Chương 7
“ Nhị thiếu gia, Tam tiểu thư, còn ba canh giờ nữa mới đến được thôn trấn gần nhất, nô tài sợ thân thể tiểu thư chịu không nổi. Phía trước có một đầm nước sạch sẽ, chúng ta nghỉ ngơi trong này một lát, được không?” Lão xa phu ở ngoài xe cung kính hỏi, không có gì bất ngờ khi nghe được mỹ thiếu niên ôn hòa đáp ứng.
Đợi xe ngựa ngừng lại, Mộ Ngôn dìu lấy thiếu nữ suy nhược xuống dưới xe, hai chân được chạm đất làm nàng an tâm như được sống lại, không để lại dấu vết thu hồi tay của mình, xoay nhẹ cổ chân, tùy ý đi lại.
Ngồi trên xe ngựa đung đưa mười ngày, nàng cũng muốn đung đưa theo cả mười ngày, làm nàng thật hoài niệm cảm giác đi máy bay lúc trước, mặc dù cũng vì đi máy bay mà làm nàng mất mạng!
Có Mộ Ngôn lo lắng chu toàn, dọc đường Lăng Thất có thể xem sách, trò chuyện, lúc hào hứng thì lại loay hoay với mấy thứ nữ công. Trong lúc đó còn bị vị huynh trưởng như ông cụ non ép uống đủ thứ thuốc, cuộc sống trên xe ngựa so với trong tưởng tượng của nàng thoải mái hơn không ít. Nhưng phải sống cuộc sống nhàm chán như vậy, thân thể của nàng thật muốn rã rời hết.
Dù oán trách cũng chỉ quanh quẩn dưới đáy lòng, lúc ở trước mặt Mộ Ngôn một chữ cũng không nhắc tới. Nàng không có thói quen cùng người khác chia sẻ hết tâm tư của mình, gặp chuyện gì cũng chỉ biết yên lặng tiêu hóa. Ở hiện đại, nàng còn đem tâm tư của mình che giấu sâu, huống chi hiện tại nàng còn đem bí mật theo trong mình.
Lăng Thất khẽ cười, nhìn bốn phía xung quanh cây cối xanh tươi, lần đầu đối với thế giới này có chút hảo cảm.
“Sắt Nhi, đừng đi quá xa!” Mộ Ngôn ôn nhu dặn dò, nghiêng đầu cùng với xa phu đang nói gì đó, Lăng Thất nhướng mày, không có ý kiến.
Thật coi nàng như hài tử ba tuổi sao? Hắn dù sao cũng chỉ là một thiếu niên đang lớn mà thôi! Lăng Thất có chút buồn bực, chậm rãi đi tới đầm nước nơi xa phu kia nói, không khí thanh tịnh, đầm nước có thể nhìn thấy đáy làm cho nàng cảm thán, nhịn không được nói thầm một câu:
“Chỉ là phong cảnh bình thường ven đường mà đã đẹp như vậy, không biết nơi thế ngoại đào nguyên trong truyền thuyết sẽ tráng lệ cỡ nào a?”
“ Nếu có hứng thú, nếu không ngại thì tự ngươi có thể đi xem một chút!” Một giọng nam nhân dễ nghe truyền đến, Lăng Thất thoáng giật mình, quanh thân toát mồ hôi lạnh, hướng nơi phát ra thanh âm nhìn lại, chỉ thấy một nam tử như thần tiên xuất trần đang thản nhiên cười nhìn nàng.
Mặc dù kiếp trước đã bị các loại hóa trang, kỹ xảo cùng những hình ảnh xử lý trên phim đầu độc, nhưng tâm Lăng Thất giờ phút này vẫn hơi run lên một cái, đây là bộ dáng siêu phàm thoát tục như thế nào có thể hình dung a! Mặt trơn như ngọc, lông mày như vẽ, tóc mai bay trong gió, mắt sáng như sao, mũi cao môi hồng, cộng thêm nụ cười ấm áp, vô cùng thanh nhã.
Hắn không như những nam tử ở Huyễn Hồn đại lục buộc gọn mái tóc lên, tóc hắn dài mà mềm mại , đơn giản buộc sau đầu, có chút rời rạc, lại tăng thêm phần phiêu dật. Hắn rất cao, không thể nói là cường tráng, áo bào màu xanh đem dáng người anh tuấn phác họa cực kỳ hoàn mỹ, từng cơn gió làm vạt áo tung bay, làm cho nam nhân trên cây như thần tiên thoát tục.
Âm thầm đánh vỡ chi tâm háo sắc của mình, Lăng Thất rất nhanh phục hồi lại tinh thần của mình, đối với nam tử có thể chỉ bằng nhánh cây mà như đứng trên mặt đất, cảnh giác nghi hoặc, đây là cao nhân ở thế giới này? Có phải quá trẻ tuổi không?
“ Ngươi là người phương nào?” Lăng Thất rất nhanh trấn định, một mỹ nam xa lạ chủ động tiếp cận tuyệt đối không phải là coi trọng nhan sắc không thể bình thường hơn của nàng, những ảo tưởng của thiếu nữ sớm đã bị nàng đem quăng lên chín tầng mây từ lâu rồi!
Nam nhân nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, lại vừa vặn đứng phía sau gốc cây, Lăng Thất nhìn ra Mộ Ngôn đang cùng xa phu nói chuyện xem chừng cũng không thấy vị thần tiên nam tử này. Cũng không lo lắng nam tử này có ác ý, đứng trên nhánh cây cũng như đi trên mặt đất, so với bọn họ như con mèo nhỏ, hoàn toàn không thể so sánh.
Nam tử không trả lời vấn đề của nàng, chỉ ôn hòa nói: “ Xem ra thương thế tốt lên không sai biệt lắm, tư chất của Phi Nhi tốt hơn so với tưởng tượng của vi sư rất nhiều a!”
Phi Nhi? Trong đầu Lăng Thất rất nhanh hiện lên ý niệm trong đầu, bật thốt lên hỏi: "Ngươi là người đêm đó đã cứu ta?"
“Nguyên lai người còn nhớ rõ a! Vi sư tựu an tâm. Ta đi theo các ngươi mấy ngày nay, nhìn ngươi thần sắc dần dần tốt, đợi một thời gian ta giúp ngươi lấy lại Hồn Nguyên Lực, sẽ giúp ngươi từ từ điều dưỡng.” Nam tử liên miên nói, thanh âm như làm lòng người an tâm, nhưng rơi vào tai Lăng Thất, lại chỉ bị ý tứ khó hiểu kích thích thần kinh.
“Ngươi nhận lầm người đi? Ta không có sư phụ.” Lăng Thất cố gắng moi móc thông tin trong trí nhớ, sợ mình nhớ lầm, lật đi lật lại thông tin đều không tìm được thông tin về vị sư phụ có dung mạo đánh sâu vào thị giác như vậy.
Nụ cười nam tử càng sâu làm cho Lăng Thất giật mình, như gặp ảo giác phía sau hắn là một biển hoa vô hạn.
“ Kể từ hôm nay, ta chính là sư phụ của ngươi – Vân Nhược Lan.”
****
Đầu năm nay còn có người cưỡng ép thu đồ đệ sao? Còn thu một người củi mục mất hết Hồn Nguyên Lực như nàng? Lăng Thất suy nghĩ có chút muốn hôn mê, nhịn không được quay đầu nhìn phía sau xe, chỉ thấy bánh xe làm tung lên bụi đất bên đường, hoàn toàn không có vật gì khác.
Phát giác được muội muội có chút không yên lòng, Mộ Ngôn để ý hỏi: “Sắt Nhi, làm sao vậy?”
“ Không có việc gì, đi xe xóc nảy làm ta có chút chán ghét.” Lăng Thất hời hợt nói dối, kiên trì cho là giữa ban ngày mình gặp phải mộng.
Mộ Ngôn thân mật nhét khỏa ô mai vào miệng Lăng Thất, làm mặt nàng trong nháy mắt vo thành một nắm, giống như nhiều thêm mấy phần tâm tư của hài tử: “ Muội vốn sợ nhất là ngồi xe ngựa, ngày thường ngay cả đi chơi trong tiết thanh minh cũng không chịu đi. Thế nhưng lúc đi đến học viện, ngồi trên xe xóc nảy một tháng cũng không than tiếng nào.”
“ Có động lực đi làm chuyện mình muốn làm, như thế nào lại kêu khổ?” Lời nói có chút ghen tuông, Lăng Thất nhíu mày, lơ đễnh đáp.
Đáy mắt hơi ám, Mộ Ngôn nhớ tới muội muội bị chính nơi mình khát khao được sống đuổi đi, khác nào vạch áo cho người xem lưng, trên mặt hiện lên một chút xấu hổ.
Thấy Mộ Ngôn không nói lòi nào, Lăng Thất lập tức đoán được trong lòng hắn nghĩ gì, vừa buồn cười vừa tức giận, sau khi tỉnh lại gặp được một người không thể làm cho người khác bớt lo. Mọi trách nhiệm đều muốn gánh hết, cuộc sống có hay không mệt mỏi a?
“Cho dù không sống ở Thiên Hồn học viện, ta cũng sẽ hảo hảo sống tốt. Đừng cảm thấy chính ngươi làm ta có cuộc sống thua thiệt, là chính bản thân ta kém cỏi, cùng ngươi có quan hệ gì đâu?” Mộ Ngôn chịu đựng về trách nhiệm của một người huynh trưởng có vẻ quá nặng, Lăng Thất cũng không biết nên khóc hay nên cười, cảm giác như không phải ca ca của mình! Thật sự giống như một người cha a!
Nghe nàng nói xong, Mộ Ngôn càng cảm thấy có thẹn với trưởng bối, vô cớ buồn mà nói: “Sắt Nhi chính là muội muội của ta, những việc mà ta làm sẽ ảnh hưởng lớn đến muội a!”
Sự kiện thu nhận đồ đệ từ trên trời rơi xuống khi nãy vừa làm Lăng Thất không hiểu ra sao, hiện tại lại muốn an ủi, động viên tâm hồn trong sáng chân thật của vị thiếu niên là ca ca mình, nên âm thầm nặn ra mấy câu triết lý, nghiêm nghị nói:
“ Trên lưng đeo gánh nặng không thuộc về mình, thì cuộc sống rất khó chịu a! Cuộc sống là của ta, cần chính ta đi hoàn thành, không phải lúc nào cũng nhận được sự giúp đỡ thật tình, phải cố gắng học cách vượt qua khó khăn, không nên lúc nào cũng nhận lỗi về mình, đối với ngươi cùng với ta đều tốt.”
Mộ Ngôn giật mình, nhìn muội muội mình bình tĩnh nói lên những triết lý sống sâu sắc. Vẫn là khuôn mặt bình thường, thân hình ốm yếu gầy gò, nhưng lại như ẩn chứa nguồn năng lượng không bình thường, rực rỡ giống như có thể làm người khác đui mù.
Mộ Ngôn kiên định gật đầu, nắm chặt quyền, cao giọng hứa hẹn: “Ta sẽ dùng thời gian ngắn nhất để có thể ngưng tụ ra Hồn Tinh. Khi Sắt Nhi một lần nữa trở thành học viên mới, ta sẽ tự mình nghênh đón.”
Lăng Thất mất một hồi oán thầm, trong miệng phát ra mấy tiếng hừ hừ, nhưng lại phát hiện trong lòng nàng giờ lại có nơi nào đó trở nên mềm mại. Có một ca ca như vậy, hình như cũng không tệ lắm!