Chương 15: Sự kiện say rượu
Tuy rằng thời điểm Âu Dương Trì nói chuyện có chút mơ hồ, nhưng từng lời cậu nói ra, Trương Diệu Thiên đều nghe rõ ràng rành mạch.
Làn da chỗ cùng Âu Dương Trì tiếp xúc có điểm hơi nóng lên, còn cậu thì bởi vì say mà trở nên quyến rũ đáng yêu, dưới tác dụng của rượu, Trương Diệu Thiên bắt đầu cảm giác cả người khô nóng. Vì sự ảnh hưởng của cồn, cả Trương Diệu Thiên cùng Âu Dương Trì hai người đều đã bắt đầu thần trí không rõ.
Nhưng Trương Diệu Thiên đầu óc tuy có chút không tỉnh táo nhưng lý trí thì vẫn sót lại ít nhiều, anh cố gắng đem cánh tay Âu Dưong Trì đang quấn trên cổ mình lấy xuống. Nhưng anh càng cố kéo, Âu Dương Trì đem anh ôm càng chặt. Sau lại dùng thêm cả hai chân phụ vào, cả người như con bạch tuột bám dính vào người Trương Diệu Thiên.
Bất đắc dĩ, Trương Diệu Thiên đành phó mặt mục tiêu giãy thoát ban đầu, để mặc cho Âu Dương Trì ôm.
Cảm giác được Trương Diệu Thiên không đẩy mình ra nữa, Âu Dương Trì bèn được nước lấn tới.
Hai tay vẫn ôm cứng cổ anh, Âu Dương Trì nhích đến gần trước mặt Trương Diệu Thiên, đem môi đặt trên miệng Trương Diệu Thiên, chuồn chuồn lướt nước hời hợt hôn qua, xong rồi thì hướng anh mìm cười vui vẻ.
Cười thật tươi, cười đến loan loan mặt mày, Trương Diệu Thiên cảm thấy Âu Dương Trì như vậy thật giống tiểu hài tử, hồn nhiên ngây thơ.
Trương Diệu Thiên đầu óc cũng không còn thanh tỉnh, nhìn bộ dáng như vậy của Âu Dương Trì, anh cư nhiên lại nghĩ tới đồ đệ đáng yêu của mình. Sau đó bất tri bất giác trong tâm trí bộ dạng của đồ đệ cùng Âu Dương Trì bỗng dung hòa vào nhau.
“Âu Dương…” Trương Diệu Thiên không ý thức gọi ra họ của đồ đệ mình, Âu Dương Trì nghe được Trương Diệu Thiên dùng thanh âm gợi cảm trầm thấp gọi mình, bỗng nhiên thực vui vẻ, bắt đầu ở trong lồng ngực anh cọ đến cọ đi.
Vưu vật trong ngực lại gây sức ép cho mình như vậy, Trương Diệu Thiên anh mà không có phản ứng thì thiệt không đáng mặt làm nam nhân!!!
Trương Diệu Thiên một tay kéo qua tấm lưng mảnh khảnh của Âu Dương Trì, một tay nâng lên cái ót, đối với đôi môi của cậu phát động mãnh liệt tấn công.
Thoải mái tách môi Âu Dương Trì ra, Trương Diệu Thiên hung hăng hôn lên đó, Âu Dương Trì cũng thuận theo mà đáp lại.
Trương Diệu Thiên xoay người lật Âu Dương Trì xuống dưới, vươn tay lướt vào bên trong quần áo của cậu, vuốt ve làn da mềm mại, sau đó theo xương quai xanh một đường hôn xuống phía dưới.
Hai người cơ hồ một đêm không ngủ, giống như dã thú thân tình ɭϊếʍƈ vết thương cho nhau, hôn môi quấn quít.
Ánh sáng ban mai nhu hòa được bức màn dày chắn bớt hơn phân nửa, chỉ còn vài tia yếu ớt rọi vào phòng, ánh sáng dường như không đủ tỏ nên hai người đang trên giường vù vù ngủ sâu không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
(Ự hự… đóng cửa tắt đèn T_T)
Bên này Tô Lâm sốt ruột như kiến bò chảo nóng, không ngừng trong phòng khách nhà Âu Dương Trì đi tới đi lui.
Anh đã muốn ở đây đợi Âu Dương Trì cả đêm, gọi cho cậu vô số cuộc điện thoại, tống đi vô số tin nhắn, nhưng trước sau không có chút thông tin phản hồi. Tô Lâm tự nhủ đến giữa trưa này mà còn chưa nghe được tin tức của Âu Dương Trì, anh nhất định sẽ đi báo nguy.
Mãi cho đến giữa trưa, ánh nắng mặt trời mạnh mẽ khiến cho trong phòng sáng ngời lên, ánh mắt Trương Diệu Thiên mới bị ánh sáng kích thích, cau mày chậm rãi mở mắt ra.
Khi lơ đãng liếc mắt về phía bên trái, nhìn thấy Âu Dương Trì vẫn đang an giấc ngủ ở bên cạnh mình, đồng tử của anh nháy mắt trừng to.
Bởi vì quá kinh ngạc, cánh tay Trương Diệu Thiên nhẹ nhàng giật giật, vừa khéo động tác này đụng vào Âu Dương Trì, bất quá cũng may Âu Dương Trì chỉ nhẹ nhàng trở mình vài cái, rên rỉ một tiếng chứ không có tỉnh lại.
Trương Diệu Thiên khinh thủ khinh cước rời khỏi giường, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đến khi đi ra phòng khách đại khái đã đem mọi chuyện hiểu rõ ràng hơn nữa cũng tỉnh táo hòan toàn.
Âu Dương Trì sau khi Trương Diệu Thiên rời đi khoảng mười phút cũng bắt đầu tỉnh lại. Vừa tỉnh giấc cậu liền cảm thấy cả người phá lệ mệt mỏi. Nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh, Âu Dương Trì trước tiên đạp mền bước ra khỏi giường. Sau khi thanh tỉnh thêm một chút, mới nhớ đến mọi việc xảy ra trước khi mình say rượu hôm qua, cũng biết được đây là nhà của Trương Diệu Thiên.
Bước ra khỏi chăn mới phát hiện trên người mình không không còn một mảnh y phục, Âu Dương Trì đầu tiên là cả kinh. Sau đó nghe thấy phảng phất trong phòng một mùi nhàn nhạt đặc biệt sau khi kích tình. Khi Âu Dương Trì vừa dùng chút sức cố gắng rời giường, từ phần eo và địa phương tư mật bỗng truyền đến cảm giác đau khó nói nên lời.
Bất đắc dĩ, Âu Dương Trì đành nằm lại trên giường, hướng mắt lên nhìn chằm chằm trần nhà, tự hỏi không biết chuyện gì đã xảy ra.
Càng hồi tưởng sắc mặt cậu càng trở nên nhăn nhó. Đoạn kí ức có thể nhớ rõ chỉ đến lúc cậu gọi điện thoại cho Trương Diệu Thiên nói chuyện, sau lại hoàn toàn không có ấn tượng gì. Bất quá, lúc sau chuyện gì đã xảy ra, Âu Dương Trì cũng có thể đoán được đôi phần.
Âu Dương Trì không hiểu nổi mình tại sao sau khi uống rượu say lại đối Trương Diệu Thiên nói ra câu đó. Cái gì mà “rượu say nói lời chân thật” mấy lời kia, thật sự cậu cũng không tin tưởng.
Khẽ thở dài, Âu Dương Trì cảm thấy được chính mình đối với Trương Diệu Thiên tựa hồ thực sự có loại vi diệu cảm giác, có lẽ có một chút thích, nhưng phần lớn vẫn là sự thưởng thức đối phương. Nhưng vì cái gì lại hi lý hồ đồ cùng anh ta làm nên cái sự tình này?
Đầu bởi vì cơn say cùng nguyên nhân nào đó nữa và vẫn thật mơ hồ, Âu Dương Trì ngồi im ở bên giường, ngơ ngác tới xuất thần.
Cậu cuối đầu, tóc mái phủ dài che khuất tầm mắt, mũi cao thon nhỏ, đôi môi đỏ mỏng manh khẽ nhếch, cổ tạo thành vòng cung thật xinh đẹp. Trương Diệu Thiên khi bước vào phòng chính là nhìn thấy một hình ảnh như vậy, làm cho tâm tình vốn tưởng rằng đã bình ổn của anh dấy lên dao động lăn tăn.
Âu Dương Trì nghe được tiếng mở cửa, khẽ nghiêng đầu, tóc đen trôi về một phía lộ ra đôi mắt nhìn về hướng Trương Diệu Thiên. Đầu còn thật đau nhức làm cho ánh mắt cậu nhìn qua có điểm mờ mịt. Hai người cứ như vậy mặt đối mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không khí có điểm xấu hổ.
“Đã trưa rồi, cậu ăn cơm không?” Trương Diệu Thiên lên tiếng trước đánh vỡ trầm mặc.
“Không” Âu Dương Trì cố hết sức đứng lên, hai chân có điểm vô lực, tay trong lúc vô ý đem chống ở trên lưng “Tôi muốn đi về”
“Cậu trước mắt nghỉ ngơi một chút đi đã” Trương Diệu Thiên nhìn Âu Dương Trì bước chân gian nan, liền thân thủ muốn đỡ lấy cậu một phen, nhưng bị Âu Dương Trì lách người né tránh.
“Không cần, tôi đi về!” Âu Dương Trì không được tự nhiên tiêu sái đi đến phòng khách, cầm lấy di động đã sớm tắt nguồn, hướng đến cửa bước đi.
“Cậu đợi một lát nữa đi” Trương Diệu Thiên đến trước cửa ngăn lại Âu Dương Trì “Cậu bộ dạng như vậy làm sao mà ra ngoài, ăn cơm trước chút tôi đưa về.”
“Tôi cũng không phải tiểu hài tử đưa đưa đón đón cái gì? Tôi tự mình về!” Âu Dương Trì nhíu mày, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo chút mất tự nhiên mà đỏ ửng.
“Cậu sốt ruột làm cái gì?” Trương Diệu Thiên nói, nhìn hai gò má đỏ bừng của Âu Dương Trì xong, bèn đưa tay sờ thử trán của cậu. Cảm giác nóng sốt ngay lập tức theo ngón tay truyền về, anh nghiêm túc nhìn Âu Dương Trì “Cậu sốt rồi.”
Âu Dương Trì không kiên nhẫn gạt tay Trương Diệu Thiên ra, hữu khí vô lực nói “Tôi không sao, trong nhà có thuốc!”
“Ở lại đây uống thuốc rồi hãy đi!” Trương Diệu Thiên cũng không thèm cùng Âu Dương Trì nhằng nhây nữa, vươn tay ôm lấy thắt lưng cậu bế vào phòng ngủ đặt lên giường đắp chăn cẩn thận “Cậu nằm nghỉ một lát trước đi.”
“Tôi không muốn nằm a, anh nghe không hiểu tiếng người sao!” Âu Dương Trì từ trên giường bật dậy, bày ra biểu tình hung ác, nhưng kì thật cậu đã sớm mệt ch.ết đi. Chỉ là cậu không muốn nhìn đến Trương Diệu Thiên, vừa nhìn thấy anh ta sẽ làm cậu nhớ tới những chuyện đã xảy ra đêm hôm trước, điều này làm cho cậu xấu hổ không thôi.
“Cậu rốt cuộc là gấp cái gì? Tóm lại cứ nằm nghỉ trước đi” Trương Diệu Thiên cường thế đem Âu Dương Trì ấn xuống giường, mặt không đổi sắc lưu lại những lời này rồi quay người ra khỏi phòng.
Âu Dương Trì cuối cùng vẫn là thành thật nằm yên trên giường, đầu vừa chạm gối cơn buồn ngủ đã kéo đến bên mi, cậu từ từ nhắm mắt, hô hấp nhẹ dần, rất nhanh liền đi vào giấc ngủ.
“Cậu tỉnh rồi?” Thanh âm của Trương Diệu Thiên từ rất gần truyền đến, làm Âu Dương Trì vừa mở mắt ra sửng sốt, tầm mắt theo âm thanh dời nhìn về nơi Trương Diệu Thiên đang ở.
“Ân…” Âu Dương Trì rầu rĩ trả lời, cảm thấy trên trán hình như đang có vật gì bèn lấy tay kéo xuống, là một cái khăn mặt lạnh như băng.
“Uống thuốc đi.” Trương Diệu Thiên lấy qua mấy viên thuốc cùng một ly nước đưa lại.
Uống xong thuốc, Âu Dương Trì nhìn ra bầu trời có chút âm u ngoài cửa sổ, liền biết chính mình đã ngủ rất lâu, quay qua hỏi “Bây giờ là mấy giờ?”
“Gần tới 7 giờ rồi” Trương Diệu Thiên bình tĩnh trả lời “Đã trễ thế này, cậu ở lại đây ngủ luôn đi, tôi đi qua phòng khách ngủ”
“…” Âu Dương Trì gật gật đầu, thân thể tuy rằng đã khá hơn nhiều lắm nhưng cậu vẫn cần phải ngơi nghỉ nhiều hơn. Trong lúc vô ý liếc tới điện thoại di động của mình nằm lẳng lặng trên đầu giường, Âu Dương Trì thân thể cứng đờ.
“Sao vậy?” Trương Diệu Thiên nhìn ra tấm lưng Âu Dương Trì đột nhiên căng thẳng, nghi hoặc hỏi.
“Không có việc gì, tôi ngủ tiếp một lát, anh có việc thì cứ đi đi…” Nhìn Trương Diệu Thiên đóng cửa lại, Âu Dương Trì mở di động ra, nhìn thấy một loạt cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn, Âu Dương Trì mới thở phào một hơi, sau đó bấm số điện thoại của Tô Lâm.
“Âu Dương~~~~~~~~~~” Âm thanh của Tô Lâm lớn đến kinh người, vội vàng tuôn luôn một tràng “Âu Dương cậu đi đâu vậy? Tôi còn nghĩ cậu bị bắt cóc mất rồi!! Cậu về sau có muốn đi chỗ nào có thể nói trước cho tôi một tiếng không! Tôi chính là người đại diện kiêm bạn thân của cậu nha!!”
“Tôi không sao, anh yên tâm” Âu Dương Trì thản nhiên đáp lại, cậu biết lần này mình có điểm quá phận, cũng biết Tô Lâm là thực tâm quan tâm chính mình “Sáng mai tôi sẽ về nhà, anh đem chìa khóa để dưới bồn hoa ngoài cửa giùm tôi đi.”
“Tốt, đã biết, cậu cũng không nên xằng bậy a, tôi thiếu chút nữa đã báo cảnh sát rồi…” Tô Lâm nhận được điện thoại của Âu Dương Trì quả thực vừa mừng vừa tức, anh thật sự mém chút nữa bị hù ch.ết mất rồi.
“Ân, sẽ không có lần sau đâu.” Âu Dương Trì ngắt điện thoại, nằm trở lại trên giường.
Còn Trương Diệu Thiên lúc này đang ôm laptop ngồi trong phòng khách lên game, hôn kì giữa anh và Trì trung chi vật ước hẹn chính là hôm nay, bọn họ hẹn với nhau sẽ kết hôn lúc 7:30, nên Trương Diệu Thiên vô cùng hưng phấn mà điều khiển Phương sĩ Quân lâm tiến đến lễ đường.
Trong lễ đường tuy chỉ có toàn người trong bang, nhưng vẫn thực náo nhiệt.
[Bang hội][Nguyệt loan loan]: Lão đại, Âu Dương còn chưa có đến.
[Bang hội][Nhân tính vị mẫn]: Thời gian đã muốn tới rồi, ai có số điện thoại của Âu Dương gọi cho hắn đi, bỏ qua hôn lễ sẽ không tốt đâu.
[Bang hội][Nguyệt loan loan]: Hình như Tiểu lâm biết…
[Bang hội][Huyết nguyệt tiên cơ]: Hắn hôm nay cũng không login a!
[Bang hội][Kim dạ cấm tiêu]: Má ơi, hai người bọn họ cùng nhau bỏ trốn sao!!
[Bang hội][Quân lâm thiên hạ]: Bỏ trốn ngươi muội!!!
[Bang hội][Nguyệt loan loan]: Lão đại, ngươi nghe hắn nói làm gì, Âu Dương lập tức đến liền~
Nhưng thời gian rất nhanh đã đến 7:30 cũng rất nhanh trôi qua 7:30 hướng đến 8:00
Trong game ‘Đại Đường thịnh thế’ này, một người nếu bỏ qua hôn lễ của chính mình, thì trong vòng một tháng sẽ không thể tái kết hôn, nói cách khác, nếu Trương Diệu Thiên còn muốn cùng Trì trung chi vật kết hôn thì phải đợi ít nhất là một tháng nữa. Anh cũng không phải kì lạ tại sao đồ đệ nhà mình không thủ ước, hẳn là gia đình đồ đệ xảy ra chuyện gì nên mới như thế. Chỉ là tưởng tượng đến hôn lễ của chính mình vốn sẽ lập tức cử hành lại phải chậm đi một tháng, tâm tình Trương Diệu Thiên thật sự là hảo bất khởi lai
(nghĩa là không khá lên nổi)
[Bang hội][Huyết nguyệt tiên cơ]: Hắn chắc có việc gì rồi…
[Bang hội][Nguyệt loan loan]: Tuyệt đối là có chuyện, Âu Dương là người thành thật!
[Bang hội][Quân lâm thiên hạ]: Ta off trước!
[Bang hội][Nguyệt loan loan]: Hừ!! Vì cái gì ta lại thấy hình ảnh lão đại rời đi có chút tịch mịch a~
[Bang hội][Nhân tính vị mẫn]: Tất nhiên là tịch mịch. Lại nói, Âu Dương mấy ngày hôm trước còn nói chuyện, như thế nào hôm nay lại không thấy?
[Bang hội][Nguyệt loan loan]: Sinh bệnh?
[Bang hội][Huyết nguyệt tiên cơ]: Quân lâm lần này là lần đầu tiên muốn cùng một người kết hôn. Thật sự là cái lần đầu làm người ta không vui nổi.
[Bang hội][Nguyệt loan loan]: =w= Tiên nữ tỷ, vì cái gì ta cảm thấy được lời ngươi nói nghe không cj
(aka thuần khiết)
như vậy, một loạt lần đầu tiên đều nói ra.
[Bang hội][Huyết nguyệt tiên cơ]: = =|||