Chương 29: Bồi dưỡng cảm tình
Từ ngày biết Khải Văn là Kim dạ cấm tiêu, hơn nữa còn cùng cậu ta trò chuyện mấy câu trở đi, Trương Diệu Thiên liền cảm thấy được cái tên này là người không đáng tin xíu nào. Nhưng đối với những phân tích của Khải Văn về Âu Dương Trì mà nói Trương Diệu Thiên thấy vẫn có đạo lý nhất định.
Bồi dưỡng tình cảm cái loại chuyện này nói ra thì hơi khó tin, nhưng đích thật là một biện pháp không tồi nha. Chính là Âu Dương Trì sau cái lần đó logout ra thì không hề lên lại trò chơi, cứ như vậy thì bảo Trương Diệu Thiên anh làm sao có thể cùng cậu bồi dưỡng tình cảm đây?
Trương Diệu Thiên đối với chuyện này thật nghi hoặc, hơn nữa có điểm sốt ruột, vậy cho nên làm cách nào để Âu Dương Trì trở lại như trước kia trở thành nhiệm vụ trước mắt của anh.
Sáng sớm tinh mơ, khi ánh mặt trời vừa kịp len lỏi qua bức màn cửa chiếu sáng căn phòng, Âu Dương trì chợt nghe bên tai vang lên từng hồi tiếng ca quen thuộc, cứ lớn dần, lớn dần. Chiếc di động cứ phát ra âm thanh ong ong bên tai làm cho cậu không khỏi nhíu chặt đôi mày..
Bàn tay giấu trong chăn mềm chậm rãi dùng sức nắm chặt, tính toán lờ đi em di động đáng thương kia, nhưng cái tiếng nhạc cứ réo rắt từng hồi khiến cho cậu không tài nào đi lại vào giấc ngủ được.
“Alo, ai đó?” Một tay nắm lại hung hăng đấm vào giường, Âu Dương Trì một tay chộp lấy điện thoại, bấm nút nghe, ngữ khí không tốt trả lời.
“Âu Dương, là tôi.” Giọng nói của Trương Diệu Thiên tuy rằng trầm thấp ổn trọng, nhưng cũng không tính là độc đáo. Cho nên cái con người vừa bị đánh thức, tâm tình đang vô cùng không tốt kia hoàn toàn không nhận ra được là ai đang nói. Cậu chỉ thấy bị dựng dậy thế này thật phiền phức, bản thân không thích tí nào.
“Không xưng tên bộ tưởng rằng tôi có thể đoán ra mấy người là ai hả?” Âu Dương Trì một tay cầm di động, tay kia xoa huyệt thái dương.
“Trương Diệu Thiên.” Vốn không biết Âu Dương có chút huyết áp thấp sau khi thức dậy nên tâm tình đang rất tốt của anh thình lình tuột dốc không phanh, cái hy vọng Âu Dương Trì có thể nghe ra được giọng mình của anh cũng theo đó mà tan tành bọt nước.
“Diệu Thiên?” Âu Dương Trì ngẩn người, âm thanh thư giãn hơn tiếp tục nói “Thật xin lỗi, vừa rồi có chút mơ hồ, anh gọi có việc gì thế?”
“Hôm nay thời tiết không tồi, đi đánh gofl đi.”
“Cái gì?” Giờ phút này, Âu Dương Trì cứ nghĩ mình chắc lãng tai nghe nhầm rồi, Trương Diệu Thiên cái tên trạch nam chính hiệu hàng Trung Hoa chất lượng cực cao này vậy mà lại hẹn mình ra ngoài chơi bóng????
“Tôi nói đi đánh golf” Trương Diệu Thiên lặp lại một lần nữa.
‘Tốt” Âu Dương Trì ngừng một chút. “Bất quá tôi còn chưa rời giường.”
“Không sao” bàn tay đang nắm di động của anh siết chặt them một chút “Chờ chút nữa tôi sẽ qua đó đón cậu.”
Có thể vì đêm hôm trước đi ngủ qua muộn, trạng thái mơ mơ hồ hồ ngái ngủ của Âu Dương Trì vẫn kéo dài cho đến tận lúc lên xe vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.
“Cậu tối hôm qua ngủ khuya lắm hả?” Trương Diệu Thiên nhìn hai túi mắt của Âu Dương Trì cùng trạng thái ngơ ngẩn của cậu bèn hỏi.
“Ân.” Âu Dương Trì gật đầu.
“Cậu không chơi trò chơi nữa sao còn ngủ trễ như vậy?” Trương Diệu Thiên lái xe, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
“….” Âu Dương Trì trầm mặc trong chốc lát, cậu sẽ không nói cho Trương Diệu Thiên mình vừa đăng kí một account mới, vì tăng cấp cho acc mới này mà đi phụ bản cho tới tận đêm khuya.
“Cậu mà còn không lên game, đừng nói tới Nguyệt loan loan cùng Nhân tính, ngay cả Uyển Nhi cấp bậc đều cao hơn cậu rồi.” Trương Diệu Thiên dùng dư quang trong ánh mắt liếc Âu Dương Trì một cái nói “Tôi cũng mãn cấp rồi.”
Âu Dương Trì bĩu bĩu môi, tính hơn thua của cậu rất mạnh, lòng hiếu thắng mãnh liệt trong lòng làm cậu nắm chặt tay, nói đùa cái khỉ gì đấy, anh đây làm sao có thể level so với Uyển Nhi còn thấp hơn được hả!
Trường đánh golf Trương Diệu Thiên mang Âu Dương Trì đến nằm ở phía đông thành phố A. Quang cảnh xung quanh nơi này rất đẹp, cây mọc thành rừng um tùm tươi tốt, làm cho không khí cũng mát mẻ trong lành.
Mặt cỏ trên sân xanh mướt trải dài ngút mắt, cỏ xanh biên biết trời cao vời vợi điểm vài cụm mây trắng thuần làm cho đôi mắt người được thư giản, tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Là loại cảm giác thỏa mãn.
Hít vào bầu không khí mới mẻ, Âu Dương Trì nhịn không được nhắm mắt lại, xoay xoay thắt lưng. Đôi mi dày hơi rung động, làn da trắng nõn cùng mái tóc nhuộm vàng của cậu phối hợp với ánh nắng vàng rực kia càng thêm chói mắt.
Trương Diệu Thiên một tay cầm gậy đánh golf, trên người mặc một bộ trang phục vận động vừa đúng chuẩn vừa tiện lợi. Vóc dáng cao cao của anh phối hợp với trang phục như thế càng tăng thêm mấy phần khí chất.
“Tôi đánh golf không tốt.” Trong lúc mọi người nhìn một bộ “võ trang hạng nặng” của Trương Diệu Thiên đang thầm khen anh là cao thủ chuyên nghiệp… anh thực bình tĩnh phun ra một câu như vậy.
“Tôi cũng đoán vậy.” Âu Dươn Trì nhìn Trương Diệu Thiên liếc mắt không chút lưu tình nói, nói thật ra, Trương Diệu Thiên suốt ngày ở nhà, rèn luyện thân thể mà còn rinh máy về nhà tự làm, đánh golf cái kia có thể rinh máy tập cho giỏi mới là kỳ quái a.
“Bất quá, anh nếu đã đánh không tốt sao còn rủ tôi tơi đây chơi golf?”
“Nơi này có chế độ thẻ hội viên, không lo paparazzi” Trương Diệu Thiên giải thích, cùng Âu Dương Trì đi theo Caddy đến nơi phát bóng.
Âu Dương Trì là người đánh trước, cậu đầu tiên là đem theo ánh mắt khiêu khích nhìn Trương Diệu Thiên liếc mắt một cái. Tuy rằng anh ta đã nói kỹ năng golf của mình không tốt, đánh thắng cũng chả rạng danh mặt mũi gì, nhưng mà nghĩ tới chuyện mình ở trong game cho tới bây giờ vẫn chưa từng hơn Trương Diệu Thiên một điểm, Âu Dương Trì vẫn nhịn không được máu huyết sục sôi.
Bắt đầu.
Âu Dương Trì hai chân mở ra bằng vai, đầu gối hơi khuỵu, hơi nhẹ cúi đầu, đôi mắt sắc như ưng nhìn chăm chăm trái banh màu trắng. Tay cầm gậy đánh golf giơ cao rồi mạnh mẽ đánh xuống, tư thế tiêu chuẩn, động tác vừa hữu lực vừa nhanh chóng.
Trái banh trắng nhỏ bị mạnh mẽ đánh bay ra xa, Âu Dương Trì hơi hơi nheo mắt, nhìn theo nơi quả banh rớt xuống, trên mặt lộ ra mỉm cười.
Trương Diệu Thiên lúc này cũng đã vào vị trí, đứng đúng tư thế, sau đó bắt đầu.
Âu Dương Trì ngoài công việc ra thì trong các sở thích cá nhân của cậu, Golf là thứ đứng hang đầu. Chuyện đó với tính háo thắng của cậu có không tí quan hệ. Đại khái sau khoản ba giờ đồng hồ, cả hai người đã đánh xong trận đấu.
Sắc mặt tin tưởng tràn đầy của Âu Dương Trì lúc vừa khai cuộc đến bây giờ đã chuyển sang cau mày nhăn nhó. Cậu cầm gậy golf lắc lắc, nhìn cái người đứng kế bên mặt không chút đổi sắc Trương Diệu Thiên có điểm nghiến răng nghiến lợi nói “Anh không phải nói mình chơi golf không tốt sao?”
“……” Trương Diệu Thiên nhìn Âu Dương Trì mà nín lặng.
Nhưng caddy đứng bên cạnh đã thay anh lên tiếng “Trương tiên sinh trước kia thường xuyên đến sân golf này, ngài ấy ở đây mà nhận đứng thứ hai thì không ai dám lên đứng nhất đâu.”
“Nhưng mà anh ta mới nói mình đánh không tốt!” Âu Dương Trì nhìn caddy chằm chằm, caddy chỉ là một cô gái trẻ mà thôi, bị Âu Dương nhìn lâu như vậy, khuôn mặt lập tức đỏ ửng, cô hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói “Trương tiên sính trước nay vẫn luôn khiêm tốn như vậy.”
“Tốt lắm, phải khiêm tốn mới có thể mau tiến bộ.” Âu Dương Trì hít sâu một hơi, mặt nghiêm lại, chỉ thiếu có trợn trắng mắt ra để bày tỏ sự bất mãn mà thôi, đem gậy golf đưa cho caddy của mình, sau đó nhìn về phía Trương Diệu Thiên nói “Tôi mệt rồi.”
“Đi đến hội quán nghỉ ngơi đi.” Trương Diệu Thiên cũng không chú ý đến biểu tình hiện tại của Âu Dương Trì, anh ngẩng đầu nhìn mặt trồi rồi lại cúi đầu nhìn nhìn bóng đổ dưới chân tiếp tục nói “Nghỉ ngơi một lát rồi đi ăn cơm.”
Thế là hai người cùng nhau trở về hội quán, nghỉ ngơi trong chốc lát chuẩn bị ăn cơm.
Tuy rằng Trương Diệu Thiên cùng Âu Dương Trì kết làm bằng hữu cũng được một thời igan, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cả hai cùng nhau dùng bữa.
Âu Dương Trì vốn chỉ thích đồ ăn nhẹ mà thôi, vì như thế mới tốt với làn da và cổ họng của cậu. Nhưng mà Trương Diệu Thiên thì lại không như thế, so ra anh rất thích những món ăn có vị cay nồng.
Lúc chọn đồ ăn, Trương Diệu Thiên có hỏi Âu Dương Trì muốn ăn món gì, Âu Dương Trì vì ngại phiền toái mà đem hết việc chọn thức ăn đẩy qua cho Trương Diệu Thiên.
Thế cho nên lúc này đây phóng mắt nhìn một bàn đồ ăn đỏ au ớt không là ớt, nhìn thôi là đủ muốn phun lửa luôn rồi. Âu Dương Trì vốn cứ tưởng rằng khẩu vị của Trương Diệu Thiên cùng mình chắc cũng không khác nhau gì mấy, giờ đây mới thấy sâu sắc hối hận. Cậu nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy dạ dày trong kia đang kêu cứu từng hồi.
Âu Dương Trì tay cầm chiếc đũa giơ lên đưa đến đĩa đồ ăn trước mắt, lắc lắc lư lư~ trong giây lát cũng không đủ can đảm xuống tay. Sau đó lại cầm đôi đũa di động tới một đĩa đồ ăn khác, lại ngừng trong chốc lát a, lại lắc lắc lư lư a nhưng rốt cuộc cũng vẫn thu về, cuối cùng chỉ còn cách buồn bực nhìn về phía Trương Diệu Thiên.
“Cậu không thích à?” Trương Diệu Thiên cảm nhận được tầm mắt của cậu, buông đũa hỏi thăm.
“Uhm.” Âu Dương Trì là người không bao giờ ủy khuất chính bản thân mình, cho dù đối phương có là người mình thích cậu cũng sẽ không vì vậy mà đón ý hùa lời ép bản thân thích theo sở thích của người kia.
“Vậy cậu thích ăn cái gì?” Tầm mắt Trương Diệu Thiên bây giờ hoàn toàn đã tập trung trên người Âu Dương Trì.
“Chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn tốt, vậy mà tôi thích ăn cái gì anh cũng không biết?” Tuy rằng Âu Dương Trì không phải kẻ không biết điều, nhưng bởi vì vừa mới thua đau trận gofl hồi nãy nên cho tới bây giờ tâm tình của cậu vẫn có chút không tốt, giận dỗi nhìn ra hướng cửa sổ, thanh âm mang theo sự mất hứng nói.
“Cậu cũng có nói qua mình thích ăn cái gì đâu?” Trương Diệu Thiên dừng một chút “Hơn nữa, cậu cũng có biết tôi thích ăn món gì sao?”
Thấy Âu Dương Trì im lặng không nói, Trương Diệu Thiên lại hỏi “Vậy rốt cuộc cậu thích ăn món gì?”
“Anh baidu một chút là biết tôi thích ăn cái gì” Âu Dương Trì không có quay đầu lại, rất có khí thế tôi-đây-đang-gây-sự-đó mà nói. Sáng sớm bảnh mắt đã bị cái cú điện thoại trời giáng kia của Trương Diệu Thiên đánh thức, sau đó mơ mơ màng màng bị lôi tới đây. Tên kia rõ ràng nói chính mình kỹ thuật không tốt cuối cùng lại thắng trận đấu. Nhịn tới giờ cơm trưa rốt cuộc toàn bộ đồ ăn trên bàn đều là món mình không ăn được, Âu Dương Trì không biết vì lý do gì, chỉ cảm thấy mình càng nghĩ càng tức mà!!!
Trương Diệu Thiên nhất thời không còn gì để nói, anh hoàn toàn không rõ vì cái gì Âu Dương Trì hôm nay lại tức giận dữ vậy. Bất quá vì mục tiêu bồi dưỡng cảm tình cao cả anh vẫn là yên lằng lấy di động ra bắt đầu lên Baidu search dữ liệu.
Dạo qua vài lượt trang web, gọi ra vài món ăn yêu thích của Âu Dương Trì rồi, thấy cậu vẫn không nói lời nào, Trương Diệu Thiên cũng không có động đũa, mãi cho đến khi đồ ăn vừa được gọi mang ra, bọn họ mới bắt đầu dùng cơm.
Một bữa cơm trưa lẽ ra phải rất lãng mạng bỗng nhiên thuốc súng bay đầy, Trương Diệu Thiên thấy mình là vô tội mà.
“Thực xin lỗi, lúc trưa tâm tình tôi không tốt.” Âu Dương Trì cùng Trương Diệu Thiên bước lên xe, chuẩn bị về nhà. Lúc này tâm tình cậu đã tốt lên rất nhiều, nhất thời cảm thấy giữa trưa hôm nay bản than đối với Trương Diệu Thiên có phần qua đáng, ngẫm nghĩ một lúc sau, Âu Dương Trì có chút không được tự nhiên nói.
“Không, là tôi không hiểu tính cậu.”
“Bạn bè với nhau vốn không cần hiểu đến mức này.” Âu Dương Trì thở dài.
“Cậu cảm thấy tôi với cậu trước giờ cũng chỉ là bạn bè sao?” Trương Diệu Thiên trầm mặt trong chốc lát, ngay khi cả khoang xe im lặng cả phút đồng hồ sau, anh mới đem chiếc xe lái đến một góc khuất, rồi đột nhiên phan lại, quay đầu nhìn về phía Âu Dương Trì thành thật nói.