Chương 13
Một già một trẻ bước chậm trong hoa viên sau con mưa, hiện tại đang là thời điểm giao mùa giữa mùa hè và mùa thu, mùi hương thơm ngát của Quế Hương cũng làm cho Mộ Phi Sắt thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được thở ra một ngụm trọc khí. Nàng mặc dù cũng không thích hài tử tám tuổi kia, nhưng dù sao bây giờ mình cũng mang danh nghĩa là “tỷ tỷ” của hắn, sao có thể nhìn “đệ đệ” mình được cưng chiều mà sinh hư đây.
Ý nghĩ có điểm tà ác, khóe miệng Mộ Phi Sắt mỉm cười đạm bạc, lão giả đi phía trước nàng đột nhiên lên tiếng hỏi: “Sắt Nhi, chuyện tình ở Thiên Hồn học viện ta cũng đã nghe nói qua.”
Mộ Phi Sắt cúi thấp đầu, nhẹ giọng đáp: “Gia gia, Sắt Nhi đã làm phụ kỳ vọng của người.”
“Không trách được ngươi chuyện mất Hồn Nguyên Lực, ta đây cũng rất đau lòng. Hôm sau ta đi thỉnh mấy ngã ngự y thay ngươi xem bệnh.” Mộ Thiên Hạc khoát tay, quay đầu nhìn đứa cháu gái tràn đầy yêu thương.
Đi tới cái thế giới này, ngoại trừ Mộ Ngôn cùng Vân Nhược Lan, tựa hồ không còn người nào trò chuyện ôn hòa cùng mình như vậy, Mộ Phi Sắt không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, chứng kiến mặt mũi gia gia tràn đầy nhu hòa, trong nội tâm cũng không khỏi ấm áp, ôn nhu nói: “Tạ ơn gia gia đã hao tâm tổn trí.”
Mộ Thiên Hạc có chút không để ý nhiều đến lời cảm ơn của Mộ Phi Sắt mà tiếp tục hỏi: “Sắt Nhi, sau khi hồi phủ thì đã có ý định gì chưa?”
Ý định? Vấn đề này được hỏi lên làm Mộ Phi Sắt có chút sững sờ, nàng hiện tại không thể trở thành Hồn Sư, còn có thể có ý định gì? Chậm rãi lắc đầu, tâm Mộ Phi Sắt vừa mới cảm thấy ấm áp một chút nay lại tràn đầy bất an, chẳng lẽ…?
“Đầu xuân sang năm, con đã mười bốn tuổi, thường ngày gia gia quan tâm con quá ít, nay ta sắp xếp cho con một mối hôn sự có được không?” Mặc dù là lời hỏi thăm, nhưng hàm nghĩa sau lưng lời nói lại làm cho Mộ Phi Sắt không rét mà run, quả nhiên nàng phải lập gia đình ở tuổi này sao?
Không đợi nàng trả lời, Mộ Thiên Hạc vuốt chòm râu dài, từ từ nói: “Nhị công tử trong nhà Ninh thương thư hiện giờ còn chưa có hôn phối, tuy người này thân thể quanh năm bệnh tật, nhưng cũng có phẩm hạnh không tệ. Ngày trước ta cùng Ninh thượng thư có cùng nhau trao đổi, cố ý muốn hai nhà chúng ta kết thông gia, Sắt Nhi suy nghĩ như thế nào?”
Mộ Phi Sắt suy nghĩ nhanh chóng, moi móc trong trí nhớ thông tin về Nhị công tử Ninh gia kia, nhất thời im lặng. Ninh phủ Nhị thiếu gia Ninh Lạc, nghe nói cũng có tài văn chương, đáng tiếc bệnh tật quấn thân từ nhỏ, năm nay mới chỉ mười bảy tuổi, lại như một lão già suốt ngày nằm trên giường bệnh.
Ninh San cùng Ninh Lạc là huynh muội cùng cha khác mẹ, Ninh San đối với người huynh trưởng quanh năm đau ốm rất là khinh thường. Hồi trước khi cùng Mộ Phi Sắt nói đến đều xem như người đã ch.ết, nguyên nhân đơn giản là mẫu thân Ninh Lạc chính là nữ tử thanh lâu nổi danh nhất Hoàng Thành.
Nghe nói sau khi mẫu thân hương tiêu ngọc vẫn mới được đưa về Ninh phủ, xuất thân hèn mọn cùng với thân thể suy nhược ốm yếu làm cho Ninh Lạc có một khoảng thời gian ở Ninh phủ không được tốt lắm. Nhưng Ninh thượng thư nhớ tới nữ tử năm đó xinh đẹp tuyệt luân, cùng nàng trải qua những tháng ngày phong hoa tuyết nguyệt, nên đã ban cho Ninh Lạc một tiểu viện u tĩnh trong phủ để Ninh Lạc an dưỡng. Dần già, mọi người cũng tựa hồ quên trong Ninh phủ còn có một vị Nhị thiếu gia.
Đây là muốn gán ghép hai cái bánh bao lại cùng một chỗ, đây là muốn tạo ra chuyện cười cho thiên hạ? Mộ Phi Sắt oán thầm một hồi, đối với vị hôn phu như lâm Đại Ngọc kia quả thật không biết nói gì!
Đây có lẽ là sự kiện như “máu chó nhất” mà nàng gặp phải từ khi xuyên không đến đây, hoặc là nhẫn nhục chịu đựng, hoặc là phản kháng, nhưng tình cảnh của nàng hiện giờ mà phản kháng thì không biết sẽ bị rơi vào hoàn cảnh nào? Âm thầm cân nhắc kỹ lưỡng, Mộ Phi Sắt cẩn thận trả lời: “Gia gia, tỷ tỷ còn chưa gả, ca ca cũng chưa tìm được mối lương duyên, nay Sắt Nhi lại mạo muội hứa hôn trước, có hay không thỏa đáng a?”
“Mong muốn của Thanh Vận là muốn vào cung, cha ngươi đã hướng ta bẩm báo việc này. Tháng sau bệ hạ sẽ vì thiên hạ mà tổ chức Bách Hoa Yến, Thanh vận cũng coi như có tư chất, ít nhất cũng được tuyển làm phi. Mộ Ngôn trở thành Hồn Sư là chuyện sớm muộn, tạm thời không thể lấy việc hôn sự để trói buộc hắn. Cho nên Sắt Nhi không cần phải lo lắng chuyện này, nếu con đáp ứng, đợi cho Bách Hoa Yến qua đi, ta sẽ cùng Ninh đại nhân định ra ngày lành để kết thân.”
Mộ Thiên Hạc trầm giọng nói, không cho Mộ Phi Sắt có cơ hội từ chối, nhưng khi nhìn vào ánh mắt nàng lại mang theo nhàn nhạt ý nghĩ thương xót. “Sắt Nhi, tuy nói Ninh Lạc thân thể không tốt, nhưng hắn cũng là một nam nhân tốt. Tính tình của ngươi lại nhu thuận, ngoan ngoãn, dù đi đâu cũng không tránh được bị người ta chỉ trích, không bằng chọn người có gia thế thích hợp, lại không bị tướng công khi dễ, như vậy mới có thể khiến gia gia yên tâm a!”
Chính mình lại hiểu lầm hảo tâm của gia gia sao? Mí mắt Mộ Phi Sắt hơi rủ xuống, thấp giọng nói: “Gia gia, nếu như Sắt Nhi may mắn tìm về được Hồn Nguyên Lực, thì con cũng được chuyên tâm tu luyện như ca ca sao?”
Mộ Thiên Hạc có chút kinh ngạc nhìn qua cháu gái nhà mình, trong lòng thương tiếc càng sâu, hắn sao lại không biết nàng vẫn không cam lòng cùng luôn chờ mong. “Sắt Nhi, ở Thiên Hồn học viện, cao thủ nhiều như vậy mà cũng không thể lấy lại Hồn Nguyên Lực được cho ngươi, ngươi cũng đừng mãi phiền lòng về chuyện này.”
Nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Mộ Phi Sắt, lão giả lại nói tiếp: “Ninh đại nhân cũng vì Ninh Lạc mà mua một tòa viện nhỏ ở Khánh Vũ Thành, mặc dù ngươi xuất giá nhưng không phải chịu những thị phi trong Ninh phủ. Sắt Nhi, ta thấy Ninh lạc rất tương xứng với ngươi a.”
Ngụ ý đơn giản là nàng bắt buộc phải lập gia đình a. Thiếu nữ dưới đáy lòng hừ nhẹ, không ai có thể quyết định vận mệnh của nàng, cái gì mà nữ tử ở Huyễn Hồn đại lục phải xuất giá lúc mười bảy mười tám tuồi, chưa nói đến nếu trở thành Hồn Sư thì sẽ được tự do lựa chọn đối tượng để hôn phối. Nếu thật sự không thoát khỏi sự sắp đặt này, thì nàng cần có thời gian âm thầm mà đem cuộc hôn nhân này chôn vùi a!
“Gia gia, khẩn cầu người đáp ứng với con một việc, nếu như con có thể khôi phục được Hồn Nguyên Lực, xin cho phép con được tự do lựa chọn tương lai cho mình.” Mộ Phi Sắt nói, cũng làm cho Mộ Thiên Hạc vừa hổ thẹn lại vừa chua xót.
“Cũng tốt, mẫu thân ngươi đã mất sớm, ta và phụ thân ngươi lại thường xuyên bị chính vụ quấn thân, không chú ý đến cuộc sống của ngươi nhiều được, chỉ hy vọng việc hôn nhân này có thể đem đến cho ngươi chút khoái hoạt, cũng không uổng công mẹ ngươi trước khi lâm chung đã giao phó a.”
Mộ Thiên Hạc còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, nhưng Mộ Phi Sắt lại ngửi được mùi không tầm thường. Bất quá, tại sao nữ nhi của người mà sớm chiều cùng chung chăn gối với mình (phụ thân) lại vô cùng chán ghét, nhưng lại làm cho Mộ gia chủ ân cần như vậy?
Nghi ngờ càng sâu, nhưng Mộ Phi Sắt vẫn không để lộ ra nửa phần thanh sắc, dù thật tình hay giả dối, nhưng nàng chung quy vẫn sẽ giữ trong lòng, đợi trước khi nàng khôi phục được Hồn Nguyên Lực thì hết thảy đều phải cẩn thận.
Thản nhiên cười, Mộ Phi Sắt ôn nhu nói: “Gia gia, người đối với Sắt Nhi thương tiếc, Sắt Nhi vô cùng cảm kích. Nếu thật không có cách nào thực hiện được ước muốn của con, thì kính xin gia gia hao tâm tổn trí an bài.”
Lão giả thỏa mãn gật đầu, vỗ nhẹ đầu nhỏ của Mộ Phi Sắt, hai người lại nói đến những chuyện khác. Phía sau cách đó không xa, bọn hạ nhân nhìn thấy lại giống như khung cảnh hiền hòa của hai ông cháu, trong nội tâm lại có chút hiểu được. Chỉ sợ vị Tam tiểu thư không được chào đón này muốn xoay người a!
Cùng với Mộ Thiên Hạc nói chuyện xong, Mộ Phi Sắt trở về tiểu viện của mình, ngự y mà Mộ Thiên Hạc mời cũng đến, Mộ Ngôn cũng có mặt trong tiểu viện của nàng. Đúng như dự đoán, Vương ngự y cũng nói Hồn Nguyên Lực của nàng không thể khôi phục được, sau đó cũng được Mộ Ngôn ban cho chút quà đáp lễ, thỏa mãn rời đi.
Biết rõ Mộ Ngôn mấy ngày nay bôn ba mệt nhọc, giờ lại buồn vì chuyện của mình, Mộ Phi Sắt đành ngồi hàn huyên tâm sự với Mộ Ngôn, từ chuyện buôn bán đến tán dóc chuyện ở nhà, nhưng lại không hề nhắc đến chuyện đính hôn mà gia gia nói với nàng.
Sau khi tiễn Mộ Ngôn, Mộ Phi Sắt tắm rửa thoải mái, nàng lại ra lệnh cho Hương Liên không được tới gần phòng ngủ của mình, sau đó lại tiếp tục ăn vào Bách Ngưng Đan mà Vân Nhược Lan đưa cho nàng. Mộ Phi Sắt lại bắt đầu nhập định trong không gian lạ lẫm, trong lòng nàng quả thật mang vài phần sốt ruột, bởi vì từ hôm đầu tiên dùng Bách Ngưng Đan lấy lại được dị năng thì Hồn Nguyên Châu lại không có tiến triển gì!
Cảm nhận Hồn Nguyên Châu trong cơ thể vẫn xám xịt, Mộ Phi Sắt không khỏi thở dài. Chữa trị Hồn Nguyên Châu là một quá trình lâu dài, không nắm chắc thì không thể tùy tiện làm xằng bậy, nếu không thì xảy ra chuyện không ai biết được. Nàng cũng không muốn đem vận mệnh của mình phó thác cho người khác, mặc dù Mộ Ngôn thật sự là một vị huynh trưởng vô cùng thương yêu muội muội, nhưng nếu phát hiện ra trong thân thể muội muội lại là một cô hồn đến từ thế giới khác thì tình cảnh của nàng lại càng nguy hiểm.
Chính mình có phải không thể mở rộng lòng để tín niệm người khác, Mộ Phi Sắt than nhẹ. Lần này nàng nhập định vì suy nghĩ lung tung nên không mang lại hiệu quả gì, dứt khoát nằm ch.ết dí trên giường. Nàng cũng không phải làm bằng sắt, mắc mưa lại bị nhiễm lạnh, mặc dù đầu không có dấu hiệu nóng lên, nhưng từng cơn mệt mỏi vẫn xâm nhập.
Cơn buồn ngủ ập đến nhanh chóng, trong lúc mơ hồ Mộ Phi sắt hỗn loạn nghĩ: mới hồi phủ ngày đầu tiên mà đã như vậy, tiếp theo lại còn phải đối phó với hôn sự sắp đặt không thể không nghe theo, Mộ Phi Sắt ngươi thật đúng là luôn bị vận rủi quấn thân a!