Chương 46: Một Khắc Xuân Tiêu Trị Giá 0 Kim (1)
Ầm...
Một tia chớp bổ xuống.
Ầm...
Đại thụ kia bị nổ nát vụn, lá cây bay tán loạn.
- A...
- Cái này... Thật là lợi hại...
Cao Quý và quản gia trung niên ôm lấy nhau thành một cục, trợn mắt há mồm.
- Như vậy, được chứ?
Đường Tăng mỉm cười nói.
- Được, được, quá được rồi!
Quản gia mừng rỡ:
- Trưởng lão mời vào, nhanh nhanh, mời vào!
Đường Tăng khẽ mỉm cười, trượt xuống khỏi lưng Long Quy, sải bước vào Cao phủ.
Cao lão gia và Cao phu nhân bị kinh động nhanh chóng chạy ra, nghe quản gia nói xong chuyện ở cửa đều mừng rỡ như điên.
- Trời có mắt rồi, Bồ Tát phù hộ, nhất định là Bồ Tát phái pháp sư tới cứu Thúy Lan rồi.
Cao phu nhân chắp tay về phía bầu trời cảm ơn.
Đường Tăng từ phía xa đã nghe được giọng nói của Cao phu nhân, mặt đầy vẻ nghiêm túc nói:
- Việc này không nên chậm trễ, lập tức mang bần tăng đi cứu Cao Thúy Lan đi.
- Đúng đúng đúng, pháp sư mời đi theo ta.
Cao phu nhân lập tức thức tỉnh.
- Xin hỏi pháp sư, có cần phải chuẩn bị đạo cụ làm lễ cúng hay không?
Cao lão gia khẩn trương hỏi.
- Đúng, xin hỏi cần những đạo cụ gì vậy?
Cao phu nhân cũng vội vàng hỏi theo.
Đường Tăng nghe vậy, nhíu chân mày lại, sau đó mang vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Để nói sau đi.
Dưới sự hướng dẫn của người nhà họ Cao, Đường Tăng nhanh chóng đi tới bên ngoài một cái đình viện, phía trước là một cánh cửa bị một cái khóa lớn khóa lại.
- Pháp sư, nữ nhi của ta đang ở bên trong, thỉnh ngài mau cứu nó ra, Cao gia ta cảm ơn đại ân đại đức của pháp sư.
Cao phu nhân mang vẻ mặt đầy mong đợi nhìn Đường Tăng.
Mặc dù vẫn còn có chút hoài nghi vị cao tăng trước mắt này có năng lực thu yêu hay không, nhưng chỉ cần có một đường hy vọng, Cao phu nhân cũng không muốn buông tha.
- Cầu ngài mau cứu Thúy Lan.
Cao lão gia cũng khẩn cầu.
- Ngã phật từ bi!
Đường Tăng tuyên một câu phật hiệu, sau đó đi về phía cánh cửa bị khóa, đạp một cước.
Rầm!
Cửa bị đạp bay.
Cao lão gia và Cao phu nhân giật mình, trợn mắt há mồm.
- Khí lực thật lớn...
Ánh mắt Cao lão gia sáng lên:
- Pháp sư thực có bản lĩnh, nhất định có thể hàng phục yêu quái kia.
Mất đi cánh cửa cản trở, mọi người thấy được cảnh tượng bên trong, nhưng mà bên trong cũng chỉ có mấy cái cây, một cái lương đình, còn lại không có gì cả.
Đường Tăng lật tay một cái, Thiên Đạo Nhãn Kính xuất hiện, sau đó được hắn đeo lên.
Qua Thiên Đạo Nhãn Kính mọi thứ đều không thể ẩn nấp. Chỉ thấy cảnh tượng trước mắt biến ảo, xuất hiện một con đường nhỏ sâu hun hút.
Cuối đường nhỏ một căn phòng bị yêu pháp bao phủ xuất hiện trong tầm mắt.
- Pháp sư, cầu ngài nhất định phải nhanh cứu Thúy Lan ra.
Cao phu nhân khẩn trương nói, bà hoàn toàn không nhìn thấy tình huống thật bên trong.
- A di đà phật!
Đường Tăng vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Bần tăng chuẩn bị làm lễ cúng rồi, các ngươi thủ ở chỗ này, ngàn vạn lần không nên đi vào, nếu không có lẽ sẽ thất bại trong gang tấc, thậm chí Cao Thúy Lan cũng có thể bị nguy hiểm tới tính mạng!
Cao phu nhân và Cao lão gia bị hù dọa sợ hết hồn.
- Pháp sư yên tâm, chúng ta nhất định không đi vào.
Cao lão gia vội vàng nói.
- Nhưng, vạn nhất yêu quái kia tới thì làm thế nào?
Cao phu nhân lo lắng nói.
- Yên tâm, yêu quái kia không vào được.
Đường Tăng nhìn về phía Tôn Ngộ Không:
- Ngộ Không, yêu quái kia giao cho con, đừng khiến cho sư phụ thất vọng.
- Dạ, sư phụ!
Tôn Ngộ Không cung kính trả lời.