Chương 54: Đến Hoàng Phong Lĩnh (1)

- Được được, vậy ta muốn đi cùng đại sư phụ.
Tằng Tiểu Muội vui vẻ nói. Nàng đã được chứng kiến tốc độ của Tôn Ngộ Không, lúc nãy chỉ cảm giác hoa mắt một cái, đã vượt qua thiên sơn vạn thủy.
Tốc độ này, thật quá dọa người.


Chỉ là năng lực tiếp nhận của đứa nhỏ coi như lớn, cho nên mặc dù khiếp sợ, cũng có chút kinh hoảng, nhưng nàng vẫn lựa chọn không hỏi gì cả.
- Ngộ Không, con trở về một chuyến nữa, lưu lại vài thứ cho cha mẹ Tiểu Muội, ví dụ như thiết lập một chút pháp lực, bảo vệ cả nhà bọn họ bình an.


Đường Tăng nói với Tôn Ngộ Không.
- Dạ, sư phụ!
Tôn Ngộ Không nhẫn nhục chịu khó, không có bất kỳ dị nghị nào, nghe vậy lại hóa thành lưu quang chợt lóe rồi biến mất nơi chân trời.
Đường Tăng lưu lại Cao Lão trang một ngày, chủ yếu là cho Cao Thúy Lan thời gian, để cho nàng và người nhà chia tay.


Sáng sớm ngày thứ hai, trong ánh mắt không nỡ của Cao lão gia và Cao phu nhân, Đường Tăng mang theo Cao Thúy Lan và Tằng Tiểu Muội ngồi lên bảo tọa trên lưng Long Quy, dưới sự bảo vệ của hai tên đồ đệ, rời khỏi Cao Lão trang, đi tới Tây Thiên.
- Con gái, trên đường chú ý an toàn!
Cao phu nhân la lớn.


- Thúy Lan, nhớ về thăm chúng ta.
Cao lão gia cũng dùng sức vẫy vẫy tay, vô cùng không nỡ.


Cao Thúy Lan ở trên lưng Long Quy không ngừng vẫy tay, từ biệt người nhà. Nàng cũng không bỏ được cha mẹ, nhưng nàng càng không muốn thủ tiết mười mấy năm. Sau mười mấy năm đó, sợ rằng nàng đã là bà lão khô héo, nàng không muốn làm lão quả phụ kia.


available on google playdownload on app store


Đường Tăng yêu thương vuốt ve mái tóc của Cao Thúy Lan. Hắn hiểu sự không nỡ của Cao Thúy Lan.
Nhưng hiểu thì là hiểu, hắn cũng không nguyện ý để Cao Thúy Lan ở lại. Nàng chính là nguyên lão trong hậu cung của hắn mà.
Cho đến khi không còn nhìn thấy Cao Lão trang phía sau nữa, Cao Thúy Lan mới thả tay xuống.


- Đừng thương tâm, sau này nếu muốn trở lại, thì bảo Ngộ Không đưa nàng trở lại thăm một chút.
Đường Tăng nói.
- Dạ.


Cao Thúy Lan gật đầu, mặc dù nàng chưa được cảm thụ tốc độ của Tôn Ngộ Không, nhưng mấy lần thấy được Tôn Ngộ Không như lưu quang tới tới lui lui, tốc độ kia nhất định là rất nhanh.
- Đại sư phụ, chúng ta là đang đi Tây Thiên sao?
Bé con Tằng Tiểu Muội hơi có vẻ hưng phấn.
- Đúng.


- Tốc độ của Tôn Ngộ Không thúc thúc nhanh như vậy, tại sao chúng ta không bảo thúc ấy dẫn chúng ta bay qua luôn?
Tằng Tiểu Muội hỏi.
Đường Tăng khẽ mỉm cười:
- Tây Thiên thỉnh kinh, nhất định phải đi từng bước một, trải qua chín chín tám mốt nạn, mới có thể lấy được chân kinh, không thể bay qua.
- À.


Tằng Tiểu Muội cái hiểu cái không, sau đó lại tò mò hỏi:
- Đại sư phụ, ngài cũng biết bay sao?
- Đương nhiên biết.
Đường Tăng cười nói:
- Tiểu Muội có muốn thử một chút hay không?
- Được ạ được ạ.
Tằng Tiểu Muội cao hứng nói.


Lúc này một tay Đường Tăng ôm lấy eo của Tằng Tiểu Muội chậm rãi bay lên, rời khỏi lưng Long Quy, bay theo Long Quy tiến về phía trước.
- A a, bay, bay...
Tằng Tiểu Muội vui sướng kêu to, lúc trước được Tôn Ngộ Không mang bay, nhưng tốc độ kia thật sự là quá nhanh, hoàn toàn không cách nào cẩn thận cảm thụ.


Bây giờ Đường Tăng mang bay tốc độ vô cùng chậm, có thể cảm nhận thật tốt, cho nên Tằng Tiểu Muội cảm thấy vẫn là Đường Tăng mang bay chơi vui hơn.
Cao Thúy Lan mỉm cười nhìn hai người trên đỉnh đầu, trong mắt lóe lên tia hâm mộ.


Lúc này Tôn Ngộ Không cũng bay tới, nhanh chóng vòng quanh Đường Tăng và Tằng Tiểu Muội mấy vòng, sau đó trong nháy mắt bay về phía chân trời.
Một khắc sau, Tôn Ngộ Không đã bay trở lại, đáp xuống dưới đất, cùng Trư Bát Giới đi mở đường phía trước.






Truyện liên quan