Chương 88
Viên Khang Thọ đứng trên võ đài, uy nghiêm nhìn khắp một vòng, nói: “Chư vị anh hùng hảo hán, nhờ các vị giang hồ bằng hữu cất nhắc, Viên mỗ mấy năm nay mới có thể tọa trên ngôi vị võ lâm minh chủ, thống lĩnh các lộ anh hùng, cùng nhau bảo hộ võ lâm Trung Nguyên. Viên mỗ tiếc là không thể tận lực cùng các vị giang hồ đồng đạo cùng nhau bảo vệ chính nghĩa. Hiện giờ thiếu niên anh hùng ngày càng nhiều, Viên mỗ cũng đã già cả, cũng nên thoái vị, nhường ngôi võ lâm minh chủ cho hiền tài. Đây là tín vật của võ lâm minh chủ, xin nhường lại cho người nào đoạt được ngôi vị này! Võ lâm đại hội lần này, xin các vị cao thủ tranh tài cao thấp, vị nào thắng trận, có thể ngồi lên ngôi vị minh chủ! Toàn bộ Đoạn Kiếm sơn trang này cũng sẽ được nhường lại cho minh chủ tương lai! Đương nhiên…” Viên Khang Thọ ngừng một chút, ánh mắt hơi dừng lại trên người Sở Phi Dương, nói tiếp: “Để có thể ngồi trên ngôi võ lâm minh chủ, chỉ có võ công cao cường vẫn chưa đủ, mà phải trượng nghĩa, công tính để thiên hạ nể phục. Nếu không, võ công có cao tới đâu cũng vô ích.”
Vẻ mặt Sở Phi Dương vẫn không chút thay đổi, không biết là có nghe lời vừa rồi hay không. Tín Vân Thâm biết Viên Khang Thọ ám chỉ sư huynh nhà mình, liền quay đầu nhìn hắn, trong lòng vì hắn mà tiếc hận không thôi.
Viên Khang Thọ nói tiếp: “Như vậy, cuộc luận võ lần này chính thức bắt đầu…”
“Cần gì phải phiền phức như vậy.” Viên Khang Thọ còn chưa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng cắt ngang. Thanh âm phát ra từ bụng kia nhờ vào nội lực cực kỳ thâm hậu mà vang vọng khắp đại sảnh, không thể biết nó phát ra từ đâu. Các môn phái đều đứng lên, cảnh giác nhìn khắp xung quanh. Trong chớp mắt một bóng đen nhảy lên võ đài. Mọi người chưa kịp định thần thì bóng đen kia đã lao vào đấu với Viêm Khang Thọ, khi cả hai rời nhau thì thanh kiếm đã bị hắc y nhân kia đoạt đi.
“Chỉ là một thanh kiến rỉ sét mà thôi, không hiểu sao bọn ngươi lại tranh giành nhau.” Người nọ cầm thanh kiếm lên ngắm nghía, vẻ mặt đầy khinh thường nói.
Viên Khang Thọ dễ dàng để tín vật của minh chủ bị cướp đi trước mặt mọi người, nhất thời ngượng ngập, vẻ mặt căm hận tên khách không mời mà đến kia, nhưng từ trận khí huyết dâng lên trong ngực khiến lão không thể lập tức ra tay đoạt lại thanh kiếm. Tuy rằng vừa rồi là do sơ sẩy, nhưng vừa giao thủ với hắn, lão liền biết người trước mặt lão công lực ở trên lão cả mấy bậc.
“Tên lớn mật, dám đến đại hội võ lâm mà tác loạn! Còn không mau hoàn trả tín vật minh chủ lại. Nếu không, đừng trách lão phu không khách khí với ngươi!” Tín Bạch vốn bản tính nóng nảy, lúc này đã nhảy lên võ đài, tay cầm trường kiếm, lớn tiếng phẫn nộ quát.
Nam nhân kia cười nhạo: “Yên tâm, ta chẳng có tí hứng thú nào với thanh kiếm rỉ sét này. Chẳng qua, ngày đó dưới ánh trăng, bằng hữu của ta một lòng ao ước có được nó, khiến ta phải nghĩ cách đoạt cho hắn.” Nói xong hắn khẽ nhếch môi nhìn Sở Phi Dương ở dưới võ đài.Sở Phi Dương vẫn ngồi im, bất động thanh sắc, nhưng hai bàn tay đặt trên tay vịn đã nắm chặt lại. Thanh Lang, tại sao hắn lại…
Lại một trận gió thổi tới, một thân ảnh mạnh mẽ khinh công lướt qua mọi người, đáp xuống đài cao. Lúc này, Sở Phi Dương rốt cuộc không thể ngồi yên được nữa.
Người nọ đứng phía sau Thanh Lang, liếc mắt nhìn qua đám người xôn xao bàn tán dưới võ đài. Sở Phi Dương chăm chú nhìn ánh mắt y, nhưng không cách nào làm cho ánh mắt kia dừng lại trên người hắn.
Tốt lắm, giả vờ không biết nam nhân của ngươi sao?! Sở Phi Dương âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Y phục kia ai mua cho ngươi? Ta chứ ai. Khinh công kia ai dạy cho ngươi? Còn ai ngoài ta nữa…
Đang nghĩ, đột nhiên hắn cảm thấy ánh mắt tức giận của Tín Bạch chĩa về phía mình. Sở Phi Dương can đảm mắt đối mắt với Tín Bạch, ngơ ngơ ngẩn ngẩn một hồi hắn mới hiểu ra. Sư phụ từng gặp qua Quân Thư Ảnh, hơn kia khinh công bộ pháp kia hắn nhận ra được, tất nhiên sư phụ hắn cũng nhận ra được. Sở Phi Dương ai thán một tiếng, không dám nhìn Tín Bạch nữa. Dù sao lúc này Tín Bạch sẽ không khiến hắn khó xử. Sở Phi Dương vẫn đứng tại chỗ chờ đợi, xem Quân Thư Ảnh định giở trò gì.
“Hắn là… hắn là Giáo chủ tà giáo!” Một tiếng hét lớn vang lên giữa đám đông, mọi người nghe thấy lập tức la hét ầm ĩ, tiếng rút vũ khí vang lên, ánh nắng phản chiếu từ vũ khí chớp động trên người Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh không màng đến đám đông rối loạn phía dưới, chỉ đến giành lấy thanh kiếm từ tay Thanh Lang, nâng lên thưởng thức, khẽ cười nói: “Chư vị, tại hạ ngưỡng mộ ngôi vị minh chủ võ lâm Trung Nguyên đã lâu. Hôm nay…” Quân Thư Ảnh nhìn về phía Viên Khang Thọ, vẫn giữ nụ cười như trước, nói: “… tại hạ xin tiếp nhận trọng trách vị lão tiền bối này giao phó, để tiền bối có thể an hưởng tuổi già. Nếu có người không phục…” Y khinh miệt liếc mọi người dưới võ đài, giọng nói trở nên lạnh lùng: “… giết không tha!” Lời còn chưa dứt, thanh kiếm trong tay Quân Thư Ảnh đã bị bẻ gãy thành nhiều mảnh, rơi xuống đất.
“Còn vật vô dụng này, không cần.” Quân Thư Ảnh nói.
“Hỗn trướng! Ngươi dám…” Tín Bạch gầm lên một tiếng, giơ kiếm tấn công. Môn nhân thuộc các đại môn phái cũng nhất lượt xông lên.
Sở Phi Dương nhìn đám người Tín Bạch cùng triền đấu với Quân Thư Ảnh trên đài, cảm thấy lo lắng, đang nghĩ đối sách thì đột nhiên ngửi thấy một mùi kỳ lạ. Hắn cứng người, thầm nghĩ lần này không ổn rồi. Hắn muốn vận khí, nhưng chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, rồi ngã vật ra đất. Hình ảnh trước mắt mờ ảo, Sở Phi Dương cố giương mắt nhìn lên, chỉ thấy người người tê liệt ngã xuống đất, thống khổ rên rỉ.
Quân Thư Ảnh cùng Thanh Lang vẫn đứng trên đài cao, cười lạnh nhìn những người dưới chân yếu đuối ngã xuống. Sở Phi Dương nghi hoặc nhìn về phía Quân Thư Ảnh, nhưng chỉ nhìn thấy ánh mắt chợt lướt ngang qua của y, cảm thấy đau khổ, một ngụm máu chợt dâng lên cổ, hắn vội vận khí, áp chế cỗ khí đang dâng cuồn cuộn trong lòng mình.
Đại môn phía sau đột nhiên mở lớn, một đám hắc y nhân nói đuôi nhau bước vào, dừng lại bên người Quân Thư Ảnh và Thanh Lang, cung kính cúi đầu xếp thành hàng. Một người đi theo sau, gương mặt nở nụ cười, chậm rãi hướng về phía Quân Thư Ảnh.Tín Vân Thâm mở to mắt nhìn hắn, nhìn hắn chậm rãi đi đến bên cạnh mình, chậm rãi lướt qua, không liếc cậu lấy một cái. Tín Vân Thâm đưa tay muốn bắt lấy hắn, nhưng ngón tay vô lực chỉ khẽ chạm vào một góc y phục của hắn.
“Tại sao…” Tín Vân Thâm nhìn bóng người thon thả trước mặt, đôi mắt mọng nước.
Cao Phóng chợt quay lại, đến trước mặt Tín Vân Thâm ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cậu, thấp giọng cười nói: “Tiểu hai tử, đừng tưởng ta yêu thương nhớ nhung ngươi, đừng cho là ta không thể rời xa ngươi. Nam nhân ta muốn còn nhiều mà.” Nói xong hắn đừng dậy, đi đến phía sau Quân Thư Ảnh. Tín Vân Thâm chăm chăm nhìn hắn, sau khi đã phục hồi lại tinh thần, một cơn ủy khuất bất chợt dâng trào, cậu cắn môi dùng sức muốn tiến về phía trước, nhưng chỉ khiến khí lực thêm xói mòn, cuối cùng chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất, không cam lòng nhìn Cao Phóng đứng cách đó không xa.
Thanh Lang lên tiếng: “Ta không có hứng thú lãng phí thời gian với các ngươi. Chung độc trong người các ngươi là dùng để phong ấn nội lực. Nội lực càng manh, càng bị chung độc ảnh hưởng.” Hắn nói, đi đến trước mặt Sở Phi Dương, dùng mũ chân đá mạnh vào lồng ngực hắn. Sở Phi Dương trở mình ngã xuống đất, kêu lên đau đớn.
“Cho nên, các ngươi cũng khong cần uổng phí khí lực làm gì.” Thanh Lang cười tủm tỉm tiếp tục nói.
Sở Phi Dương vì cố gắng vận nội lực quá sức, lại bị một cước của Thanh Lang làm cho tiêu tán hết, khí huyết nghịch lưu, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi. Hắn theo bản năng nhìn về phía Quân Thư Ảnh, nhưng chỉ thấy Quân Thư Ảnh đang nhìn Thanh Lang, ngay cả liếc mắt nhìn hắn cũng không thèm. Sở Phi Dương tức giận, máu dâng tràn lên cổ họng, lại phun ra một ngụm máu tươi, bộ dạng chật vật không thôi.
Sở Phi Dương cúi thấp mặt ôm ngực, vì vậy, hắn không thể nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Quân Thư Ảnh khi y nhìn về phía hắn.