Chương 30: Tỷ tỷ làm sao vậy?
Trong diễn võ trường, Tần Chích và Nguyễn giằng co nhau, Nguyễn Cẩm lau vết máu ở khóe miệng, súc tích nội lực chuyển vào bên tay phải, tấn công trực tiếp về phía Tần Chích, mặc kệ Tần Chích có thân phận như thế nào, hắn chỉ có thắng mới có hy vọng sống sót.
Thực lực Nguyễn Cẩm không thua kém Tần Chích, giao chiến vài hiệp, Nguyễn Cẩm cũng đã nằm ở thế hạ phong, ở trên lôi đài Lăng Sương đứng ngồi không yên, nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, chắc chắn Nguyễn Cẩm sẽ bị đánh ch.ết!
Bỗng nhiên Lăng Sương cái khó ló cái khôn, điểm trúng huyệt Quan Nguyên trên người, sau đó ai ôi!! một tiếng thật to, té xỉu trên ghế, Tần Chích và Nguyễn Cẩm gần như cùng lúc nghe đươc Lăng Sương kêu lên, hai người đồng thời dừng động tác nhìn về phía trên lôi đài, Tần Chích nhíu mày, một chưởng mở rộng khoảng cách với Nguyễn Cẩm, dưới chân điểm nhẹ trở về bên lôi đài, Nguyễn Cẩm phun ra một ngụm máu lớn, cũng đi theo trở lại lôi đài, lúc này Tần Chích đã ôm Lăng Sương, trong lòng Nguyễn Cẩm khiếp sợ không gì sánh nổi, hắn luôn lo lắng cho nàng gặp chuyện không may, nhưng nhìn thái độ của Tần Chích đối với Lăng Sương, trong vòng một đêm, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Nguyễn Cẩm không kịp nghĩ nhiều, đã bị Nguyệt Nương sai người dùng xích sắt khóa lại một lần nữa, Nguyễn Cẩm chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Chích ôm Lăng Sương đi.
Tần Chích ôm Lăng Sương đi thẳng đến dược lô, ngày hôm qua Tôn lão rất tán thưởng Lăng Sương, hôm nay người lại bị Tần Chích ôm tới, nhìn sắc mặt Tần Chích không giống với bình thường, Tôn lão không dám thất lễ, bắt mạch Lăng Sương rồi chau mày.
" Tỷ tỷ làm sao vậy?" Tần Chích hỏi.
Một tiếng tỷ tỷ của Tần Chích này, làm tất cả mọi người ở đây đều có chút chấn động, đối với Tần Chích, Lăng Sương là sự tồn tại như thế nào?
" Nàng không có việc gì, lão phu ghim hai châm là sẽ tốt rồi, kính xin Thiếu chủ và Cẩu sư gia tránh qua một chút." Sau khi bắt mạch, Tôn lão đã hiểu rõ Lăng Sương đã xảy ra chuyện gì, tuy hắn không biết tại sao Lăng Sương phải làm như vậy, nhưng có lẽ từ y thuật vượt bậc của nàng, hắn đã giúp Lăng Sương giấu đi chuyện này.
Cẩu sư gia quay người, còn Tần Chích rồi lại bất vi sở động( ), Tôn lão biết rõ Tần Chích không có khái niệm nam nữ khác biệt, nhưng Tần Chích không đi, việc này sẽ lộ ra.
( ): Không có động tĩnh
" Thiếu chủ, lão phu vì nàng trị thương, kính xin Thiếu chủ chờ ở bên ngoài." Tôn lão đành phải nói trắng ra.
Tần Chích nhìn Lăng Sương hôn mê: "Ta không đi."
Cẩu sư gia và Tôn lão hai người đưa mắt nhìn nhau, Tần Chích luôn làm theo những gì mình thích, nhưng với tình huống trước mắt, nếu Tần Chích không đi, Tôn lão sẽ không thể hạ châm trên người Lăng Sương được, như vậy không có bệnh cũng có thể ghim ra thành bệnh mất.
" Thiếu chủ, Tôn lão vì Lăng cô nương chẩn bệnh, chúng ta ở đây sẽ ảnh hưởng đến Tôn lão, vạn nhất bởi vì vậy mà Lăng cô nương gặp chuyện không may, trong lòng Thiếu chủ cũng sẽ không yên, chi bằng Thiếu chủ đi theo thuộc hạ chờ ở bên ngoài, được chứ?" Cứng rắn không được, Cẩu sư gia chỉ còn cách mềm dẻo.
Tần Chích nhìn Tôn lão, Tôn lão nói: "Cẩu sư gia nói đúng, thỉnh Thiếu chủ chờ ở bên ngoài."
Tần Chích mặt lạnh bước ra ngoài, Cẩu sư gia liền vội vàng đi theo, đến lúc này Tôn lão lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, điểm vài cái huyệt vị trên người Lăng Sương, Lăng Sương nhanh chóng đã tỉnh lại.
Tôn lão vuốt râu: "Ngươi đã tỉnh."
Trong phòng Tôn lão không có người, Lăng Sương thầm thở ra một hơi: "Đa tạ Tôn lão cứu giúp."
" Ngươi không cần phải gấp gáp cảm ơn ta, ngươi cố ý té xỉu để lừa gạt Thiếu chủ, nếu Thiếu chủ biết được chuyện này, ngươi biệt hậu quả sẽ là gì không?" Tôn lão cười hỏi.
Lăng Sương nhìn Tôn lão: "Ngươi muốn vạch trần ta, cũng đã vạch trần rồi, nói đi, ngươi muốn cái gì?"
Tôn lão tươi cười: "Tiểu cô nương, ngươi nghĩ Tôn Tư Viễn ta là hạng người như vậy hả?"