Chương 17: Cường đại Tôn Ngộ Không (1)
Đường Tăng thấy Kim Cô chú có hiệu lực, trong nội tâm mừng thầm, tiếp tục niệm chú, cái kia càng siết chặt.
- Ah...
Sắc mặt của Tôn Ngộ Không đại biến:
- Đầu đau quá, đừng niệm...
Đường Tăng vội vàng dừng lại, cười tủm tỉm nhìn Tôn Ngộ Không.
Vừa ngừng niệm chú, Khẩn Cô lập tức khôi phục nguyên trạng.
Tôn Ngộ Không thở dài một hơi, dùng sức lay đầu, tựa hồ muốn vung Khẩn Cô xuống.
- Có phải không quen hay không? Đừng lo lắng, về sau từ từ sẽ quen thôi.
Đường Tăng nói.
- Nha. Vậy bây giờ có thể thả lão Tôn ra chưa?
Mặc dù Tôn Ngộ Không không thích mang một cái vòng sắt lên đầu, nhưng so sánh với nhau mà nói, hắn càng muốn nhanh đi ra ngoài.
- Có thể, con chờ một chút.
Đường Tăng mỉm cười, lui về phía sau vài trăm mét, thấy được chữ trấn cực lớn ở trên Ngũ Chỉ Sơn.
Hai tay hợp thành chữ thập, Đường Tăng bắt đầu niệm kinh.
May mắn hắn có ký ức của Đường Tăng, cho nên hoàn toàn nắm giữ kinh Phật Phàm cấp, nếu không hiện tại thật đúng là không có biện pháp.
Theo niệm kinh, chữ trấn trên Ngũ Chỉ Sơn bỗng nhiên sáng lên, sau đó thoát ly ngọn núi, bay lên trời, biến mất không thấy gì nữa.
Tôn Ngộ Không bị đè ở dưới chân núi cũng cảm giác áp lực nhẹ đi.
- Phong ấn bay mất? Thật tốt quá!
Tôn Ngộ Không hưng phấn muốn điên, thanh âm truyền tới:
- Lão Tôn rốt cục có thể đi ra ngoài rồi, ha ha ha ha...
- Ầm ầm...
Bỗng nhiên núi lay địa chấn, như xảy ra động đất mười tám độ.
Sắc mặt Đường Tăng đại biến, vội vàng chạy ra xa xa.
- Ầm ầm...
Đại địa chấn động, từng cái khe lớn khủng bố xuất hiện.
- Lão Tôn... đi ra!
- Bạo cho ta!!!
Tôn Ngộ Không gào thét.
- Oanh!!!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, Ngũ Chỉ Sơn cao lớn nguy nga nổ tung, từng khối cự thạch dài rộng vài trăm mét bay đầy trời.
- Ầm ầm...
Cự thạch đầy trời, bụi mù che lấp mặt trời, như tận thế tiến đến.
Đường Tăng hoảng sợ thất sắc, vô ý thức nhìn thoáng qua, chỉ thấy một đạo lưu quang nhất phi trùng thiên, sau đó...
- XÍU...UU!...
Đạo lưu quang kia lập tức biến mất ở phía chân trời, lóe lên liền triệt để mất đi bóng dáng.
Lại sau đó...
- Ầm ầm...
Cự thạch phô thiên cái địa từ trên trời giáng xuống, như mưa thiên thạch.
Đường Tăng vong hồn bay mất, kinh hãi gần ch.ết, không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể nhanh chân chạy như điên.
- Ngọa tào...
Đường Tăng vừa chạy vừa mắng to, Tôn Ngộ Không kia quá lừa người rồi, đây là muốn đưa hắn vào chỗ ch.ết sao?
- Oanh...
Một tảng đá lớn rơi ở bên người, ném ra hố to hơn mười thước.
Đường Tăng thấy lạnh cả người, càng chạy trốn nhanh hơn.
Từng khối cự thạch rơi xuống ở bên người, để cho Đường Tăng cảm giác như nhảy múa trên lưỡi đao, càng không ngừng bồi hồi ở trước quỷ môn quan.
Bỗng nhiên Đường Tăng chứng kiến dưới một tảng đá có khe hở, hắn vội vàng chui vào tị nạn.
...
Rốt cục, đá rơi xong, bụi tan mất!
Đường Tăng từ dưới tảng đá leo ra, trên đầu, trên quần áo, tất cả đều là tro bụi.
Phủi bụi bậm trên người, cầm mũ xuống lắc lắc, sắc mặt Đường Tăng cực kỳ khó coi.
- Móa, Tôn Ngộ Không khẳng định đã chạy!
Đường Tăng càng cảm giác mình bị lừa rồi, hoài nghi Tôn Ngộ Không chạy mất, không định bảo hộ hắn đi Tây Thiên lấy kinh.
- Hệ thống, hoàn thành nhiệm vụ chưa?
Đường Tăng ở trong lòng hỏi.
- Chưa.
Hệ thống đáp.
- Quả nhiên!
Đường Tăng cực kỳ tức giận, trực tiếp chửi ầm lên:
- Tôn Ngộ Không, ta *** mẹ của ngươi!