Chương 6
Nguyên nhân chính khiến cơn giận của Giang Nghị bùng cháy chính là gặp phải âm binh Tần Thiên Vũ sau khi ăn trưa xong, chuẩn bị bàn giao công việc. Tần Thiên Vũ vẫn giữ cái vẻ chính khí ấy, nhưng lại khiến Giang Nghị chỉ muốn sút cho một cái vào mõm nó. Trước mặt cậu, nó dám cao ngạo với Tiêu Thanh nói:
“Nếu anh đồng ý rời xa Giang Nghị, tôi có thể cân nhắc xem có nên quen anh hay không, đồng thời anh cũng không cần phải thôi việc.”
Giang Nghị lên cơn, ngay trước mắt cậu dám đe dọa người yêu cậu? Nghĩ cậu dễ bắt nạt đến thế? Giang Nghị cười gằn trong lòng, người ngoài chỉ biết đến cậu với nụ cười như ánh mặt trời, nhưng cậu không ngại để có khác mở mang một chút, thấy được mặt tối bên trong cậu. Giang Nghị đang chuẩn bị cất lời thì Tiêu Thanh không nhịn được ợ một tiếng, đồng thời xoa bụng mình nói:
“Cậu là ai? Sao lại chặn đường tôi?”
Tần Thiên Vũ nghe được lập tức tái nhợt mặt lại rồi hừ một tiếng bỏ đi. Giang Nghị bật ra nụ cười, lần đầu tiên cảm thấy chứng mù mặt người của Tiêu Thanh thật là tốt, làm cậu cảm thấy dễ chịu hơn. Nhớ năm đó Tiêu Thanh phải mất hai năm mới nhớ được cậu. Người mặt chứng mù mặt người kinh niên như anh làm sao có thể nhớ mặt loại ảo tưởng kia được?
Sau đó không lâu, Tiêu Thanh ở khu nhà mình tự mở một phòng khám tư nhân, y tá ở bệnh viện biết tin cũng tự động từ chức để theo anh. Giang Nghị cũng theo đó hỗ trợ anh ở phòng khám. Nhưng làm gì có chuyện cậu lại để yên cho Tần Thiên Vũ….
Ngày đó sau khi rời bệnh viện, Giang Nghị liền gọi điện cho cha, cha mặc dù không vui khi cậu theo ngành y không kế nghiệp gia đình vì một đứa con trai, ông đã nổi cơn thịnh nộ, nhưng ngày tháng trôi qua dần hiểu rõ con người Tiêu Thanh thì cũng không phản đối nữa: “Ý ra cũng không cùng thằng quý tử bên Lý gia chơi bời lêu lổng, làm tổn hại gia đình, rồi mang một đống bệnh tật vào người.”
Trước đây, Giang Nghị đã tỏ thái độ kiên quyết cùng Tiêu Thanh học y, không muốn kế thừa gia nghiệp, đẩy hết trách nhiệm cho cha cùng anh, cùng lúc làm tổn thương cả hai người. Những năm gần đây, cậu thường cố ý mang Tiêu Thanh đến trước mặt họ, cả hai bắt đầu thấu hiểu Tiêu Thanh, lại còn lo ngược lại cậu tiêm nhiễm vào đầu anh những thứ đen tối. Nay ông nghe nói con trai và con dâu ở bên ngoài bị bắt nạt, lại còn là con dâu bị người ta ve vãn, chuyện này làm ông tức giận muốn đập bàn.
Ngày hôm sau bệnh viện nhận một trường hợp viêm ruột thừa, người chủ trì là bác sĩ Tần. Nhưng không biết tại sao, bệnh nhân sau khi phẫu thuật vẫn không hồi phục, bụng đau quằn quại. Lần thứ hai phẫu thuật, phát hiện để quên dụng cụ trong bụng bệnh nhân….Lúc này người nhà nạn nhân quyết tâm làm cho ra nhẽ, quyết tâm cùng người nhà bệnh nhân xảy ra tranh chấp, bác sĩ Tần cứng đầu không nhận mình sai, quyết tâm không xin lỗi.
Tin đồn nhanh chóng lan ra khắp nơi, bệnh nhân nghi ngờ, xã hội dậy sóng, áp lực đổ dồn lên bệnh viện, bác sĩ Tần bị ép từ chức. Không rõ nguyên nhân vì sao, trước khi tin đồn phát tán, bác sĩ Tần có viết cho bác sĩ Tiêu nói bác sĩ Tiêu dù là đồng tính luyến ái nhưng là người có tác phong làm việc nghiêm túc, chăm chỉ làm việc, ở khoa nhi được rất nhiều bạn nhỏ yêu thích, đồng thời có bệnh nhi thanh minh cho việc bác sĩ Tiêu quyến rũ bác sĩ Giang. Bác sĩ Giang và bác sĩ Tiêu là bạn cấp 3, là bạn thân trung học phổ thông, tình cảm hai người rất bền vững, không thể có người thứ ba xen vào.
Bác sĩ Tần làm vậy là vì muốn bức bác sĩ Tiêu và bác sĩ Giang rời khỏi bệnh viện, sau đó ép bác sĩ Tiêu cặp kè với mình làm điều kiện để được tiếp tục ở lại bệnh viện. Nhưng bác sĩ Tiêu từ chối….
Người trong bệnh viện cũng bắt đầu bức xúc rằng bác sĩ Tần là người cao ngạo, đối xử rất tệ với bệnh nhân, còn nhận tiền hối lộ…Tấn Thiên Vũ chẳng bao lâu bị đuổi đi. Bất kể đi tới bệnh viện nào cũng bị từ chối, cậu lâm vào cảnh bế tắc. Sau đó có tin đồn rằng không do không chịu được đả kích của dư luận đã vào bệnh viện tâm thần rồi.