Chương 8: Ca khúc mới

“Âu Dương, ca khúc mới lần này của cậu tính thế nào? Có ý tưởng gì chưa?”
“Chưa, anh cứ sắp xếp đi.” Âu Dương Trì cúi đầu chăm chú nghiền ngẫm bản nhạc phổ mới trong tay. Ngón tay nhẹ gõ theo nhịp lên bàn, đầu cũng không ngẩng lên nhìn Tô Lâm lấy một cái, chỉ trả lời có lệ.


“Chính là…” Tô Lâm vẫn là đang suy nghĩ cách cho Âu Dương Trì cùng chuyên viên tạo hình nói chuyện một chút. Tránh cho sau này cậu ta nhìn nhìn ngoại hình của mình không vừa mắt, lại tức giận mà không thèm quay MV.


Nhưng Tô Lâm nói còn chưa hết lời liền thấy Âu Dương Trì đem tập nhạc phổ “Ba” một tiếng thật mạnh vứt lên trên bàn. Tô Lâm bất thình lình bị giật mình, khẽ liếc mắt nhìn qua mấy bản nhạc phổ bất hạnh hứng chịu cơn giận của cậu, nằm hỗn độn trên bàn, lại nhìn thoáng qua Âu Dương Trì. Đối phương lúc này đầu mày nhíu chặt lại, khuôn mặt lộ ra vẻ khó chịu khiến Tô Lâm lời đã ra đến miệng cũng đành nuốt trở về.


Anh thật sự muốn lớn tiếng nói ‘Âu Dương, cậu có thể nghe tôi nói không a, tôi là quản lý của cậu nha, nên nghe lời tôi một chút có được không!! Sao lại có thể mắc bệnh ngôi sao như vậy chứ! Cậu không sợ bị người ta phanh phui ra à?!!’ Nhưng là cuối cùng cũng chỉ đành nhịn…nhịn…nhịn xuống, nhẹ giọng hỏi “Ca khúc không tốt à?”


“Khó nghe muốn ch.ết. Tôi không hát cái thứ này!” Âu Dương Trì dùng ngón tay trạc trạc nhạc phổ, chán ghét nói.


Cậu thật sự không thích giai điệu này, tuy rằng cùng với phong cách âm nhạc trước nay của cậu có điểm tương tự. Nhưng là cậu của hiện tại đã nghe thứ âm nhạc độc đáo, nhấn nhá trong từng ca khúc như họa long điểm nhãn của Trương Diệu Thiên, tạo nên ấn tượng khó quên.


available on google playdownload on app store


“Đây là ca khúc do Lí Chấn viết mà! Tôi còn phải dùng thiệt nhiều thời gian mới có thể liên lạc được, thuyết phục anh ta đem ca khúc này bán cho cậu thu âm cho vào album mới!” Tô Lâm u oán nhìn Âu Dương Trì, giống như bà mẹ già lải nhải nói “Cậu có biết có bao nhiêu người thèm muốn các ca khúc của Lí Chấn không? Vậy mà cậu đây lại còn nói nó khó nghe. Âu Dương huynh, huynh rốt cuộc là muốn cái gì đây?”


“Trương Diệu Thiên…” Âu Dương Trì suy nghĩ, tay chống đầu hơi gật gù “Tôi muốn anh ta viết nhạc cho mình…”


“Âu Dương!! Ông trời của tôi, cậu nói sảng cái gì đó??? Cậu không có nghe qua anh ta tính tình rất kì lạ sao? Là quái nhân a…” Tô Lâm rõ ràng  sửng sốt một chút, nãy giờ vẫn nghĩ rằng Âu Dương Trì lại giống như mọi lần, ngoài miệng phàn nàn nhạc này không tốt không tốt vài câu, nhưng chỉ cần mình cùng nhạc sĩ liên lạc sửa chửa chút ít, cậu vẫn là chuyên nghiệp bắt đầu việc thu âm.


Hoàn toàn không nghĩ tới cậu ta lại chọn được người rồi. Tô Lâm thống khổ ôm đầu.


Cứ tưởng rằng nghỉ ngơi ăn chơi một tháng, Âu Dương Trì tâm tình tốt lên sẽ không như trước kia kén cá chọn canh. Nhưng mà Tô Lâm anh tính sai rồi, anh vẫn là xem nhẹ sự chấp nhất đối với âm nhạc của “đại gia” họ Âu Dương kia. Âu Dương trì hiện tại so với trước kia quả thực là chỉ có hơn chứ không kém đi đâu được.


“Quái?” Âu Dương Trì như là nghe thấy được tin tức gì vừa ý nhoẻn miệng nở nụ cười. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ kia cười rộ lên vậy mà nhìn qua lại có chút quỷ dị “Vậy thì tốt a, tôi rất thích người có cá tính mạnh…”


“Vấn đề mấu chốt không phải ở chỗ này…” Tô Lâm bất đắc dĩ nói xong, yên lặng ở trong lòng phun trào thêm vế chốt: Cậu thích người ta không có nghĩa là người ta cũng vừa mắt cậu a, Âu Dương huynh. Cái loại người tùy tâm sở dục này không phải là người dễ hợp tác đâu nha!!!! Nhất là đối với người yêu cầu sự hoàn mỹ cao như cậu!!!


“Tìm số điện thoại của anh ta liền đi. Tôi tự liên lạc…”


“Âu Dương, cậu phải biết rằng anh ta xuất quỷ nhập thần như vậy, tôi đi đâu mới đào ra được số? Mà nói ra thì chuyện liên hệ nhạc sĩ như vậy lẽ ra phải là người bên công ty làm chứ!” Tô Lâm sâu sắc cảm thấy vị trí người quản lý của mình nguy cơ tràn ngập.


Nói đi thì cũng phải nói lại, Âu Dương Trì tên nhóc này hình như chưa từng xem anh như người đại diện, ngược lại nói là làm bảo mẫu còn đúng hơn!! Tô Lâm vỗ vỗ đầu, không thể tự vùi dập mình như vậy được, cái này nhất định chỉ là ảo giác của mình thôi!!


“Nói anh tìm thì lo mà tìm đi. Anh ta không phải là người viết cảnh âm cho “Đại Đường thịnh thế” sao? Cứ gọi cho công ty bên đó hẳn là có thôi. Đừng có nói cho tôi là lần trước quay quảng cáo đến số của công ty bên kia anh cũng không thèm lấy đấy.” Âu Dương Trì cảm thấy suy luận của mình vô cùng logic, không một chút sai lầm nào.


Nhưng mà người tính thì làm sao mà bằng trời tính! Nhìn vẻ mặt dại ra của Tô Lâm, cậu dùng ngón chân nghĩ cũng biết Tô Lâm trăm phần trăm là không có số điện thoại rồi! Vì vậy ngữ khí không tốt tiếp tục nói “Ngốc muốn ch.ết! Bộ dạng như vậy mà lại là người đại diện của tôi sao!”


Âu Dương Trì nói xong còn ghét bỏ mà nhìn Tô Lâm liếc mắt một cái, khiến Tô Lâm nhất thời cảm thấy như ngũ lôi oanh đỉnh, oan oan ức ức nghĩ: Ai mà nghĩ cái số điện thoại ch.ết tiệt đó còn có ngày dùng tới đâu. Đời thiệt là bi thảm quá ~~ Âu Dương cậu là đồ ác ma!!!


“Âu Dương cậu nhất định phải gọi cho Trương Diệu Thiên sao? Cậu từ khi nào mà xem trọng anh ta như vậy?”
“Từ sau khi chơi trò chơi kia.” Âu Dương Trì lạnh nhạt nói, một câu là đủ cho Tô Lâm câm lặng không nói nên được lời nào.


Nghe xong câu trả lời của Âu Dương Trì, Tô Lâm giờ đây vô cùng hối hận mình ngày trước đã “ngu dại” đã rủ rê Âu Dương Trì chơi game. Bọn họ mà hợp tác ăn ý, chính mình không phải thành bà mối sao? Nghĩ chơi chơi vậy thôi, Tô Lâm tuyệt đối quả thật không ngờ trong tương lai không xa, anh đúng thật là trở thành “bà mối” của hai người bọn họ.


“Được rồi, tôi sẽ giúp cậu lấy số điện thoại của Trương Diệu Thiên.” Tô Lâm cuối cùng phải thỏa hiệp “Bất quá nói chuyện bàn việc với anh ta để tôi lo liệu luôn cho. Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”


Tuy rằng Âu Dương Trì luôn mắng Tô Lâm ngu ngốc, nhưng cậu cũng biết Tô Lâm thực sự là người đại diện có tài. Dưới sự cam đoan của anh, Âu Dương Trì ngày hôm sau liền được gặp thần long kiến thủ bất kiến vĩ Trương Diệu Thiên.


Âu Dương Trì lúc bước vào phòng nghỉ của mình bổng nhiên phát hiện bản thân có một chút chờ mong.


Trên sopha đang ngồi một người đàn ông mặt không chút biểu tình, khi tiến gần hơn nhìn kĩ diện mạo người kia, khóe miệng Âu Dương Trì hơi cong lên. Cậu không nghĩ tới vị thiên tài tên Trương Diệu Thiên cư nhiên lại là người vô cùng hợp mắt mình đã gặp ở công ty [Đại Đường thịnh thế] trước đó. Trái đất quả thật là tròn mà.


“Trương Diệu Thiên?” Ngay lúc Âu Dương Trì còn đang đánh giá Trương Diệu Thiên, Tô Lâm có chút không xác định nhìn nam nhân anh tuấn lịch lãm trước mắt hỏi.


Cũng không trách sao anh nghi ngờ, vì trong giới nghệ thuật không ít người nói qua Trương Diệu Thiên là bởi vì diện mạo quá xấu nên mới không muốn xuất đầu lộ diện. Dù sao cũng chỉ là một nhạc sĩ, diện mạo đẹp xấu ra sao đâu có quan trọng gì, không việc gì phải giữ bí mật.


Nhưng là Trương Diệu Thiên này, ngay cả người cùng anh ta hợp tác cũng ít khi được thấy chân diện của anh, điều này quả thật làm cho người khác khó hiểu. Mặt mũi sáng láng đẹp đẽ như anh, việc gì phải che giấu kỹ như vậy, bộ dạng này hòan toàn có thể trở thành ngôi sao.


“Hai người khỏe không, tôi là Trương Diệu Thiên.” Trương Diệu Thiên đầu tiên hướng Tô Lâm gật đầu chào, sau đó đứng dậy. Anh ta rất cao, so với người cao tới 1m8 như Âu Dương Trì còn con hơn một chút, đại khái là khoảng 1m83 trở lên.


“Chào anh, tôi là Âu Dương Trì.” Âu Dương Trì sau khi lễ phép giới thiệu chính mình xong còn chủ động vươn tay cùng Trương Diệu Thiên bắt tay. Nhìn bàn tay năm ngón thon dài tinh mỹ của Âu Dương Trì nắm cùng với bàn tay Trương Diệu Thiên từng ngón thanh mảnh gọn gàng, Tô Lâm trong nháy mắt cảm thấy bầu không khí vi diệu phảng phất giữa hai người.


“Hai người từ từ nói chuyện, tôi đi pha trà.”
“Anh muốn uống trà gì?” Âu Dương Trì đột nhiên thay đổi thói quen bất cần, quan tâm hỏi han Trương Diệu Thiên.
“Cảm ơn, tôi uống gì cũng được.” Trương Diệu Thiên khách khí đáp lời.


“Tiểu Lâm, tôi muốn uống trà Ô Long, anh pha luôn cho Trương tiên sinh, xong thì đem vào cho chúng tôi.” Âu Dương Trì nói xong lời hàm ý bảo Tô Lâm rời đi, liền cùng Trương Diệu Thiên vào bên trong phòng nghỉ, chuẩn bị bàn bạc chuyện ca khúc.


Hai người đi rồi chỉ để lại oán phu Tô Lâm nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt ngẩn người: ‘Tôi là người đại diện của cậu chớ không phải bảo mẫu nha!!! Trợ lý khác đâu? Ta hận!! Trợ lý khác lặn đâu mất hết rồi, ta muốn sút bay các ngươi!! Còn hai người kia, đóng cửa chặt như vậy làm gì? Có cái gì mà tôi không nghe được! Tôi muốn phụ trách tình hình nghệ sĩ của tôi!!!!’ 


(tội anh quá anh Lâm ơi haha)


“Âu Dương tiên sinh, có một việc cậu phải rõ, gần đây tôi chỉ viết nhạc cổ phong”, Trương Diệu Thiên lên tiếng trước. Từ khi nhìn Âu Dương Trì trong bộ trang phục cổ trang [Đại Đường thịnh thế] về sau, hình ảnh xinh đẹp tinh xảo như trong cổ họa của Âu Dương Trì đã khắc sâu vào trong lòng anh. Đó không hẳn là thích, mà chỉ đơn thuần là thưởng thức cực hạn của sự hoàn mỹ, giây giây phút phút đều có thể hấp dẫn tầm mắt người nhìn.


Từ lúc đó trở đi Trương Diệu Thiên liền điên cuồng yêu thích tác phẩm mang âm hưởng cổ phong, thế cho nên một đoạn thời gian gần đây ca khúc anh nghĩ đến trong đầu đều mang theo êm tai tao nhã giai điệu.


Trương Diệu Thiên tiếp tục nói “Tôi soạn cho tới bây giờ đều bằng linh cảm. Thời gian này tôi không có dự định thay đổi phong cách của mình.”


“Nói cách khác nếu tôi muốn ca khúc không mang sắc thái cổ phong, anh sẽ không viết sao?” Âu Dương Trì nhíu mi, đôi mắt đen trong như bảo thạch chăm chú nhìn Trương Diệu Thiên.


“Tôi luôn không muốn bị người khác bắt ép làm việc. Âm nhạc của tôi không phải như đồ vật bình thường để tiền trao cháo múc.”


“Thật tốt, ý nghĩ của anh và tôi không mưu mà hợp. Chỉ cần là ca khúc hay, anh muốn viết thế nào cũng được tôi không ngại, tôi đều có thể phối hợp với anh.” Âu Dương Trì nghe xong lời Trương Diệu Thiên nói cảm thấy thật vừa lòng. Đối với cậu mà nói âm nhạc là thần thánh, cậu luôn hi vọng mình có thể tạo ra thứ âm nhạc hoàn mỹ nhất, làm cho mọi người đều yêu thích.


Âu Dương Trì cảm thấy ngừơi trước mắt này chính là người hợp tác tuyệt vời nhất với cậu. Nghĩ như vậy hai mắt cậu híp lại, cười xán lạn: “Thời gian sáng tác lâu một chút cũng không sao, dù sao tôi cũng không vội chuyện ra album mới.”


Người trong công ty đem mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn cần Âu Dương Trì đi thu âm nữa thôi, như vậy mà còn gọi là không gấp? Trương Diệu Thiên cảm thấy hành động của Âu Dương Trì như vậy thật tùy hứng nhưng không vì vậy mà cảm thấy ác cảm. Ngược lại được nhìn gần khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn mịn màn càng làm anh thấy yêu thích. Riêng làn da của Âu Dương Trì thôi đã hơn hẳn rất nhiều ngôi sao còn lại rồi, Trương Diệu Thiên thầm nghĩ.


Một bộ mặt than Trương Diệu Thiên kiên trì đeo nãy giờ làm Âu Dương Trì không thể biết được anh đang suy nghĩ cái gì. Nhưng thấy anh không nói lời nào, cậu đành thở dài tìm chủ đề tiếp tục trò chuyện.


“Anh…” Âu Dương Trì vừa nói ra một chữ, Tô Lâm đã trước gõ cửa sau liền tiến ngay vào, nhìn nhìn hai người ngồi đối diện, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Tự nhiên sao có cảm giác không khí không được bình thường nha~


Một giờ tiếp theo, Tô Lâm chính thức xác định, không khí giữa hai người không phải là tốt, mà là rất rất tốt, chứ không chỉ là cảm giác hảo cảm đơn thuần. Anh sâu sắc cảm giác được rằng nếu tên nhóc họ Âu Dương kia mà quen được Trương Diệu Thiên sớm hơn một chút anh chắc chắn đã tránh được không ít la mắng của cậu ta rồi.


Nói thật ra Âu Dương Trì không phải loại người vô duyên vô cớ tìm cách la mắng ức hϊế͙p͙ kẻ khác, cậu chỉ là đối với mọi thứ yêu cầu mức độ hoàn mỹ quá cao, rất nghiêm khắc mà thôi. Hoàn toàn là người theo chủ nghĩa hòan mỹ.


Trương Diệu Thiên trong giới nhạc sĩ được xem như kẻ đứng đầu, trên nhạc đàn quốc tế cũng có danh tiếng rất cao. Ở trong nước anh không giống như những nhạc sĩ khác nhờ chuyên viết nhạc cho các ngôi sao mà nổi tiếng, hoàn toàn giữ thái độ “không hợp tác” khiến cho không ít người đối với anh chỉ có thể kính nhi viễn chi.


Nhưng chính thái độ “không hợp tác” có vẻ kén cá chọn canh này khiến anh có phần tương tự Âu Dương Trì. Niềm nhiệt tình đối với âm nhạc của hai người cũng không sai biệt bao nhiêu, điểm quan trong nhất là cả hai đều xem tiền tài như cặn bã, y như lời phật giảng “Tiền là vật ngoài thân”, không đặt nặng trong lòng. Có tiền hay không với cũng không quan trọng chỉ có âm nhạc là điều kiện sống còn.


Hai quái nhân cùng loại thu hút lẫn nhau sao? Tô Lâm nhìn bóng dáng thẳng tắp của Trương Diệu Thiên thầm nghĩ.






Truyện liên quan