính bẩm báo nói,“Nô tài Lí Phúc cầu kiến bệ hạ.”
“Vào đi.” thanh âm hùng hậu thoáng có chút trầm thấp thản nhiên nói.
Lí Phúc cung kính hành lễ, mới đứng lên, tiếp nhận xe lăn, đối với Ngân cùng Kim thoáng gật đầu, cửa thiên điện không thể so với Khởi Huy điện, cửa ở Khởi Huy điện do Trưởng Tôn hoàng hậu phê chuẩn, đều dỡ bỏ, cửa rất cao, Lí Phúc xoay người đối Thừa Kiền thấp giọng nói,“Thỉnh điện hạ thứ tội nô tài bất kính .”
Thừa Kiền cười yếu ớt lắc đầu,“Phúc công công không cần chú ý.”
Lí Phúc liền bài trừ tươi cười, thân thủ ôm lấy Thừa Kiền đi vào . Mới vừa đi vào, Thái Tông đế nghênh diện vội vàng đến, thấy Lí Phúc ôm Thừa Kiền, sắc mặt trầm xuống, Thừa Kiền ngẩn ra, trong lòng hoang mang có chút không yên, phụ hoàng sinh khí? Mà tiếp theo Thừa Kiền cũng rõ ràng cảm giác được tay Lí Phúc đang ôm mình run lên.
Lập tức, Thái Tông đi nhanh đến ôm lấy Thừa Kiền, đối Lí Phúc đã lập tức quỳ rạp trên đất , trầm giọng nói,“Tốt lắm, ngươi trước tiên lui đi.”
Thừa Kiền ôm lấy cổ Thái Tông đế, cẩn thận đánh giá thần sắc Thái Tông đế, cúi đầu hỏi,“Phụ hoàng? Làm sao vậy?”
Thái Tông đế cúi đầu, thấy ánh mắt Thừa Kiền không thể che dấu cẩn thận, sắc mặt thoáng dịu đi, ôn nhu nói,“Không có việc gì, Kiền Nhi trước khi đi có dùng qua diểm tâm?” Vừa nói vừa ôm Thừa Kiền đi đến trước giường duy nhất của tiền điện được bài trí rất đơn giản ..
Trong lòng lại quyết định, về sau tuyệt đối trừ bỏ mình sẽ không cho ai ôm Kiền Nhi, xem bộ dáng Lí Phúc ôm bé , nếu làm rơi Kiền Nhi thì làm sao bây giờ?!
Mềm nhẹ buông Thừa Kiền, Thừa Kiền ngồi vào chỗ của mình, khóe mắt đánh giá bốn phía, xem ra, đây là địa phương phụ hoàng nghỉ ngơi trước yến hội đi?
Chính là phụ hoàng triệu mình vào để nói chuyện gì?
Thừa Kiền trong lòng hoang mang, trên mặt vẫn là một bộ điềm tĩnh. Mà Thái Tông đế sau khi buông Thừa Kiền, liền xoay người lấy một mâm điểm tâm.
“Kiền Nhi, thử xem cái này, kêu thủy tinh cao. Kiền Nhi không thích ăn rất ngọt, loại này Kiền Nhi hẳn là sẽ thích đó ?”
Thừa Kiền ngẩn ngơ nhìn thủy tinh cao trong tay Thái Tông đế, phụ hoàng triệu hắn đến sẽ không phải vì muốn hắn ăn thủy tinh cao chứ ?
Thái Tông đế thấy Thừa Kiền ngẩn người, đem thủy tinh cao đưa tới trước mặt Thừa Kiền, cười tủm tỉm mở miệng,“Đến, Kiền Nhi thử xem.”
Thừa Kiền trong lòng có chút rối rắm, nhưng thấy vẻ mặt Thái Tông đế cười tủm tỉm không còn âm trầm như lúc nãy, đôi mắt lợi hại nhu hòa nhìn mình, không khỏi hơi hơi mở ra miệng, cắn thủy tinh cao trước mặt.
“Ăn ngon không ?” Thái Tông đế có chút vội vàng hỏi.
Thừa Kiền chậm rãi nhấm nuốt thủy tinh cao trong miệng, hương vị không phải thực ngọt, thanh thanh đạm đạm, tùng xốp nhuyễn, Thừa Kiền chậm rãi gật đầu, ân , ăn tốt lắm, hắn thực thích.
Thái Tông đế nhướng mày, có chút đắc ý gợi lên khóe miệng , cười “Trẫm biết Kiền Nhi sẽ thích.” Dứt lời, ôm lấy Thừa Kiền ngồi ở trên đùi mình, lại cầm lấy thủy tinh cao uy Thừa Kiền.
Thừa Kiền muốn nói tự mình có thể ăn, nhưng xem vẻ mặt Thái Tông đế lúc này sung sướng lại mang theo chút đắc ý, trong lòng có loại tân kỳ, có loại cảm giác mềm yếu, hắn chưa bao giờ gặp qua phụ hoàng như vậy, giống như một hài đồng đắc ý, cùng tựa hồ theo sâu trong tâm linh phát ra sung sướng. Lời nói đến khẩu liền nuốt xuống, yên lặng hé miệng, cắn hạ một khối thủy tinh cao trước mặt.
Có lẽ là vì lúc này ở thiên điện chỉ có hắn cùng phụ hoàng, phân không tự nhiên trong lòng hắn bây giờ cũng giảm đi vài phần .
Nghiên cứu vẻ mặt đắc ý của Thái Tông đế , Thừa Kiền nhịn không được mở miệng hỏi “Phụ hoàng, thủy tinh cao này là ngự thiên phòng nghiên cứu ra sao?”
Đắc ý trên mặt phụ hoàng làm cho hắn cảm thấy thủy tinh cao này hình như là phụ hoàng làm .
Thái Tông đế chọn cao mi “Xác thực nói, là phụ hoàng cùng ngự phòng ăn nghiên cứu ra.”
Thừa Kiền ngẩn ngơ.
Tựa hồ bộ dáng Thừa Kiền ngơ ngác có thể lấy lòng hắn, Thái Tông đế nhịn không được xoa bóp mặt Thừa Kiền, cười nói,“Như thế nào? Phụ hoàng nghiên cứu chế tạo mỹ thực khiến cho ngươi kinh ngạc như vậy sao ”
Thừa Kiền lấy lại tinh thần, có chút quẫn bách, nột nột mở miệng “Không phải, chính là phụ hoàng ngày thường quốc sự bận rộn như vậy, không nên…”
“Không nên làm mấy thứ này?” Thái Tông đế tiếp lời nói, lập tức cười nhẹ,“Cha làm điểm tâm ngon cho con ăn, không phải điều bất thường đi .”
Thừa Kiền vừa nghe, theo bản năng ngẩng đầu, đã thấy Thái Tông đế trên mặt vân đạm phong khinh ( mây trôi gió thổi = rất tự nhiên ) , tiêu sái cười.
Thừa Kiền tâm run lên, không khỏi nhớ tới lần trước, khi hắn ở trong lòng phụ hoàng ngủ rồi tỉnh lại, rất là quẫn bách cùng xấu hổ, còn có một chút sinh khí.
Ngày đó buổi tối phụ hoàng lại cố tình đến xem hắn, còn ở Khởi Huy điện dùng bữa tối.
Buổi tối, phụ hoàng kiểm tr.a thư pháp hắn luyện tập, chỉ điểm một ít sai lầm, tâm tình hắn không tốt, có chút mâu thuẫn, nhưng trên mặt lại vẫn là trấn định, có lẽ phụ hoàng vẫn là nhìn ra.
Phụ hoàng cười cười ôm lấy hắn, khi hắn xấu hổ chối từ, phụ hoàng mở miệng,“Cha ôm con, không lẽ không được sao ?”
Lúc ấy trong lòng hắn run lên, hiện tại như nhau, mới hoảng hốt nhớ tới, lúc này không phải kiếp trước, hắn không phải thái tử Thừa Kiền, hắn là Trung Sơn vương.
Cuộc sống , đã muốn bất đồng.
“Phụ hoàng, con về sau sẽ hảo hảo ăn cơm.” Thừa Kiền nhẹ giọng mở miệng.
Thái Tông đế sửng sốt, lập tức nhịn không được ôm chặt Thừa Kiền, cằm để trước đầu Thừa Kiền, trong lòng một trận kích động.