Chương 27-1: Cuộc hẹn (1)
Lý Thục ở nơi này của ta, Lý Mạc thì do Lý Hạo cùng Dung Huệ chiêu đãi. Huynh muội bọn họ cũng không thường chạm mặt, Lý Thục thỉnh thoảng cùng ca ca nàng cùng nhau xuất môn giải quyết công việc chung, thời gian còn lại không phải theo ta nói chuyện, chính là làm ổ trong phòng ngủ. Nàng "An phận" như vậy cũng làm cho ta sinh nghi, mấy ngày lưu ý quan sát, phát hiện có thời điểm nàng không nói một lời tâm sự nặng nề, vả lại tinh thần cũng không tốt.
Hôm nay khó có được ta thức dậy sớm, chuẩn bị hẹn Lý Thục cùng nhau đi nếm thử gian hàng nhỏ có chiêu bài Tiểu Lung. Nàng mới vừa dậy, còn có chút hoảng hốt buồn ngủ, đang để cho Tích Quế chải chuốt mái tóc dài của nàng. Có một tiểu nha hoàn bưng một chén tuyết lê đường phèn hầm cách thủy lên, ta nói: "Ăn trước cái này, thấm cổ họng, đợi chút nữa chúng ta ra bên ngoài ăn điểm tâm sáng."
Nàng theo lời uống hai ngụm, lại đột nhiên "Oẹ"muốn ói, để chén xuống che miệng liền vọt đến phía sau bình phong, Tích Quế bưng ống nhổ đuổi theo. Ta kinh nghi đi lên, nhìn nàng cầm ống nhổ nôn khan không ngừng, liên tưởng tới mấy ngày nay nàng khác thường thích ngủ kén ăn, không thể không hỏi: "Ngươi. . . . . . Có phải có thai rồi không?"
Lý Thục cầm khăn tử lau miệng sạch sẽ, nhẹ nhàng thở dốc đều tức, cũng không đáp. Ta nhìn Tích Quế, nàng liền cúi đầu, thu dọn khăn dơ và ống nhổ xong liền thối lui khỏi phòng. Ta chỉ có thể nhìn Lý Thục, hỏi tới: "Bao lâu rồi? Cha đứa bé là ai?"
"Hàm tỷ tỷ, ngươi đừng hỏi." Nàng nhặt lược Đào Mộc lên, nghiêng đầu chậm rãi chải đuôi tóc.
Ta thở dài, vẫn cứ nói: "Vậy ta liền hỏi ngươi có tính lưu lại hay không? Sau này nên làm cái gì bây giờ?"
Nàng trầm tĩnh nói: "Sanh ra ta có thể nuôi."
"Ngươi!" Ta chán nãn, "Cũng không phải nuôi miêu cẩu, cho ăn chút gì đó coi như xong!" Nàng không thể không nghĩ tới về sau nàng và đứa bé nên làm sao đối mặt cha mẹ huynh trưởng, chẳng lẽ muốn tránh cả đời?
Nàng trầm mặc một hồi lâu, nói: "Hàm tỷ tỷ, tự ta biết chuyện của mình. Thật ra thì lần này ta vào kinh, là vì một chuyện khác, có người nói từng thấy qua Lý Dung."
Biết rõ nàng chuyển đề tài, cũng đành nói: "Ngươi thấy hắn sao?"
"Không có." Nàng để cái lược xuống, "Trước mắt còn chưa có tin chính xác. Thế nhưng người đó rất khẳng định ở trong kinh thấy qua hắn."
"Ta cũng nhờ người tìm xem." Ta nhìn chằm chằm bụng của nàng nhăn mày, "Chỉ là, chuyện của ngươi, ngươi phải tự mình biết mới được!" Nàng như vậy làm sao tốt được?
Buổi tối, Thập Tứ có thời gian mời huynh muội bọn họ ăn cơm. Mới vừa thảo luận uống mấy chung rượu, một người tuỳ tùng đi vào kê vào lỗ tai Thập Tứ nói với hắn đôi câu, hắn liền nói ‘Thật có lỗi ’ tìm cớ rời tiệc rồi.
Lý Mạc đột nhiên nói: "Tiểu muội, ngày mai hẹn người của Phạm gia ở hội quán Sơn Tây gặp mặt, ngươi đi với ta đi."
Lý Thục cau mày, trả lời: "Ta không quen sinh ý này với nhà bọn họ, ca tự ngươi ứng phó là được. Ta không đi."
Lý Mạc cũng không miễn cưỡng, nói một câu: "Cũng tốt."
Ta liếc mắt mím môi mãnh liệt gắp thức ăn trong đĩa cho Lý Thục, nói với Lý Mạc: "Đường ca, ngày mai ta đi với ngươi."
Lý Thục hình như có chút ảo não, nhìn ta chằm chằm nói: "Hàm tỷ tỷ đi làm cái gì?"
Ta khiêu mi cười cười nói: "Ta đi không được sao? Là ta không gặp được người, hay là bên kia có Ngưu Quỷ Xà Thần gì?"
Nàng không phản bác được, nhún chân, ngó mặt đi chỗ khác hờn dỗi. Lý Mạc kỳ quái nhìn ta, rồi đồng ý: "Hàm muội muội nguyện ý theo giúp ta đi một chuyến, cùng uống một ly trà, là tốt rồi."
Trong bụng Lý Thục có đứa nhỏ, mười phần cùng họ Phạm có liên quan. Bọn họ cũng tiêu hao nhiều năm rồi, trước sau không có ở cùng nhau, là Lý Thục không thích hắn sao? Nhưng nếu như chán ghét, làm sao có thể làm ra loại phiền toái này? Hoặc là họ Phạm có vấn đề gì? Thật làm cho người ta nghĩ không ra . . . Mấy năm này, nàng hẳn là không có gặp qua Thập Tam, đã quên thật rồi. . .
"Lý gia!"
"Phạm Đông gia! Làm hai vị đợi lâu!"
Khi xe ngựa dừng lại, thì liền nghe một nam tử bên ngoài bắt chuyện với Lý Mạc, đoán là bây giờ Lý mạc nhất định xoay người xuống ngựa, hai người kính cẩn chắp tay chào nhau. Rồi nghe nam tử kia lại nói: "Bên trong xe, là lệnh muội sao?"
Ta ra hiệu cho Đông Vân vén rèm, vịn tay của nàng đạp lên ghế gỗ xuống xe. Lý Mạc cười giới thiệu: "Đây là đường muội nhà ta."
Đối diện hai nam nhân xa lạ, người lớn tuổi khoảng chừng bốn mươi, có vẻ có chút kinh ngạc, bất quá rất nhanh cười chắp tay nói: "Gặp qua phúc tấn." Ta nhẹ khom người, gật đầu nói: "Phạm Đông gia khỏe."
Một người khác khoảng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, ngũ quan đoan chính, để râu hình chữ bát (八), lúc nhìn thấy ta tới, trong mắt khó nén thất vọng thoáng qua. Chính là hắn ư? Đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, cũng khom người với hắn nói: "Phạm Tứ gia, ngưỡng mộ đã lâu."
Lý Mạc cùng Phạm Tam đều ho khẽ, lúc này Phạm Tứ mới vái chào, nghiêng người để cho ta đi về phía lầu hai: "Phúc tấn, mời."
Ở nhã gian ngồi vào chỗ của mình, Lý Mạc và Phạm Tam hàn huyên vài câu, ngươi tới ta đi xem lại lợi nhuận hợp tác năm ngoái. Ta lại cảm thấy chưa nói đến trọng điểm, chỉ là, ta mặc kệ bọn hắn ở đó lượn quanh vòng vòng, chỉ để ý uống trà của mình, thỉnh thoảng ngắm Phạm Tứ vài lần. Hắn vậy mà hào phóng thản nhiên, ngồi thẳng, trên mặt cười khiêm nhường, mặc ta quan sát. Chỉ chốc lát sau, Lý Mạc cùng Phạm Tam muốn xem xét sổ sách, Phạm Tam mời hắn đi khóa viện nơi bọn hắn ở.
Ta đứng dậy cũng muốn đuổi theo, Phạm Tứ lại cười nói: "Không biết Phúc tấn có nể mặt nếm thử một chút món ăn vặt ở Sơn Tây chúng ta hay không?"
"Phúc tấn thử một chút thịt Định Tương chưng này." Hắn nhiệt tình đẩy cái khay tới trước mặt của ta.
Mặc dù trong đầu ta không suy nghĩ đến đồ ăn, vẫn không chống cự nổi mùi thơm dời chiếc đũa đến. Nói là thịt chưng nhưng mềm mại thơm ngon, thịt băm vào miệng là tan, hết sức mỹ vị.
"Phúc tấn, ngài nhất định biết triều đình sắp dụng binh với Tây Bắc chứ?" Hắn bỗng nhiên nói.
Cứ tưởng rằng hắn chiêu đãi ta là vì hỏi thăm chuyện của Lý Thục, nhưng câu hỏi vừa hỏi lại làm cho ta nổi lên nghi ngờ. Ta đặt chiếc đũa xuống, nhìn hắn, ý bảo hắn tiếp tục nói.
Hắn cười nói: "Ngài xem, triều đình dụng binh phải dùng lương thảo, nhưng Tây Bắc đường xá xa xôi, Hộ Bộ hạch toán, vận lương tới quân tiền, một thạch cần một trăm hai mươi lượng. Nhà ta nghĩ muốn làm chuyện này, ta tính qua, một thạch lương thực chỉ tính triều đình một nửa."
"Bánh lớn như vậy, nhà ngươi có thể nuốt xuống được sao?" Ta thổi trà hỏi.
"Nhà ta nuốt không nổi, vậy còn có nhà ai có thể nuốt xuống được?" Hắn nhai hai ba cái nuốt cái bánh xuống, ánh mắt lấp lánh nói: "Chỉ là, còn phải mượn một phần lực của Phúc tấn."
"Ta có cái gì để giúp đỡ ngươi?" Ta tò mò.
Hắn dùng đũa gắp một cái bánh bao vào trong dĩa của ta, nói: "Cái này thật không tệ, Phúc tấn nếm thử một chút, nhân bánh có hạt vừng đường đỏ. Ách, nếu ngài đồng ý ấn theo giá thị trường năm nay cho nhà ta cung lương, nhưng giá vận lương còn có thể hạ thấp xuống hai mươi lượng."
Lúc này ta mới biết được nguyên nhân Lý Mạc dẫn ta tới, còn có người trước mắt này giữ ta đơn độc ở lại chỗ này để làm gì rồi. Ta bật cười nói: "Trên phương diện làm ăn, ta thấy ngươi nên thương nghị thật kỹ lưỡng với đường huynh của ta đi. Con cháu chúng ta những năm này chỉ ăn tiền lãi, quyền xử trí cửa hàng, tất cả do đường huynh bọn họ sắp xếp."
"Ta từng nghe Thục nhi nói, ông cụ các ngài nắm giữ cửa hàng gạo phần lớn giữ lại cho Phúc tấn ngài."
Ta liếc hắn: "Thục nhi?"
Hắn sờ sờ lỗ mũi: "Để cho Phúc tấn chê cười. Thục nhi nàng, gần đây có tốt không?"
"Lý Thục nàng rất tốt." Ta sảng khoái trả lời, tiện đà hỏi ngược lại, "Ta cũng nghe nói Phạm Tứ gia xưa nay phóng khoáng không chịu bị trói buộc, thích du sơn ngoạn thủy kết giao bằng hữu, ngay cả quê nhà cũng khó được trở về. Hiện tại xem ra, lời đồn đãi không có thật, hay những năm gần đây đổi tính rồi. Ngài nói đúng không?"
Hắn khẩn trương: "Thục nhi nói cho ngài? Ách, thời niên thiếu không định tính tình, cũng có. . . . . . Thục nhi còn nói cái gì?"
"Ầm" cửa chợt bị đẩy mạnh ra, Lý Thục khẽ nâng làn váy bước vào ngưỡng cửa: "Muốn biết còn không bằng trực tiếp hỏi ta!"
Phạm Tứ nhìn thấy nàng, cặp mắt sáng lên, cũng không vội vã đi đến gần, đứng lên vì nàng kéo cái ghế ra, cười nói: "Nàng tới vừa đúng lúc, ta đang cùng Phúc tấn nói chuyện cung lương đấy."
Lý Thục cũng không nhìn hắn, ngồi xuống gần ta, nâng ly trà nghiêng thân mình nhìn phố xá ngoài cửa sổ, nói: "Ngươi nói là chuyện của ngươi, hôm nay ta tới chính là để uống trà ngắm phong cảnh."
"Vậy nàng ngắm là chuyện của nàng, chúng ta nói chuyện của chúng ta." Phạm Tứ thấy Lý Thục tới rất là hưng phấn, ngay cả nói chuyện cũng mang theo vui sướng, nhưng chỉ kìm nén không nhìn nàng. Chờ hắn gom góp lại lời vừa mới nói, còn chưa nói được mấy câu, Lý Thục liền xen vào nói: "Giá thị trường năm ngoái? Năm ngoái Hồ Quảng không nhiều, chợ gạo Tô Châu mỗi gánh chỉ có chín tiền, nhà các ngươi thật đúng là tính toán khá lắm!"
"Năm ngoái gạo rẽ, các nhà đều liều mạng mua vào trữ hàng. Nhà nàng có mấy kho lúa gạo, có phải muốn xuất ra hay không?" Phạm Tứ cúi đầu gạt lá trà, vừa cười nói, "Không phải nàng nói là nàng ngắm phong cảnh sao."
Lý Thục mấp máy môi, quay mặt đi. Ta đành phải miễn cưỡng nói: "Phạm Tứ gia. . . . . ."
Phạm Tứ ngắt lời ta: "Phúc tấn, gọi ta là Dục Thanh là được rồi."
Nhìn trên mặt hắn tràn đầy ý cười,bộ dạng hận không thể lập tức nhào lên gọi "Tỷ tỷ", quét mắt một vòng thấy Lý Thục cau mày bĩu môi quay mặt đi, ta cố nén xúc động muốn cầm ly trà nóng bỏng trước mặt dội hai kẻ dở hơi này, nói: "Phạm. . . . . . Dục Thanh, hai tĩnh Giang Chiết đất hẹp người đông, gạo lương thực toàn dựa vào từ Hồ Quảng, Tứ Xuyên vận chuyển đến, một khi triều đình trưng lương ồ ạt, giá gạo này có thể lật chuyển mấy phen. Lấy giá thị trường năm ngoái, có phải các ngươi đã nghĩ quá tốt rồi hay không?" Nhìn hắn há miệng muốn nói, ta phất tay ngăn cản nói, "Ngươi trước đừng nói, hãy nghe ta nói hết. Vậy thêm một thành hai thành ... điều kiện cũng không cần lấy ra nói chuyện. Sinh ý này không phải là không thể làm, nhưng làm cách nào các ngươi hãy cùng đường huynh thương nghị đi. Nếu như thương nghị được, cửa hàng Thành Đô, Hồ Nam, Hành Dương, Hán Khẩu của nhà ta sau này có thể chỉ vận chuyển một nửa gạo đi Tô Châu, còn dư lại một nửa mặc cho nhà ngươi điều phối." Ta có thể ứng phó đến đây, thật sự không hiểu được cò kè mặc cả, vẫn để cho Lý Mạc tới theo chân bọn họ mặc cả thôi.
Phạm Dục Thanh nhìn ta có chút sững sờ. Lý Thục hé miệng cười trộm, nói tiếp: " Ngươi vẫn nên cùng đại ca ta nói đi thôi. Nhà mẹ đẻ của tẩu tẩu nắm trong tay hai thành chợ gạo ở Hán Khẩu, một nữa sinh ý chợ gạo ở Tô Châu. Chuyện này có thể thành hay không, còn phải xem đại ca làm thế nào khua môi múa mép cùng nhạc phụ hắn!"
Phạm mỗ cũng không thèm để ý, cười nói: "Đã như vậy, trước không nói nữa. Tới, ăn cái gì." Hắn nhìn về phía Lý Thục nói: "Nàng gần đây hình như gầy đi."
Lý Thục trừng mắt liếc hắn một cái, quay mặt nhìn ngoài cửa sổ, vừa nhìn thấy mắt liền mở to ra, "Phanh"đứng lên, "Ầm" một tiếng cửa mở ra liền chạy vội xuống lầu. Ta nhìn theo phương hướng nàng mới nhìn, liền thấy có một bóng dáng có chút quen thuộc rẽ qua góc đường, đi về trong ngõ hẻm phía đông. Ta vội vàng đuổi theo, Phạm Tứ trước ta một bước tông cửa xông ra, đợi chúng ta đuổi tới đầu hẻm kia, đâu còn bóng dáng Lý Thục. Ta ở tại chỗ dạo qua một vòng, không biết nên đi hướng nào tìm, Phạm Dục Thanh đều đã chạy qua lối rẽ hai con đường rồi, trở lại lại lắc đầu với ta.
Đang lúc chúng ta lo lắng ở đầu đường đảo quanh, thời điểm vô kế khả thi, lại thấy Lý Thục vẻ mặt hốt hoảng trở lại. Nàng nhìn thấy chúng ta, nước mắt liền rớt xuống, nhào tới trong lòng ta nói: "Không phải hắn!"
Không phải? Ta và Lý Dung chỉ ở chung với nhau hai tháng, ta có thể lầm, nhưng Lý Thục cùng hắn lớn lên, thật sự cũng sẽ nhìn nhầm sao?
Lý Thục ôm lấy cổ của ta nức nở không ngừng. Phạm Tứ tiến tới trước một bước đưa ra hai tay ra, nhưng lập tức dừng bước, tay đưa ra đành rụt về lại.
Trở lại lầu hai ở hội quán, Lý Thục buồn bã ỉu xìu ngồi trên ghế, Tích Quếngồi xổm lau mũi hài và vết bẩn nước bùn trên làn váy cho nàng. Ta sai tiểu nhịrót cho nàng một ly nước nóng, nhẹ giọng dạy dỗ: "Ngươi còn dám chạy như vậy, không muốn sống nữa sao?"
Nàng vô lực trả lời: "Ta tưởng là hắn."