Chương 12-4: Thân thích (4)
Lúc ấy không để ý, xoay người tiếp tục ngủ. Tự nhiên tỉnh lại ước chừng giờ Thìn hai khắc, ta rửa mặt dọn dẹp xong xuôi, ăn qua điểm tâm, lại để cho người gác cổng chuẩn bị xong xe ngựa, thì không sai biệt lắm là giờ Tỵ. Vừa muốn ra cửa, liền gặp phải Thập Tứ trở lại, hắn lôi kéo ta trở về phòng, cười nói: "Chờ ta đổi thân xiêm áo."
"Ngươi cũng muốn đi?" Ta ngạc nhiên nói.
Hắn ôm vai ta nói: "Đương nhiên phải cùng đi với nàng." Sau đó liền ôm ta vào trong ngực, hôn lên gương mặt của ta nói khẽ, "Thế nào không thấy nàng mang Mẫn Mẫn tới? Lúc chúng ta trở lại vừa vặn mang nó về cùng một thể?"
Ta không nhịn được hắn ban ngày dán dính vào, đẩy hắn ra nói: "Nói sau đi. Cũng phải đi nhanh chút." Hắn buộc lòng phải buông ta ra, phối hợp với Phó Hữu Vinh, hai ba lần thay xong quần áo.
Lúc về đến nhà, cha cùng Lý Hạo ở ngoài cửa nghênh đón. Thập Tứ xuống ngựa, đỡ ta xuống xe. Cha nhìn thấy chúng ta, liền bước xuống bậc thang, ta kêu một tiếng: "Cha." Thập Tứ hướng cha chắp tay nói: "Nhạc phụ đại nhân."
Cha hơi kinh ngạc, liền cười nói: "Thập Tứ gia thỉnh."
Thập Tứ ôm ta một cái liền buông ra, theo cha vào cửa chính. Ta thì kéo Lý Hạo, nói: "Ta có lời muốn nói với ngươi."
Ta cùng Lý Hạo cũng không đi theo bọn họ, mà là bước chậm đi thiên sảnh. Lý Hạo nhìn ta hỏi: "Tỷ, ngươi có khoẻ không?"
Ta cười nói: "Coi là không tệ. Đúng rồi, mặc dù chưa trúng hội nguyên, hay là cứ chúc mừng cống sĩ mới."
Hắn gãi gãi cái ót nói: "Tỷ, ngươi đừng cười ta."
"Nơi nào là cười ngươi. Mấy ngày nữa thi đình?" Ta cười hỏi.
"Còn có năm ngày, mười tám ngày."
Ta vái chào hắn nói: "Vậy thì trước tiên thỉnh an cho Tiến Sĩ lão gia, chúc lão gia đạt được hạng nhất cao trung." Hạng nhất đoán chừng có thể không cao, chỉ mong đạt được hạng hai đi.
Hắn tóm lấy tay của ta cười nói: "Còn nói không phải cười ta?"
Ta rút tay về, sửa sang lại cổ áo cho hắn, nói: "Tiến Sĩ lão gia nên chững chạc, chững chạc! Hình dáng hiện tại giống như tiểu hài, cẩn thận quỳnh lâm yến làm cho người ta đuổi đi ra."
Hắn dở khóc dở cười: "Tỷ, ngươi như vậy đã quá xa."
Ta lại hỏi: "Ưmh, nhị giáp đầu tiên được truyền gọi, ngươi có muốn luyện giọng trước hai câu hay không?"
Hắn gãi gãi đầu hỏi: "Có cần thiết không?"
"Vui vẻ như vậy, nói cái gì đó?" Thanh âm Thập Tứ chợt chen vào. Chúng ta nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn nhắc áo bào nhảy vào cửa.
Lý Hạo hướng về phía hắn cung kính khom người nói: "Thập Tứ gia."
Thập Tứ cười nói: "Ký chi, nên đổi giọng gọi tỷ phu."
Lý Hạo không muốn để ý đến sĩ diện của hắn, như không có việc gì dời mắt đi chỗ khác. Hắn cũng không thèm để ý, ôm lấy ta cười hỏi: "Nói cái gì, hử?"
Ta lấy tay của hắn ra, hờ hững nói: "Không có gì. Chỉ là tán gẫu vấn đề sinh kế của hắn."
Thập Tứ còn muốn hỏi, thì có nha hoàn tới bẩm báo, tiểu muội về nhà, ta vừa đúng mượn cớ này hất hắn ra.
Tiểu muội nhìn thấy ta rất vui vẻ, ta nói với nàng: "Thật trùng hợp, hôm nay ngươi cũng về nhà."
Nàng lắc đầu cười nói: "Không phải trùng hợp, ta biết tỷ tỷ hôm nay lại mặt, liền hướng gia nói, gia đồng ý để cho ta về nhà một ngày, còn nói trễ thì ở lại một đêm."
Ta vuốt ve tóc của nàng, hỏi: "Quen qua chưa?"
Nàng hì hì cười một tiếng nói: "Tỷ tỷ còn hỏi ta, không biết ai là tân nương tử." Sau đó tiến lại gần hỏi, "Tỷ phu đối đãi ngươi có tốt không?"
Ta chỉ có thể cười không đáp, nàng liền một đường đuổi theo ta hỏi.
Lúc cơm tối tiểu muội cũng lên bàn, dù sao cũng là người nhà rồi, nhà của chúng ta người lớn lại ít, cộng thêm nàng, cũng chỉ có năm miệng ăn ngồi cùng bàn. Thập Tứngồi kề bên ta, mắt của ta đảo qua mâm nào, hắn liền giành gắp cho ta, hơn nữa ta thường ăn một dạng, hắn liền hỏi ‘ ăn ngon không ’. Mới đầu ta còn trả lời hắn một đôi lời: "Măng nướng, ngươi có muốn thử một chút không? Lột vỏ chấm tương ăn."
Mặt hắn hăng hái bừng bừng nói: "Đây chính là Lâm Hồng 《 Sơn Gia thanh cung 》 bên trong nói ‘ bàng lâm tiên ’ đi. Ta còn là lần đầu tiên nếm." Sau đó lột hai cái, một để trong đĩa cho ta, hỏi: "Nàng muốn bao nhiêu tương?"
Tiểu muội mặc dù đã sớm là tức phụ, nhưng cũng vẫn là cô gái nhỏ mười lăm tuổi, chớp mắt quét tới quét lui ở trên mặt ta cùng Thập Tứ. Mà Thập Tứ một chút cũng không có xu hướng ngừng nghỉ, ta không thể làm gì khác hơn là không để ý tới hắn.
Lý Hạo làm như là không nhìn thấy, một mực chiếu cố rượu và thức ăn cho mình và cha. Cha thấy tẻ ngắt, liền tìm được đề tài, không biết sao cùng Thập Tứ nói tới cờ vây, tiếp đó lại hàn huyên tới khắc dấu kim thạch, hai người nói càng ngày càng hăng say, rượu cũng một ly một ly uống. Ta cơm nước no nê, muốn rời chỗ đi một chút, Lý Hạo cùng tiểu muội cũng ngồi không yên, liền cùng nhau vào trong sân tản bộ.
Tiểu muội kéo cánh tay của ta đi bộ tung ta tung tăng. Lý Hạo liền cười trêu nói: "Tứ gia nhà các ngươi nếu thấy bộ dạng này của ngươi, không biết nên cười thành cái dạng gì rồi! Tựa như tiểu oa nhi."
Tiểu muội trả lời lại một cách mỉa mai nói: "Dung cách cách so với ta còn nhỏ hơn, ngươi liền bỏ qua cho a." Nói xong che miệng cười nhìn Lý Hạo quýnh lên.
Chờ chúng ta đi hết một vòng trở về, thì thấy cha cùng Thập Tứ đều say gục xuống bàn rồi. Lý Hạo hỏi nha hoàn bên cạnh: "Tại sao có thể để cho cha ta uống nhiều như thế?"
Phó Hữu Vinh lôi kéo ống tay áo của ta nói nhỏ: "Gia cùng Lý đại nhân trò chuyện cao hứng, cũng không cần người phục vụ, người nào cản trở được. . . . . . Phúc tấn, người xem?"
Lý Hạo bọn họ nâng đỡ cha trở về phòng trước rồi, ta gõ đầu Thập Tứ một cái, nói: "Này, cần phải trở về."
Nào nghĩ tới hắn ôm cổ ta, hàm hồ nói: "Phu nhân, theo ta uống một ly nữa. . . . . ."
Ta lại gõ hắn một cái, đẩy hắn đến trong ngựcPhó Hữu Vinh, nói với Đông Vân: "Cho người dọn dẹp phòng khách." Sau đó lại phân phó Phó Hữu Vinh bọn họ nâng Thập Tứ đi qua.
Ta đi trước trong phòng cha, thấy Lý Hạo đã để cho người phục vụ cha ngủ, liền nói với Lý Hạo cùng tiểu muội: "Các ngươi về phòng trước đi. Xem ra hôm nay ta cũng phải ở một đêm."
Lý Hạo hỏi: "Tỷ, ngươi ứng phó được sao?"
Ta cười nói: "Có cái gì ứng phó không được, để cho bọn họ nhét hắn vào trong chăn, làm ổ một đêm là tốt. Không phải là say rượu sao."
Hắn nhìn ta một cái, liền gật đầu đi về. Tiểu muội cũng mệt mỏi, ta vỗ vỗ lưng của nàng, để cho nàng đi ngủ trước.
Đi phòng khách nhìn tình hình, vừa vặn gặp Phó Hữu Vinh chạy ra khỏi phòng, hắn lau mồ hôi nói: "Phúc tấn, nô tài đang muốn đi tìm ngài ! Gia hắn đã quá say!"
Say còn có cái gì nhẹ hay không nhẹ, ném hắn đến trên giường không phải xong chuyện sao? Ta cau mày vén rèm lên vào trong phòng, liền nghe bên trong "Gia" "Cô gia"gọi thành một đoàn. Mấy nha đầu đỡ hắn, nhưng ngay cả áo ngoài hắn cũng chưa cởi xuống, trên đất nước chảy thành sông, còn có một cái chậu lật úp. Ta nhận lấy canh giải rượu Phó Hữu Vinh đưa tới, đưa tới trước mặt Thập Tứ, nói: "Uống."
Hắn híp mắt ta một cái, mơ mơ màng màng nói: "Nàng uống, ta liền uống."
Ta sờ sờ chén, cảm giác đã ấm ấm, liền một phát nắm được mũi của hắn, rót hết canh vào trong miệng hắn. Ước chừng là bị sặc trong khí quản một chút, hắn lập tức ho khan, Phó Hữu Vinh vội vàng đi lên thuận khí cho hắn. Xong xuôi hai má hắn ửng đỏ, mắt say lờ đờ mông lung, còn có chút tựa như ủy khuất nhìn ta nói: "Ta uống là được. . . . . ."
Ta lại đưa cho hắn một ly nước trà, nói: "Súc miệng."
Hắn bèn bưng ly trà ta đưa, húp một ngụm nước trà, hoàn hảo không có nuốt xuống, ở trong miệng "Ùng ục" hai cái, liền phun ra trong ống nhổ nha hoàn bưng đến trước mặt hắn.
Hắn bây giờ đàng hoàng, bọn nha hoàn thay đổi sắc mặt vội vàng rửa chân cởi quần áo cho hắn, tiếp theo nâng hắn lắc lư đi đến trên giường. Ta gọi Phó Hữu Vinh tới đây, nhỏ giọng phân phó với hắn: "Sáng mai sớm một chút gọi gia dậy trở về phủ thay quần áo. Nếu là bỏ lỡ lên triều, gia sẽ nỗi giận với các ngươi."
Phó Hữu Vinh nhìn ta một cái, ta liếc hắn một cái, hắn liền cúi đầu lên tiếng: "Nô tài hiểu rõ."
Ta xử lý xong con sâu rượu này, liền muốn trở về phòng mình đi ngủ, không ngờ lại bị tiểu tử kia quấn chặt cổ tay, dùng sức cũng cạy không ra. Phó Hữu Vinh nhìn sắc mặt của ta, hỏi: "Phúc tấn, người xem này?"
Ta thở dài nói: "Ta ngủ ở đây đi." Sau đó sai Đông Vân phục vụ rửa mặt, rồi nằm bên cạnh hắn.
Hắn uống say, ngược lại đàng hoàng, chỉ là thân thể rất nóng, ta rời đi một chút, thế nhưng hắn lại dính sát vào. Mơ mơ màng màng ngủ mất, đến nửa đêm, có lẽ hắn tỉnh rượu, liền bắt đầu nháo ta. Ta buồn ngủ muốn ch.ết, buồn bực nói: "Sáng mai phải dậy sớm, đừng làm rộn!"
Hắn ngậm vành tai của ta, một tay cởi nút áo ta nói: "Chính là vì cái này, làm cho ta một đêm. . . . . . Đều không ngủ được. . . . . ."
Ta nửa mê nửa tỉnh, tuỳ hắn làm. Ba ngày, chuyện tân hôn cũng không xê xích gì nhiều . . . . .