Chương 37: Kỹ năng: Chưởng Tâm Lôi
Nhưng lần này Đường Tăng thật sự chuyên tâm niệm kinh, hơn nữa còn nhanh chóng đắm chìm vào trong kinh Phật. Kinh văn cửa Phật có hiệu quả kinh người với việc trui rèn tâm cảnh.
Đường Tăng vốn có phần nôn nóng vì giết không ít người, nay dần thấy lòng an yên, dường như có cảm giác xuất trần thoát tục.
Tiểu bạch long thì ngạc nhiên phát hiện rằng từ lúc Đường Tăng niệm kinh, một loại hơi thở của cao tăng siêu phàm xuất trần toả ra từ trên người Đường Tăng, làm cho hắn thực sự có cái ý nghĩ phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật.
Nhưng tiểu bạch long vội vã lắc đầu khiến cho mình tỉnh táo lại, lòng thì khinh thường rằng nếu thật sự phải phóng hạ đồ đao, cũng phải là tên hoà thượng trước mặt này đi làm.
Niệm kinh ba trăm lần là việc rất đơn giản, chẳng qua rất tốn thời gian, nhưng Đường Tăng là người có kiên nhẫn.
Mãi cho tới bình minh, hắn mới hoàn thành nhiệm vụ này.
- Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ phụ: Niệm kinh Phật ba trăm lần. Thưởng 100 điểm kinh nghiệm!
Đường Tăng vừa ngừng lại thì nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống.
- Một trăm điểm kinh nghiệm à?
Đường Tăng mỉm cười.
Một trăm điểm kinh nghiệm này tuy không khiến hắn thăng cấp được, lại có thể giải quyết một việc khẩn cấp khác, đó là để hắn lựa chọn thêm một loại kỹ năng nữa.
- Lần này nên chọn kỹ năng nào nhỉ?
Đường Tăng nhắm mắt lại, lôi giao diện hệ thống ra xem.
Khu kỹ năng:
Đạn Chỉ Thần Công (10 điểm kinh nghiệm); Nhất Dương Chỉ (10 điểm kinh nghiệm); Bá Vương Thần Thương (10 điểm kinh nghiệm); Bá Vương Thần Quyền (10 điểm kinh nghiệm); Huyền Minh Thần Chưởng (10 điểm kinh nghiệm).
Hàng Long Thập Bát Chưởng (100 điểm kinh nghiệm); Lục Mạch Thần Kiếm (100 điểm kinh nghiệm); Cửu Dương Thần Công (100 điểm kinh nghiệm).
Cách Sơn Đả Ngưu (1.000 điểm kinh nghiệm); Bài Sơn Hải Đảo (1.000 điểm kinh nghiệm); Hô Phong Hoán Vũ (1.000 điểm kinh nghiệm).
...
Tam thập Lục Biến (10.000 điểm kinh nghiệm); Thất Thập Nhị Biến (10 vạn điểm kinh nghiệm)
Chưởng Trung Phật Quốc (100 vạn điểm kinh nghiệm); Như Lai Thần Chưởng (100 vạn điểm kinh nghiệm).
...
Hoả Cầu Thuật (30 điểm kinh nghiệm); Thổ Thứ Thuật (30 điểm kinh nghiệm); Băng Đống Thuật (30 điểm kinh nghiệm);
...
Lôi Cầu Thuật (50 điểm kinh nghiệm); Hãm Tịnh Thuật (50 điểm kinh nghiệm); Hô Phong Hoán Vũ Thuật (80 điểm kinh nghiệm);
...
Bạo Liệt Hoả Cầu (100 điểm kinh nghiệm); Kim Lôi Bạo (100 điểm kinh nghiệm); Chưởng Tâm Lôi (100 điểm kinh nghiệm); Định Thân Thuật (100 điểm kinh nghiệm);
...
Phiên Giang Đảo Hải Thuật (1.000 điểm kinh nghiệm); Băng Bạc Vũ Thuật (1.000 điểm kinh nghiệm); Vẫn Thạch Vũ Thuật (1.000 điểm kinh nghiệm);
...
Huỷ Diệt Cụ Phong Thuật (10.000 điểm kinh nghiệm); Mạt Nhật Cụ Phong Thuật (100.000 điểm kinh nghiệm)
Xem qua các kỹ năng một mạch, cuối cùng Đường Tăng chọn - Chưởng Tâm Lôi-.
Hắn chọn cái này, thứ nhất là vì điểm kinh nghiệm của hắn chỉ còn 119 điểm, cùng lắm chỉ đủ để chọn một kỹ năng 100 điểm.
Chưởng Tâm Lôi và Bạo Liệt Hoả Cầu tuy đều có giá 100 điểm kinh nghiệm, nhưng Bạo Liệt Hoả Cầu mà tấn công thì chủ yếu dựa vào nổ và nhiệt độ cao tạo thành thương tổn.
Còn Chưởng Tâm Lôi, ngoài nổ mạnh ra, còn có thể giật điện, nên uy lực còn mạnh hơn cả Bạo Liệt Hoả Cầu, bởi vì bản thân điện giật cũng sẽ sinh ra nhiệt độ cao rồi.
Đương nhiên cái chính là Đường Tăng cảm thấy Chưởng Tâm Lôi oai hơn cả Bạo Liệt Hoả Cầu.
- Hệ thống, ta muốn đổi kỹ năng - Chưởng Tâm Lôi-.
Đường Tăng nói trong lòng.
- Đinh! Đổi kỹ năng - Chưởng Tâm Lôi
thành công!
Hệ thống luôn làm việc với hiệu suất rất là cao.
Ngay sau đó Đường Tăng liền cảm thấy đầu mình bỗng có thêm thông tin về Chưởng Tâm Lôi, mà càng thêm nhiều hiểu biết về nó không ngừng tuôn vào trong đầu.
Những hiểu biết rất nhiều. Đường Tăng có thể cảm thấy mình càng lĩnh ngộ nhiều hơn về Chưởng Tâm Lôi.
Mãi cho tới khi uy lực của Chưởng Tâm Lôi đạt tới cấp tám, những hiểu biết ấy mới ngừng kéo tới.
- Chưởng Tâm Lôi!
Đường Tăng thét to, tung chưởng vỗ vào long quy bên cạnh. Tức thì lòng bàn tay hắn sáng lên, một chữ - LÔI
xuất hiện, sau đó hoá thành tia chớp bắn tới long quy.
Ở đầu tia chớp dường như còn một quả cầu sét nữa.
Đùng!
Tia chớp lập tức đánh trúng chỗ long quy ở. Mà long quy thì đã lướt đi mấy mét, tránh được.
Rầm...
Một tiếng nổ lớn vang lên. Đất đá tung bay. Nơi bị tia chớp đánh trúng xuất hiện một cái hố to chừng ba, bốn mét. Đất đá xung quanh bị nướng cháy.
- Ngươi làm cái gì thế?
Long quy phẫn nộ nhìn Đường Tăng.
- Ô, thế mà né được chứ?
Đường Tăng kinh ngạc, không hổ là Long tộc.
Thấy long quy phẫn nộ nhìn mình, Đường Tăng vội vàng giải thích:
- Sư phụ vừa lĩnh ngộ được một loại pháp thuật, không cầm nổi lòng mà thi triển, nên không chú ý được con đang ở chỗ nào.
Tin ngươi mới lạ!
Long quy hừ một tiếng, nhưng lòng cũng nghi ngờ. Lúc trước Đường Tăng vẫn luôn thi triển Bạo Liệt Hoả Cầu, lúc này lại biết thuật pháp lôi điện, quả thật kỳ quái.
Nói như vậy, cho dù là thần tiên thì cũng chuyên về một loại, chứ chẳng phải tất cả mọi người đều có bảy mươi hai phép thần thông như Tôn Ngộ Không, không phân chia thuộc tính.
- Sư phụ!
Ánh sáng loé lên, Tôn Ngộ Không đột ngột xuất hiện bên người Đường Tăng. Hắn nhìn hố to bên cạnh, rồi nói với Đường Tăng:
- Sư phụ, con tìm được yêu quái kia rồi.
- Làm rất tốt!
Đường Tăng vui mừng:
- Dẫn sư phụ đi hàng yêu trừ ma, bắt hết cái đám yêu quái chuyên làm ác kia nào!
- Sư phụ, một mình Lão Tôn đủ giải quyết hết chúng nó rồi!
Tôn Ngộ Không nói.
- Ngộ Không, con không thể ra tay được. Nếu con gây nhiều sát nghiệt, sẽ ảnh hưởng tới tâm tình đó, thậm chí có khi còn ảnh hưởng tới cả chính quả của con. Thôi để sư phụ thịt cái tên xấu xa kia cho.
Đường Tăng nói.
- Sư phụ...
Tôn Ngộ Không cảm động.
- Xuất phát!
Đường Tăng vung tay, sau đó nhảy lên lưng long quy.
Khi Đường Tăng ra khỏi vòng tròn, vòng tròn mà Tôn Ngộ Không vẽ kia lập tức biến mất.
Long quy bĩu môi. Nó không hề tin Đường Tăng lại tốt bụng như vậy, nhưng nó không dám không nghe, đành phải đi theo Tôn Ngộ Không tới chỗ ở của yêu quái.
- Sư phụ, yêu quái kia ở ngay núi Hắc Phong. Chỗ đó có rất nhiều tiểu yêu, nhưng không đáng để nhắc tới. Lão Tôn chỉ cần vung một gậy là giết ch.ết được hết lũ tiểu yêu đó rồi. Nhưng cái con yêu vương gấu đen thì có chút ít bản lĩnh ấy.
Dọc đương đi, Tôn Ngộ Không nói cho Đường Tăng.
- Bản lĩnh gì?
Đường Tăng hỏi.
- Cái con gấu đen ấy chiến đấu thì thường lắm. Nó sử dụng Hắc Anh trường thương, nên sức khá lớn. Chẳng qua nếu chiến đấu chính diện, Lão Tôn có thể một gậy đánh ch.ết luôn. Chỉ là nó chuồn nhanh quá.
Tôn Ngộ Không nói.
Đường Tăng lập tức đoán được rằng Tôn Ngộ Không đã chạm trán Hắc Hùng Tinh, nếu không sẽ không hiểu rõ như vậy được.
- Sẽ có cách thôi, động não chút là được.
Đường Tăng nói.
- Vâng, sư phụ.
Tôn Ngộ Không nhảy lên trước dẫn đường.
Tới giữa trưa, bọn họ đi tới trước một ngọn núi lớn. Đó là một núi đá. Trên núi có không ít cây cối, còn thấy được khá nhiều hang động.
- Sư phụ mau xem, đó là núi Hắc Phong. Con yêu quái gấu kia ngụ ở nơi đó.
Tôn Ngộ Không nói.
Đường Tăng nhìn ngọn núi này, mắt sáng ngời. Hắn dường như lại thấy một lượng lớn kinh nghiệm đang vẫy gọi hắn.
Giết người có điểm kinh nghiệm, giết yêu quái chắc chắn cũng có điểm kinh nghiệm, thậm chí còn nhiều hơn.
Đã giết không ít người, nhưng chưa giết yêu quái nào, nên Đường Tăng rất nóng lòng được đại khai sát giới.
- Ngộ Không, mau dẫn yêu quái ra.
Đường Tăng nói.
- Vâng, sư phụ.
Tôn Ngộ Không lập tức bay đến núi Hắc Phong, hô to:
- Yêu quái, ra đây!