Chương 22: Tăng Tiểu Muội! (2)
- Bởi vì, ngươi không thể giết người, nếu không sẽ bị Quan Âm Bồ Tát trách cứ.
- Vậy vì sao sư phụ lại giết bọn họ?
- Sư phụ đại biểu cho chính nghĩa, giết kẻ cướp chính là trừng gian trừ ác. Hơn nữa, làm sư phụ, sao có thể để đồ đệ chịu oan ức? Loại việc giết người này, để cho sư phụ làm là được rồi, nếu Quan Âm Bồ Tát trách cứ, sư phụ cũng có thể đứng phía trước chịu thay ngươi.
Đường Tăng nghiêm túc nói:
- A Di Đà Phật, ta không vào địa ngục thì ai vào?
Tôn Ngộ Không nhất thời cảm động đến mức hai mắt ẩm ướt:
- Sư phụ......
- Đồ nhi, ngoan.
Đường Tăng nghiêm túc sờ sờ đầu Tôn Ngộ Không, đồng thời lau máu tươi trên tay lên lông khỉ của Tôn Ngộ Không.
......
Mười phút sau, phía trước nhà gỗ, Đường Tăng lấy một chậu nước, rửa sạch máu tươi trên người đi.
Cũng may Cẩm Lan cà sa không phải vật phàm, thủy hỏa bất xâm, rất dễ dàng rửa sạch máu tươi.
Lúc này chủ nhà bưng hai bát cơm đi ra, đưa một bát cho Đường Tăng, một bát cho Tôn Ngộ Không.
- Hôm nay đa tạ đại sư diệt trừ mấy tên cướp kia, bằng không một nhà chúng ta nhất định gặp nạn.
Ông lão cảm kích nói, có điều khi hắn nhìn Đường Tăng, trong mắt còn mang theo sợ hãi.
Ông lão tên là Tăng Thôi Nham, là hộ săn bắn ở gần đây, có điều đã hơn mười năm ông không đi săn rồi, sau này lại có vợ, liền an cư ở ngay đây.
Vợ Tăng Thôi Nham ở bên cạnh cũng kinh hồn bạt vía khom người, không dám nhìn thẳng Đường Tăng.
Bé gái đã được băng bó tốt trốn ở sau lưng người vợ, nhìn lén Đường Tăng, trong mắt vừa hiếu kỳ vừa sợ sệt.
Bé gái này tên là Tăng Tiểu Muội, năm nay mười ba tuổi, có một đôi mắt thật to rất có linh tính.
Tôn Ngộ Không nhận lấy bát ăn cơm, hơi trừng mắt nhìn, sau đó ném đũa đi, trực tiếp dùng tay cầm cơm tẻ ăn, thấy một nhà ba người Tăng Thôi Nham đều đăm đăm nhìn sư phụ mình.
- Chỉ là việc nhỏ, không đáng gì.
Đường Tăng không thèm để ý phất phất tay, liếc mắt nhìn cơm thừa trong bát, sau đó lấy ra hổ tiên trong túi hành lý, nói với ông lão:
- Mượn nồi nhà ngươi dùng một chút.
- A?
Một nhà ba người Tăng Thôi Nham lại đờ ra lần nữa.
Rất nhanh, Đường Tăng tự mình động thủ, cắt hổ tiên thành tám miếng, thả vào nồi luộc.
Một tiếng sau, mùi thịt nức mũi, lúc này Đường Tăng mới hài lòng bắt đầu ăn, đồng thời kêu Tôn Ngộ Không cùng gia đình kia ăn cơm.
- Sư phụ, đây là tiểu kê kê của con hổ?
Sắc mặt Tôn Ngộ Không cổ quái hỏi.
- Sai rồi, cái này gọi là hổ tiên, có thể tráng dương.
Đường Tăng gắp một miếng bắt đầu ăn.
Nhất thời, Tôn Ngộ Không sợ hãi chạy đến một bên, trong lòng kinh hãi, khẩu vị sư phụ thật sự là quá nặng, có lẽ sư phụ sẽ không thích ăn kê kê của khỉ đâu nhỉ?
Còn về một nhà Tăng Thôi Nham, càng không dám ăn, cũng không phải không dám ăn hổ tiên, mà là bởi vì hổ tiên này là của vị đại sư kia.
- Các ngươi không ăn sao? Không ăn thì ta ăn.
Đường Tăng vui vẻ bắt đầu ăn, đồng thời nói với Tôn Ngộ Không:
- Vật này đại bổ đấy, ăn gì bổ nấy.
Tôn Ngộ Không hỏi:
- Sư phụ ăn vào, sẽ lại mọc ra một cái kê kê nữa?
- Phốc...... Khụ khụ......
Đường Tăng suýt chút nữa bị sặc, không nói gì liếc Tôn Ngộ Không một cái, sau đó cũng không tiếp tục nói chuyện nữa.
Rất nhanh, một cái hổ tiên thô to hoàn toàn tiến vào bụng Đường Tăng, đồng thời cũng uống hơn nửa nồi nước đó.
- Hả?
Rất nhanh, Đường Tăng cảm thấy là lạ, bởi vì thân thể hắn có phản ứng.
- Hình như bổ quá rồi, lẽ nào uy lực của hổ tiên này quá mạnh mẽ?
Đường Tăng hít sâu một hơi, cảm thụ được phía dưới càng ngày càng cứng ngắc, vội vàng ngẩng đầu, nhìn về phía vợ Tăng Thôi Nham.
- Đại sư ăn xong rồi, nhanh rửa nồi đi.
Tăng Thôi Nham nói.
Vợ Tăng Thôi Nham vội vàng đi rửa nồi.
Tầm mắt Đường Tăng lại chuyển về phía Tăng Tiểu Muội.
Lúc này Tăng Tiểu Muội đã không nhát gan như trước nữa, tò mò nhìn Đường Tăng.
Ánh mắt Đường Tăng sáng lên, lúc trước không chú ý, hiện tại nhìn kỹ, tiểu nha đầu này trông cũng rất xinh đẹp, đặc biệt là cặp mắt kia, rất có linh tính.
Nếu như trang điểm kĩ một chút, tiểu nha đầu này khẳng định có thể trở thành một Loli cực phẩm.
Đường Tăng suy đoán, sở dĩ những tên cướp kia xuất hiện ở đây, chỉ sợ chính là vì Tăng Tiểu Muội.
Nghĩ tới đây, Đường Tăng ngoắc ngoắc Tăng Tiểu Muội nói:
- Lolita, đến đây, thúc thúc cho ngươi kẹo.
------------