Chương 15: Bị giam trong kho củi
Lăng Sương một lời còn chưa nói kịp thì Nguyệt Nương một tay nắm lên eo của nàng, giống như Tần Chích mũi chân điểm nhẹ mang theo Lăng Sương bay lên không trung. Lăng Sương kêu thảm một tiếng: "Má ơi!" rồi ôm thật chặt lấy eo của Nguyệt Nương sợ mình không cẩn thận sẽ rớt xuống dưới. Vòng eo của Nguyệt Nương rất mềm mại ôm vào đặc biệt thoải mái hơn nữa trên người nàng có một luồng hương thật thơm ngát...
Ta kinh! Đến lúc này rồi mà nàng vẫn còn tâm tư nghĩ đến mấy chuyện này!
Trong lòng Lăng Sương kêu lên một hồi. Chỉ tiếc nàng là thân một nữ nhi! Cái kia của Nguyệt Nương cũng phải tầm cỡ D đó. Ở hiện đại, dáng người của nàng sẽ rất được nhiều người hâm mộ đi.
" Buông tay!" Nguyệt Nương quát lạnh một tiếng. Nhờ vậy Lăng Sương mới hồi phục lại tinh thần những vẫn chưa phát giác ra hiện tại bọn họ đã tới một nơi đất bằng có khoảng mười mấy nam nhân tay cầm bó đuốc đứng yên không nhúc nhích nhìn nàng.
"Nói buông là buông liền được sao, nữ nhân thật hung hãn quá đi nam nhân nào mà dám thích ngươi chứ?" Lăng Sương vẫn chưa thỏa mãn buông tay, lúc nãy nàng nhìn được mấy lần chỗ không nên nhìn thấy.
" Tả sứ đại nhâ, dưới chân núi chúng ta bắt được một nam nhân hiện tại hắn đang bị nhốt ở trong Thủy Lao." Một nam nhân mặc y phục màu đen bước lên bẩm báo.
Sắc mặt Nguyệt Nương bỗng nhiên trầm xuống: "Là ai?"
"Tiểu nhân cũng không rõ lắm, Cẩu sư gia đang thẩm vấn hắn nhưng người này rất cứng miệng hỏi cái gì cũng không chịu nói."
"Mang nàng về tạm thời giam lại." Nguyệt Nương vứt lại những lời này rồi đi.
Khi thân phận Lăng Sương chưa rõ ràng Nguyệt Nương sẽ không tùy tiện để nàng lại gần Tần Chích. Tần Chích là người có tính tình quá thô bạo mấy vị trưởng lão cũng không có cách nào khống chế được hắn. Nguyệt Nương sẽ không tùy tùy tiện tiện nhét một nữ nhân đến bên người Tần Chích.
Nguyệt Nương vừa đi, hai đại hán tráng kiện đi tới, Lăng Sương sững sờ: "Các ngươi làm gì? Các ngươi còn tới nữa thì đừng trách ta vô lễ đó."
Đại hán chẳng thèm để ý đến lời nói của nàng, hai người xách Lăng Sương đi mặc kệ Lăng Sương có đánh có đá như thế nào cũng đều vô dụng. Đánh hai tên này không khác gì đánh phải mảnh gỗ.
Hai tên nam nhân mang theo Lăng Sương đi khoảng một khắc đồng hồ, nàng đánh giá phòng ốc chúng quanh, đi xuyên vào trong một cái tiểu viện rồi đi qua hành lang dài bước vào một gian phòng có chút cũ nát, đại hán mở cửa ném Lăng Sương vào trong đó.
Thật mất mặt! Có thể không ném vào kho củi có được không? Không còn địa điểm nào mới lạ hơn nữa sao?
Trong sài phòng có một chiếc bàn lớn, trên bàn có đặt một ngọn đèn. Lăng Sương ngồi xuống trước bàn, trên mặt bàn có đặt một bộ uống trà. Nàng ôm lấy ấm trà trong ấm vẫn còn hơn nửa bầu nước nhưng đã ngụi lạnh. Lăng Sương rót ra nửa bát rồi uống sạch sành sanh lúc này nàng mới tỉnh táo lại.
Vừa rồi nghe đại hán bẩm báo với Nguyệt Nương, dưới chân núi bắt được một nam nhân nàng đoán rất có thể nam nhân kia chính là Nguyễn Cẩm, đột nhiên không thấy nàng, Nguyễn Cẩm tuyệt đối sẽ không bỏ mặc nàng. Nguyễn Cẩm xương cốt cũng thật cứng bị Nguyệt Nương bắt được không tránh khỏi nhận lấy những nỗi đau da thịt.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Trong sài phòng Lăng Sương đi qua đi lại, nàng phải mau mau nghĩ biện pháp cứu Nguyễn Cẩm rồi chạy ra khỏi Quỷ Cốc, nếu không làm như vậy sớm muộn gì nàng cũng sẽ ch.ết trong tay đám người biến thái này.
Từ trong khe cửa Lăng Sương nhìn ra bên ngoài, ở cửa ra vào chỉ có một thủ vệ trông coi, thủ vệ bình thường đều không thông minh cho lắm nhưng đối phương lại là một người rất vạm vỡ hơn nữa là người của Quỷ Cốc tuyệt đối thân thủ sẽ rất tốt. Hiện tại Lăng Sương đang ở trong hang sói nàng không dám mạo hiểm như vậy!
Đúng rồi! Không phải nàng trời sinh có một đôi nhãn điện hay sao!