Chương 92: Đao pháp bá đạo
dịch: mafia777
Vốn dĩ đã lâu không gặp, đã hẹn vào thành chơi vui vẻ một phen, vốn là một chuyện hết sức vui vẻ, Hàn Nghệ cũng vô cùng mong đợi, đáng tiếc Tiểu Dã này vừa đi, Hàn Nghệ và Hùng Đệ làm sao còn vui vẻ được, trên đường hai người đều rất ít nói.
Nhưng khi đến ngoại thành, Hùng Đệ đột nhiên nói: - Hàn đại ca, đệ muốn đi thăm cha mẹ đệ.
Hàn Nghệ sửng sốt, mắt nhìn chung quanh, phát hiện chỗ này cách nhà Hùng Đệ cũng không phải quá xa, nhìn thời gian cũng rất sớm, biết tên nhóc này cũng là đứa vô cùng có hiếu với cha mẹ, có chuyện hay không đều nói cha mẹ nó, gật gật đầu nói: - Được rồi, vậy chúng ta đi thăm cha mẹ đệ trước.
Trước tiên hai người tìm một tiệm bán nến nhang, mua nến nhang rồi, sau đó liền chuyển đường đi đến núi phía sau nhà Hùng Đệ.
Đi đến trước mộ cha mẹ Hùng Đệ, Hàn Nghệ cũng bái lạy, sau đó thì ngồi ở một bên, nghe thấy Hùng Đệ ở bên kia lẩm ba lẩm bẩm, trước tiên là báo cáo cho cha mẹ về hành trình gần đây, bao gồm cả chuyện Thẩm Tiếu đưa cậu đi xem Hồ nữ, nếu như cha mẹ y trên trời có linh, chắc sẽ đi tìm Thẩm Tiếu tính sổ, nói đến phần sau, cuối cùng y lại nói đến Tiểu Dã, còn xin cha mẹ y giúp y chuyển lời đến Tiểu Dã, bảo Tiểu Dã đừng tức giận nữa.
Nếu cha mẹ của y cũng chạy đi chuyển lời cho Tiểu Dã thật, vậy đoán chừng Tiểu Dã sẽ sợ ch.ết khiếp.
Mặc dù Hùng Đệ không phải dông dài bình thường, nhưng sự dông dài của y không khiến người ta chán ghét, bởi vì mỗi một câu nói của y đều mang theo một sự hồn nhiên, giống như một đứa trẻ, ngươi rất khó chán ghét việc giao lưu với một đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ.
Qua một lúc lâu, cuối cùng Hùng Đệ cũng đã nói xong, lại lạy ba lạy trước mộ cha mẹ.
Hàn Nghệ khoác một tay lên vai Hùng Đệ, vốn muốn nói mấy lời cáo biệt, nhưng miệng lại nói: - Thúc thúc a di xin yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Mập.
Nói xong câu này, bản thân hắn cũng giật mình, đây dường như là lần đầu tiên hắn hứa hẹn với người khác, mặc dù chỉ là hai người đã quá cố, nhưng bởi vậy có thể thấy, tâm thái Hàn Nghệ đã dần dần phát sinh thay đổi.
Sau khi từ biệt xong, hai người liền đi men theo đường xuống núi.
Nhưng khi đi ngang qua một chỗ trong rừng cây, Hàn Nghệ đột nhiên dừng lại.
Hùng đệ nghi ngờ nói: - Hàn đại ca, sao huynh không đi nữa?
Hàn Nghệ sắc mặt khẩn trương nói: - Hình như có chút gì không đúng. Nói xong một tay hắn giữ chặt cánh tay của Hùng Đệ, chậm rãi lui về sau, đột nhiên thấp giọng nói: - Chạy!
- Ai ôi!!!!
Hùng Đệ vốn thân thủ vụng về, đâu có phản ứng lại kịp, chân nam đá chân chiêu, nằm sõng soài trên mặt đất.
Không phải chứ. Hàn Nghệ quay người lại, kéo y dậy, đúng lúc muốn chạy tiếp thì đã muộn rồi.
Trong rừng cây đột nhiên truyền đến tiếng sột soạt sột soạt, sáu hán tử đầu đội nón tre, thân mặc áo tơi từ phía sau thân cây xông ra, bao vây quanh hai người bọn họ.
- Á!
Hùng Đệ kinh sợ kêu một tiếng, sợ hãi nói: - Hàn đại ca, bọn... bọn họ có đao.
Đại đao sáng choang, bắn ra từng đạo hàn quang.
Hàn Nghệ một tay bảo vệ Hùng Đệ, hai tròng mắt lướt nhanh: - Các ngươi là ai?
Không một ai trả lời, trôi qua một lát, một người phía trước đột nhiên gào lên: - Hùng Đệ.
- Làm gì?
Hùng Đệ trả lời một câu theo bản năng.
Hàn Nghệ thầm kêu một tiếng "hỏng rồi", trong lòng đã đoán được lai lịch của bọn họ, chắc là đồng bọn của tên Cửu Đăng giả thần giả thánh kia.
Kỳ thật việc này cũng không khó đoán, bởi vì Hùng Đệ vốn dĩ cũng không quen biết người nào, người đắc tội chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu như là người của Vương gia phái, vậy thì cũng xông vào y, hơn nữa lúc nãy gã gọi Hùng Đệ, hiển nhiên là để thăm dò, dù sao hôm đó Hùng Đệ cũng tóc tai bù xù, không dễ để nhận ra.
Hàn Nghệ thầm than khổ trong lòng, vốn dĩ lúc ban đầu hắn không để Hùng Đệ về nhà, chính là sợ gặp phải trả thù, nhưng hôm nay vụ án Tế Tự đã qua lâu như vậy rồi, thế nào hắn cũng không ngờ được lại có người mai phục ở chỗ này, đây cũng quá khoa trương rồi.
Rốt cuộc là bọn họ đến báo thù cho Cửu Đăng, hay là đến vì vàng.
Đây là điều duy nhất Hàn Nghệ không thể xác định.
Nhưng đáp án đã được công bố rất nhanh chóng. Người mở miệng lúc nãy lại đột nhiên nói: - Đồ ở đâu?
Hàn Nghệ một tay kéo Hùng Đệ ra phía sau, trên mặt cũng sợ hãi nói: - Đồ... đồ gì? Mấy vị đại ca, có phải các người tìm nhầm người rồi không.
- Đồ ở đâu?
Người nọ dường như không nghe thấy lời của Hàn Nghệ, lại hỏi thêm một lần nữa, nhưng trong ngữ khí lộ ra một hàm ý uy hϊế͙p͙.
Hàn Nghệ cũng không phải là nhát gan, vẫn là vẻ mặt ngỡ ngàng, nói: - Đại ca, ta... chúng ta thật không biết thứ ngươi nói là cái gì? Đồ... đồ gì chứ?
- Xem ra các ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Cổ tay người nọ vừa chuyển động, lưỡi đao phát ra tiếng lách cách, ánh sáng lướt qua mặt Hàn Nghệ bọn họ.
Là một tên lừa đảo, ghét nhất chính là gặp phải mấy mãnh phu này, bởi vì bọn họ cứng nhắc chỉ biết giết người.
Việc này quyết không thể thừa nhận, hắn biết rằng chắc chắn đối phương cũng không dám xác định, một khi thừa nhận, như vậy thì chính là ch.ết chắc rồi. Hàn Nghệ cau mày, mặt đầy mồ hôi, thấp giọng nói: - Tiểu Mập, đợi lát nữa đệ đi trước, ta cản lại giúp đệ.
Hùng Đệ mặc dù sợ hãi, nhưng cũng không chịu đi, trốn phía sau lưng Hàn Nghệ, run rẩy nói: - Hàn đại ca, đệ chạy chậm, hay là huynh đi đi, để đệ cản họ giúp huynh.
Lý do này, Hàn Nghệ còn thật không biết phản bác như thế nào.
Chính xác, ngươi bảo Hùng Đệ chạy trốn, đúng là một câu nói đùa.
Hàn Nghệ lòng rối như tơ vò, vừa nãy còn hứa hẹn trước mặt cha mẹ người ta, chớp mắt cái đã gặp phải chuyện này, thầm nghĩ, ta con mẹ nó sẽ không hứa hẹn những thứ này nữa, đúng là bi thảm vô cùng.
Người nọ giọng nói lạnh lùng: - Các ngươi đừng hòng nghĩ đến việc đi, bắt bọn họ về.
Lập tức có hai người đi về phía Hàn Nghệ bọn họ, trong mắt bọn họ Hàn Nghệ, Hùng Đệ chỉ là hai tên tiểu quỷ mà thôi, đâu cần phải cùng lên a.
Hàn Nghệ cũng không nghĩ nhiều như vậy, không chạy chắc chắn là ch.ết, tay đẩy về phía sau: - Tiểu Mập, chạy mau.
Ầm!
Hình như dùng sức quá mạnh, trực tiếp đẩy Tiểu Mập ngã sõng soài.
Trời ạ!
Hàn Nghệ thầm than khổ một câu, chợt thấy hai tay tóm lại, Hàn Nghệ bất giác nghiêng người tránh được, đột nhiên tỉnh ngộ lại. Shit! Suýt nữa thì quên ta cũng biết võ công, trực tiếp tung ra một quyền.
Người nọ vốn dĩ thấy Hàn Nghệ vẻ mặt ngây ngô nên cũng không để tâm, nào biết lại bị hắn tránh né được, cảm thấy cả kinh, càng không ngờ rằng đối phương còn dám trả đòn, hơn nữa đòn đánh vô cùng xảo quyệt, thật sự là bất ngờ, bị Hàn Nghệ đánh trúng một quyền, lùi lại hai bước liên tiếp.
Cũng may những ngày này Hàn Nghệ chưa từng từ bỏ luyện quyền. Mặc dù so với Tiêu Vân vẫn còn kém xa, nhưng ứng đối với tình huống bất ngờ này, ít nhất còn có cơ hội thắng.
Những người còn lại thấy Hàn Nghệ còn biết công phu, không khỏi chấn chỉnh tinh thần, một người xông về phía Hùng Đệ, ba người xông về phía Hàn Nghệ.
- Á! Đừng giết ta.
Tiểu Mập chắc chưa từng gặp kiểu tình huống này, không khỏi sợ tới mức hai tay ôm đầu.
- Tiểu Mập! Ai ôi!!!...!
Hàn Nghệ vốn đã là hai tay khó địch bốn tay, lại thấy Tiểu Mập gặp nguy hiểm, trong lòng quýnh lên, bị đối phương một cước đạp mạnh vào ngực, bay thẳng đến bên cạnh Hùng Đệ, đây nếu là Hàn Nghệ trước đây, kiểu gì cũng bị một cước này đạp gãy vài cái xương sườn.
- Hàn đại ca. Á... Ta liều mạng với các ngươi.
Hùng Đệ thấy Hàn Nghệ bị đá trúng, sắc mặt lập tức trở nên dữ tợn, bò dậy, giậm chân, cúi đầu, giống như một con trâu lao về phía đối phương, khí thế cũng hừng hực.
- Tiểu Mập!
Hàn Nghệ sợ tới mức mặt tái mét rồi.
Cũng may đối phương dường như muốn giữ lại người sống, người mà Hùng Đệ xông đến chỉ thò một bàn tay lớn ra, ấn vào đầu Hùng Đệ.
- Wow da da!
Hùng Đệ đầu óc đã không nghĩ gì, khuôn mặt béo tròn đỏ bừng bừng, không ngừng múa may hai tay, khổ nỗi tay quá ngắn, mặc cho cậu chàng huy động thế nào, đến y phục của đối phương cũng không chạm đến.
Những người còn lại nhìn thấy Hùng Đệ, không khỏi bật cười ha hả.
Lố lăng.
Hàn Nghệ nghe thấy những tiếng cười này, không khỏi hận đến nghiến răng nghiến lợi, tiện tay nắm một nắm đất ném về một người phía bên trái, người kia phất tay có vẻ hơi hoảng loạn, Hàn Nghệ thuận thế nhảy lên, một cước bay lên, đạp trúng ngực người kia.
Nhưng dù sao đối phương cũng có đến mấy người, Hàn Nghệ cũng không mạnh đến mức có thể đấu lại, hắn vốn cũng chỉ là phẫn nộ mà đá một cước, về phần hậu quả thì hắn cũng không nghĩ đến, người ở bên phải thấy Hàn Nghệ vẫn còn dám phản kháng, quay người tung ra một cước, đợi Hàn Nghệ rơi xuống đất, liền đá Hàn Nghệ thêm lần nữa.
- Khụ khụ khụ!
Hàn Nghệ ôm ngực kịch liệt ho khan vài tiếng, ai ôi!!!, đau ch.ết mất.
- Muốn ch.ết hả!
Hán tử bị Hàn Nghệ đá trúng không khỏi giận dữ, xông lên phía trước.
Đúng lúc này, một đống bùn từ trên trời giáng xuống, vừa vặn đánh trúng ngực người này.
Nói thì chậm thời gian thì nhanh, lại thấy một người gầy gò từ trên trời giáng xuống, trực tiếp một cước đá vào ngực người kia, do một cước này còn có trọng lực gia tốc hợp thành, thật là thế lớn lực mạnh, còn người kia thì căn bản không có chuẩn bị, trực tiếp bị đá ngã xuống đất, đại đao trong tay cũng rơi ra.
- Tiểu Dã!
Hàn Nghệ mừng rỡ kêu lên.
Người đến chính là Tiểu Dã bỏ đi lúc trước, cậu thuận tay nắm chặt đại đao rơi xuống.
Hùng Đệ vừa nghe tên của cơ hữu, đột nhiên tỉnh táo lại, quay người đi, thấy đúng là Tiểu Dã, không khỏi vui đến phát khóc:
- Tiểu Dã, cuối cùng đệ đã đến.
Hàn Nghệ lại là vẻ mặt hoảng sợ: - Tiểu Mập, cẩn thận phía sau.
Chỉ thấy người phía sau Hùng Đệ muốn giơ tay ra bắt Hùng Đệ.
Nhưng Hàn Nghệ còn chưa dứt lời, Tiểu Dã lúc nãy còn ở bên cạnh hắn, đột nhiên xông đến bên cạnh Hùng Nghệ, một đôi mắt lớn như chuông đồng bắn ra tia nhìn hung ác.
Nhanh thật!
Đối phương đâu ngờ đến, khuôn mặt dưới vành mũ đã tái nhợt.
Tiểu Dã một đôi tay nhỏ nắm chặt đại đao, từ dưới mà lên, dùng lực bổ tới.
Ánh đao lóe lên, xẹt qua một đường cánh cung khó mà tưởng tượng.
Nón trúc bay ra, nghe thấy một tiếng "bịch", hán tử kia ngã quỵ xuống đất, dưới sự chấn động này, ruột, nội tạng phá bụng chui ra.
- Á!
Đừng nói người của đối phương, đến ngay cả Hùng Đệ sợ đến mức đặt mông ngồi trên mặt đất.
Hàn Nghệ cũng là vô cùng khiếp đảm, hắn tuyệt đối không ngờ rằng Tiểu Dã lại có một mặt hung tàn như thế này.
Không chờ năm người còn lại vây giết đến, Tiểu Dã đã hành động trước để kiềm chế đối phương, sau một đao kia, gần như cậu không có bất cứ sự chần chừ nào, sải hai bước lớn đến trước mặt người vừa nói lúc nãy, nhảy vọt lên, hai tay nâng đao bổ mạnh xuống, mặc dù người cậu thấp bé, nhưng nhảy lại hết sức cao, giống như một người được bắn lên vậy, cho nên một đao này bổ xuống, càng thể hiện sự hung mãnh.
Hán tử kia không dám kiêu căng, hai tay nâng đao chặn lại.
"Choang" một tiếng.
Ánh lửa văng khắp nơi.
Hán tử kia lùi lại hai bước nhỏ, hai tay khẽ run lên, trong lòng đại kinh thất sắc, đây là đao pháp gì, mà bá đạo như thế.
Hai người gần đó thấy động bọn dường như không địch nổi, lập tức nâng đao xông lên phía trước.
Đối mặt với ba người đối phương, Tiểu Dã vẫn hùng hổ dọa người, dường như cũng không biết lấy thủ lam công, hai tay nắm đao bổ dọc tới, đao đã qua, ánh đao vẫn chưa tan, giống như kỹ năng trong game, tốc độ cực nhanh, khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Ba đại hán khôi ngô đối mặt một đứa trẻ, nhưng đao còn chưa ra đã bị bức lùi ra xa năm bước.
Nhưng mà, người phía sau Tiểu Dã vốn muốn đánh lén từ phía sau, nhưng thấy đứa trẻ này mạnh mẽ như vậy, không dám tiến lên, đột nhiên đánh về phía Hùng Đệ.
Cái gì?
Hán tử kia mắt đầy khiếp đảm nhìn Tiểu Dã chẳng biết từ lúc nào đã đến trước người Hùng Đệ, đây... đây sao có thể.
- A!
Miệng Tiểu Dã đột nhiên phát ra một tiếng gầm nhỏ, áp thấp thân người, đại đao trong tay bổ tới.
Quá nhanh, đến thời gian nháy mắt cũng không có, chỉ thấy một cái đầu lâu đội nón trúc bay ra ngoài.
Hàn Nghệ giật mình, lúc nãy là tiếng Tiểu Dã phát ra sao.
- Ọe!
Hùng Đệ nhìn thấy cái xác không đầu gần trong gang tấc, trong dạ dày cuộn lên một trận, đang quỳ rạp trên mặt đất nôn mửa.
Tiểu Dã một đôi tay nhỏ nắm chặt đại đao, không hề nhúc nhích, chỉ lạnh lùng liếc nhìn bốn người còn lại.
Đây thật là quá đáng sợ.
Những người này bình sinh chưa từng gặp qua đao pháp bá đạo như thế. Đao pháp này dường như không phải dùng để giết người, mà là dùng để bổ núi, hoặc là giết rồng, không khỏi hồn bay phách lạc, đến dũng khí nâng đao cũng không có nữa, đầu tiên là lùi mấy bước nhỏ, sau đó liền quay người bỏ chạy.