Chương 31-2: Khải hoàn (2)
Ngày hôm sau, Hoằng Xuân và Hoằng Minh dẫn nàng dâu mới vội tới thỉnh an Thập Tứ. Phúc tấn Hoằng Xuân dịu dàng an tĩnh, Hoằng Minh thì xinh đẹp hoạt bát. Còn có con trai lớn ba tháng của Hoằng Minh, tiểu nãi oa mập mạp, dĩ nhiên là cháu của ta, thật không thể tưởng tượng nổi! Hình như Thập Tứ cũng thích ứng không được, vẫn luôn nhíu mày, mặt không chút thay đổi. Ta cười hỏi: "Tại sao nghiêm mặt vậy?"
Thế mà hắn không tin hỏi ngược lại: "Ta nghiêm mặt sao?"
Đầu ngón tay ta chạm một cái vào mi tâm của mình, cười nói với hắn: "Nơi này có cái rãnh."
Hắn cầm tay của ta, vẻ mặt buộc chặt rốt cuộc đã giãn ra. Tuổi còn trẻ như vậy đã làm ông người khác, lúc ôm trưởng tôn, cũng làm như có thật nói với nhi tử: "Đứa bé lớn lên giống nương nhiều hơn một chút."
Đáng tiếc bọn nhi tử của hắn, nhìn thấy hắn đều lộ vẻ thận trọng, trừ đáp lại một tiếng "Vâng" ra, liền không có câu trả lời nào khác nữa.
Đông Đông nhảy vào phòng, ngồi trên kháng, tựa vào bên cạnh cha nàng trêu chọc chất nhi, bé con cười với nàng, nàng liền vui vẻ: "Nhìn, nó tính khí thật tốt! Dáng dấp đẹp mắt hơn Nhị ca."
Hoằng Minh dở khóc dở cười, lại không dám ở trước mặt phụ thân nó cùng nàng đấu vỏ mồm, hết cách đành nhìn ta, rồi cúi đầu không nói.
Gia yến buổi tối giống như thường ngày, mọi người đều yên lặng im ắng. Sau khi ăn xong, cũng là Thư Thư Giác La thị phá vỡ trầm mặc: "Gia, mùng ba tháng sau chính là sinh thần của phúc tấn. Hai năm trước gia vẫn lãnh binh bên ngoài, cũng không làm qua."
Thập Tứ nghe xong có chút bất ngờ, nhìn Hoàn Nhan Thị một cái, nói: "Vậy thì lo liệu thật tốt đi." Lại quay về phía Thư Thư Giác La thị và Phúc nhi dặn dò, "Nàng là thọ tinh, các ngươi giúp đỡ nhiều hơn một chút." Các nàng vội đồng ý. Bữa cơm này như vậy mới coi như là kết thúc.
Ngày hôm sau, Phúc nhi dẫn Hoằng Ánh tới xuyến môn. Dựa theo hiểu biết của ta đối với nàng, vẻ mặt thấp thỏm kia sợ là có chuyện muốn nhờ. Ta cũng không thúc giục, tĩnh tâm uống trà. Sau khi nói vài câu nhàn thoại, nàng liền đi vào chánh đề: "Phúc tấn, năm nay Hoằng Ánh đã mười lăm tuổi rồi."
"Ừ." Mười lăm tuổi rồi sao? Thời gian trôi qua thật nhanh quá!
Nàng tiếp tục nói: "Nhị a ca chỉ lớn hơn nó hai tuổi, năm trước đã thành hôn rồi, nhưng hôn sự của nó vẫn còn chưa có tin tức . . . . ."
"Ngạch nương!" Hoằng Ánh đỏ mặt, có lẽ không ngờ mẫu thân dẫn hắn tới đây là vì chuyện này.
Mười lăm tuổi cũng không lớn lắm nha! Bất quá cũng là lúc nên chú ý tới, liền nói: "Nội Vụ phủ không có hỏi tới sao?"
Nàng lại lắc đầu lau lệ: "Ta không biết. Vị phần của ta thấp kém, gia lại không có ở trong kinh, liền không biết nên cùng ai nói."
Ta cười với nàng: "Đừng khóc. Chẳng lẽ để cho Hoằng Ánh cô độc hay sao? Nếu bọn họ không có làm thì càng tốt, nói không chừng có thể tự mình chọn một người vừa ý." Lại quay sang Hoằng Ánh cười hỏi: "Tam a ca, ngươi có người trong lòng chưa?"
Ban đầu cũng chỉ là hỏi đùa cho vui thôi, không ngờ hắn vậy mà đỏ mặt cúi đầu có chút đăm chiêu.
Phúc nhi cả kinh nói: "Hoằng Ánh, là cô nương nhà nào?"
Hắn cúi đầu không đáp.
Ta đưa mắt nhìn hắn, hỏi: "Nàng đối với ngươi cũng có tâm sao?"
Hoằng Ánh ngạc nhiên nhìn về phía ta, hồi lâu mới phun ra một câu: "Ta, ta không biết."
Tốt lắm, bây giờ có việc làm rồi.
Thập Tứ nghe nói chuyện này, phản ứng thật bình tĩnh, chỉ cười nói: "Ta đi tìm Ama cô nương kia tán gẫu, rồi nói với ngạch nương một chút."
Ta gật đầu trả lời: "Ừ, ngươi ra mặt tốt nhất. Ta đã thấy cô bé kia rồi, cùng Hoằng Ánh rất xứng đôi." Nhớ tới lúc mới gặp mặt nói rõ ý đến, cô gái kia sợ hãi hỏi Tam a ca nhà chúng ta là người nào, ta hơi giật mình, dẫn nàng len lén nhìn Hoằng Ánh. Nàng nhìn thấy bóng lưng liền giống như bừng tỉnh hiểu ra, đỏ mặt gật đầu. Cuối cùng cũng thở ra một hơi, nếu không không biết làm sao ăn nói với Hoằng Ánh. Lưỡng tình tương duyệt rất khó được, thật vì bọn nó vui mừng.
"Hoằng Ánh tiểu tử này, thật không nhìn ra." Không biết vì sao, hắn hình như rất cao hứng.
"Không nhìn ra cái gì? Hắn cũng đến tuổi rồi." Ta cười trả lời.
Thập Tứ ôm eo của ta, cúi đầu nói khẽ vào tai ta: "Cũng đúng. Ta ở tuổi của hắn, cũng đã có cô nương yêu thích rồi . . . . . ."
Kể từ khi hồi kinh, Thập Tứ tham gia khánh công không dưới ba lần, nhưng Hoàng đế chiêu đãi tiệc du xuân toàn gia vẫn là lần đầu. Đông Đông ăn mặc áo choàng mới y như nàng muốn làm, cùng mấy đứa nhỏ chơi diều, chạy trốn đầu đầy mồ hôi trở về chỗ ngồi. Ta lau mổ hôi cho nàng, nàng quỵ gối bên cạnh, giống như con chim tước nhỏ, ngước đầu muốn mớm nước đút cơm. Hai năm qua ta không có trông nom đứa nhỏ này rồi, liền tùy tiện cho nàng làm nũng.
Ăn mấy khối điểm tâm, nàng lại yên tĩnh không được bèn chạy đi chơi trống lục lạc với các tiểu đường đệ. Ta ở giữa bàn tiệc nữ nhân cũng không thú vị, liền đi theo đứng ngoài quan sát. Đông Đông quá hiếu thắng, nhìn người khác tung đồ chơi, nàng liền nhất định thay đổi nhiều kiểu chơi đa dạng khác canh chừng đoạt lấy. Nhìn trống lục lạc màu đỏ bay lên cao, ta ở một bên vì nàng đổ mồ hôi hột, lại chỉ thấy nàng ung dung xoay người, đợi trống lục lạc sắp rơi xuống khi đó nàng tung bay áo bào xua đi tuyết trắng dùng sợi thừng bằng sợi bông vững vàng tiếp được, động tác hết sức lưu loát.
Khi bọn tiểu tử kia đang chơi hết sức lực, thì một đám nam hài lớn tuổi hơn một chút nhao nhao ầm ĩ tới. Hoằng Tự khẽ gạt đám hoàng tôn ra, còn lại là mấy thiếu niên mặc trang phục Mông Cổ. Đông Đông ngoắc Hoằng Trú lại, cao giọng hỏi: "Tiểu Ngũ, chuyện gì vậy?"
Hoằng Thôn cùng tuổi với Đông Đông, nhưng văn tĩnh hơn nàng nhiều ( nói thật, ta cảm thấy được mấy đứa nhỏ cùng lứa với Đông Đông, đều văn tĩnh hơn nàng nhiều), một mình đi đến dưới bóng cây đứng nhìn. Ta sai Đông Vân tìm hắn tới đây nói chuyện, hắn rành mạch ngăn nắp cúi chào thỉnh an, gọi ta một tiếng: "Thẩm".
Ta hỏi: "Ama ngươi khỏe không?" Trở về cũng chưa gặp qua Thập Tam, nghe nói gần đây thân thể hắn không được tốt.
Hắn nhu thuận đáp: "Nhờ phúc của thẩm, Ama mấy ngày nay tốt hơn nhiều. Còn mỗi ngày dậy sớm luyện kiếm."
"A. Mấy ngày nữa sẽ sang nhà ngươi chơi, cũng nhìn Hòa Huệ một chút." Ta cười nói, lại hỏi, "Đúng rồi, mấy tiểu tử các nươi ầm ĩ cái gì vậy?"
"A, mới vừa rồi đua ngựa, Thành Cổn Trát Bố nhà Lục cô cô về nhất." Giọng điệu của hắn trần thuật thản nhiên.
Nói cho cùng rất ít đứa nhỏ xem nhẹ thắng thua giống như hắn, mà đứa nhỏta sanh ra kia, càng thiếu hụt loại tư tưởng này, tàn nhẫn tranh đấu trong xương ngược lại một điểm cũng không thiếu. "Một đám ngu ngốc!" Đông Đông nhìn lướt qua đường huynh đệ nũng nịu, thuận tay đưa trống lục lạc cho Hoằng Lịch, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào đứa bé Mông Cổ giành được thắng lợi nói: "Này, ngươi! Thắng bọn họ không coi là bản lãnh, có dám so với ta không?"
Đứa bé kia lớn hơn Đông Đông khoảng chừng một hai tuổi, vuốt lông bờm ngựa yêu, liếc nàng cười nói: "Ngươi? So tài đá cầu lông gà sao?"
Khẳng định Đông Đông rất tức giận, chỉ là sau khi nàng yên lặng mấy giây, lại cười đáp lại: "Đá cầu về nhà tìm nha đầu hầu hạ cùng ngươi chơi đi. Cưõi ngựa kia mới lôi cuốn, cùng ta đua một đoạn, thắng được nữa lên mặt cũng không muộn!" Nàng mở miệng cũng không nhường cho người ta, không biết học với ai!
Đứa bé gọi là Thành Cổn Trát Bố trầm mặt, nói: "Được! Tiểu nha đầu, cũng đừng khóc nhè!"
Đang coi náo nhiệt phấn khích, một cái cánh tay vòng đến ngang hông ta. Thập Tứ ở bên tai hỏi: "Nhìn cái gì vậy?"
"Nhìn nữ nhi ngươi làm thế nào ‘ Tài nghệ trấn áp quần hùng ’." Ta đáp. Đám trẻ kia dời trận địa, ta muốn lặng lẽ theo đuôi, lại bị Thập Tứ kéo lại. Vẻ mặt hắn muốn nói lại thôi, lực chú ý của ta từ trên người Đông Đông trở lại, nhìn hắn hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Nếu ta lại quay trở lại Tây Trữ, nàng. . . . . ." Hắn dừng một chút, lại cười nói, "Đông Đông không thể không ai trông nom, nàng nên ở lại trong kinh."
Hắn nói như vậy, là xác định phải đi nữa. Vì vậy cười nói: "Ta đi với ngươi." Mặc dù không bỏ được Đông Đông, nhưng nàng ở chỗ này cũng sẽ không tịch mịch.
Thập Tứ không nói gì, bước lên một bước nhẹ ôm lưng của ta, ôm ta vào lòng.
"Thập Tứ đệ!" Nơi xa truyền đến gọi, là Lão Cửu vừa đi tới phía bên này. Thập Tứ đổi lại dắt tay của ta, cười nhìn hắn chào hỏi: "Cửu ca."
Lão Cửu vẻ mặt ngưng trọng, cau mày nói: "Thập Tứ đệ, ta có lời muốn nói với ngươi."
"Chuyện quan trọng gì vậy?" Thập Tứ nghi hoặc, vẻ mặt kia làm như đang hỏi, nói ở chỗ này à?
Ta nhìn Đông Vân liếc mắt ra hiệu, nàng phúc phúc liền lui ra. Ta cũng tính cách xa một chút trông chừng, Lão Cửu lại nói: "Ta sai người canh chừng gần đây rồi." Lại quay sang ta nói, "Nói mấy câu thôi, đệ muội chờ một chút." Nói xong kéo Thập Tứ qua một bên.
Hai người cũng không có tránh ta quá xa, nhưng bọn hắn cố ý hạ thấp giọngnói chuyện với nhau lại chỉ loáng thoáng nghe được một đôi lời. Cuối cùng Lão Cửu hiển nhiên chưa thuyết phục được hắn, vẻ mặt bất đắc dĩ, hai mắt nhìn về phía ta bên này, xoay người rời đi. Thập Tứ quay lại nói với ta: "Cửu ca muốn ta đừng đi Tây Trữ."
"Ừ, ta nghe được." Ta hỏi, "Ngươi không đi không được sao?" Đại khái có thể đoán được nguyên nhân Lão Cửu phản đối.
Hắn trầm mặc một hồi, nói: "Gần đây ngự thể Hoàng a mã vẫn không khỏe, ta có thể nào không thay ông phân ưu? Chư Bộ Thanh Hải ngoài mặt hòa nhã mà trong lòng không hòa, hiện tại đổi những người khác đi, sợ áp chế không được. Về tình về lý, ta đều không thể không đi."
Liệt kê những lý do này không biết là muốn thuyết phục người nào. Ta cười với hắn nói: "Vậy thì cùng đi chứ. Tây Trữ không có gì không tốt."
"Ừ." Vẻ mặt hắn thoải mái hơn, hỏi: “Vừa rồi nàng nói Đông Đông lại bày ra trò gì nữa rồi hả?"
"A! Nhanh lên, chậm không thấy được!" Nếu hắn không nhắc tới ta liền quên mất. Gọi Đông Vân tới hỏi rõ hướng đi của những đứa nhóc kia, vội vàng đuổi theo. Thập Tứ không hiểu, vừa đi vừa hỏi, ta liền kể lại quá trình với hắn, hắn ngạc nhiên nói: "Nàng luôn luôn không cho con gây chuyện sinh sự, hôm nay là thế nào?"
Ta trả lời: "A, thỉnh thoảng cũng cần phải cho nàng náo động một chút. Nếu không nàng sẽ nghẹn ch.ết." Ha ha, không biết chiến dịch này ai diệt được nhuệ khí của ai.
Chúng ta leo lên dốc thoải tầm mắt trống trải hơn, lại phát hiện đã có người chiếm vị trí xem cuộc chiến. Thập Lục Thập Thất hai vị a ca, nhìn thấy chúng ta liền nhiệt tình kêu: "Thập Tứ ca, tẩu tẩu." Thập Tứ qua chào hỏi với bọn họ, ta cười gật đầu đáp lễ, tâm tư sớm chạy tới chỗ mấy bóng người ngựa dưới sườn dốc rồi.
"Phành" một tiếng tiếng chiêng vang, bắt đầu!
Hai con ngựa một đỏ một đen, hai đứa bé một xám một trắng tức khắc leo lên ngựa, xuất phát chạy một đoạn xem ra thực lực ngang nhau. Tầm mắt của ta đuổi theo bọn nó, nhìn bọn nó từ khúc uốn cong con đường chạy song song với nhau, cho đến ở nửa chặng đường từng người rút từng lá cờ cũng chưa có kéo ra khoảng cách. Đi vòng vèo trên đường, có lẽ bởi vì lực cánh tay Đông Đông hơi yếu, cầm cọc trong tay nghiêng về một bên, đầu cán lá cờ vừa vặn chặn lại tầm mắt con ngựa đối thủ. Đứa bé kia bị chậm lại dĩ nhiên không cam lòng, cũng dùng lá cờ trên tay mình che trước mặt ngựa Đông Đông đang cưỡi. Vì thế không ai nhường ai, hai người ngựa càng chen lách càng áp sát, đương nhiên lá cờ không sử dụng được nữa rồi. Mắt thấy đích đến gần trong gang tấc, ta đứng ở góc độ này nhìn thấy hình như Đông Đông vượt lên hơn nửa cổ ngựa, chỉ là cũng không chắc cuối cùng ai sẽ chạm đích trước.
Đúng lúc này, đột nhiên có một khối màu trắng không biết thứ gì bay đến trên mặt con ngựa yêu của Thành Cổn Trát Bố, con ngựa đỏ thẫm kia hí một tiếng, ra sức lắc đầu vùng vẫy để cho nó rơi xuống, vì vậy bị chậm hai giây, Đông Đông thừa dịp vượt lên trước chạy qua vạch đích đến. Thập Lục a ca và Thập Thất a ca còn hưng phấn hơn người làm mẹ như ta ( không biết có phải đánh cuộc bên ngoài hay không), vỗ tay tán dương rần rần. Thập Lục a ca còn quay sang Thập Tứ chúc mừng nói: "Thập Tứ ca, ngũ cách cách nhà ca thật tuyệt vời!"
Chúng ta cùng xuống dốc đi về phía bọn nhỏ, lại phát hiện bên kia người tụ tập càng ngày càng nhiều, Hoàng đế, mấy vị hoàng tử lớn tuổi hơn và ngạch phụ đều đến đây, được rồi, đều là nhàn rỗi đến xem náo nhiệt! Ta dừng bước ở bên ngoài đám người, nhìn xuyên qua khe hở người thấy Thành Cổn Trát Bố mặt đỏ lên, cứng cổ: "Cái này không tính, đều là bị khăn tay của nàng ta làm hại!"
Thì ra cái thứ màu trắng đó là chiếc khăn tay của Đông Đông! Chỉ không hiểu được là cố ý hay là ngoài ý muốn.
Đông Đông dường như không thèm để ý chút nào, hì hì mà nói: "Có chơi có chịu."
Lục ngạch phụ Sách Lăng vỗ vai nhi tử nói: "Quận chúa nói đúng, nam nhi nên có độ lượng."
Thành Cổn Trát Bố có chút không phục trừng mắt nhìn Đông Đông, cũng không nói gì nữa.
Tứ ngạch phụ Đôn Đa Bố Đa Nhĩ Tể nhìn về phía Hoàng đế cười nói: "Hoàng thượng, nô tài thấy ngũ cách cách cùng tiểu thế tử cũng rất có duyên phận, không biết ý vạn tuế gia như thế nào."
Lời này vừa nói ra, mọi người yên lặng như tờ, chỉ có Thành thân vương cười phụ họa: "Nhi thần nhìn thấy cũng xứng đôi."
Huyết thống hai đứa nhỏ này gần như vậy, dù sao ta tuyệt đối không vừa ý. Nhìn Thập Tứ cau mày, hẳn là cũng có thái độ phản đối, chỉ là có lẽ lý do không giống ta. Thập Tứ vừa định nói chuyện, lại nghe Lão Thập giành trước nói: "Không được không được, nhi tử nhìn không ổn. Thừa Nguyên còn nhỏ!"
Hoàng đế mỉm cười hỏi ý kiến Ung Thân Vương và lão Bát bên cạnh: "Các ngươi thấy sao?"
Lão Bát cúi đầu trả lời: "Hồi hoàng a mã, nhi thần cho rằng không bằng chờ ngũ cách cách cùng Thế tử lớn một chút, định tính tình, bàn lại không muộn."
Ung Thân Vương cũng nói: "Nhi thần cảm thấy theo như lời Bát đệ không phải không có lý."
Hoàng đế liền xoa đầu Đông Đông nói: "Vậy thì bàn lại sau."
Thành Cổn Trát Bố nói thầm một câu: "Ta mới không cần cưới nàng!"
Lục ngạch phụ nắm vai nó quát khẽ: "Thành Cổn Trát Bố!"
Đông Đông ngoảnh mặt về phía biểu huynh làm mặt quỷ: "Ai muốn gả cho ngươi mọi rợ!"
Thập Tứ cũng nói: "Đông Đông, không được vô lễ." Lời tuy như thế, nhưng mà một chút chỉ trích cũng không có, hắn cũng quá cưng chiều nữ nhi rồi!
Có lẽ Đông Đông thấy ta cau mày, bĩu môi liền chạy tới, nhào vào trong lòng ta. Nàng quá rõ làm sao biến chỉ trích của mẫu thân hóa thành vô hình. Ta cũng hết cách với đứa nhỏ này rồi, không thể làm gì khác hơn là quay sang Thành Cổn Trát Bố và Lục ngạch phụ lễ phép cười cười, vì nữ nhi vô lễ bày tỏ xin lỗi.
Lục ngạch phụ mỉm cười đáp lại, Thành Cổn Trát Bố thì cúi đầu.
Náo nhiệt xong rồi, có lẽ Hoàng đế cũng có chút mệt mỏi, trở về xa giá nghỉ ngơi, cho nhi tôn nữ tế của mình giải tán.
Sau giấc ngủ trưa, ngồi ở nơi của Đức Phi một lát, Thập Tứ nói chuyệnvới mẫu thân, ta thì tán gẫu với Dung Huệ. Không ngờ Hoàng đế lúc này lại tới, ngồi không loạn, nên làm lễ chỉ có thể làm đủ thôi. Tinh thần Hoàng đế xem ra không tệ, hình như chính là tới tìm chúng ta tán gẫu. Tính tình Dung Huệ thiên chân đáng yêu như trước, nàng nói chuyện với Hoàng đế nhiều nhất. Nàng ngồi ở bên cạnh Hoàng đế, làm nũng nói: "Hoàng gia gia, qua ít ngày Lý Hạo lại muốn đi rồi, người để cho con đi theo chàng có được hay không?"
Hoàng đế cười phếch lỗ mũi nàng: "Trượng phu ngươi có quân vụ trong người. Lại nói Thanh Hải lạnh khủng khiếp, Ama ngạch nương ngươi thế nào yên tâm cho ngươi đi."
Dung Huệ nói: "Hoàng gia gia, đều nói gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, chàng đi chỗ nào, đương nhiên con cũng đi chỗ đó, mấy năm nay, phu thê chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, không thể đồng cam cộng khổ, Dung Huệ thẹn trong lòng. Chàng có quân vụ, Dung Huệ cũng biết sâu cạn, đương nhiên sẽ không làm trở ngại. Nói Tây Bắc lạnh khủng khiếp, nhưng Hàm tỷ tỷ cũng vẫn đi theo Thập Tứ thúc nha, nàng có thể, vì sao Dung Huệ không thể?"
Hoàng đế quay sang nhìn ta và Thập Tứ, lắc đầu với Dung Huệ rồi cười nói: "Nha đầu này! Ngươi phải thuyết phục được Ama ngạch nương ngươi, trẫm liền đồng ý với ngươi như thế nào." Dung Huệ nghe vậy cũng không vui mừng. Hoàng đế lại chuyển sang Thập Tứ: "Thập Tứ a ca."
Thập Tứ kính cẩn lên tiếng: "Vâng"
Hoàng đế thản nhiên nói: "Ngạch nương ngươi thân thể cũng không tốt, xong chuyện Tây Trữ thì trở về, đừng làm cho nàng nhớ mong. Nàng dâu của ngươicũng đừng đi theo chịu gió cát kia nữa, ở bên cạnh ngạch nương ngươi làm bạn đi, để cho nàng có người nói chuyện."
Thập Tứ hơi sững sờ, liền lập tức cúi đầu trả lời: "Nhi tử cẩn tuân thánh mệnh." Hắn quay đầu lại nhìn ta, chúng ta đều chỉ có thể đành chịu.
Chắc là Dung Huệ cảm thấy mình gây đại họa, sắc mặt trắng bệch, đôi môi khẽ run, mắt thấy liền muốn rơi lệ. Tình huống này ai cũng dự liệu không được, thật ra thì cũng không trách nàng. Ta nắm tay của nàng, yên lặng trấn an. Nhưng ra khỏi viện, nàng liền khóc suốt nói với ta: "Hàm tỷ tỷ, thật xin lỗi. . . . . ." Sau khi Lý Hạo biết ngọn nguồn, thở dài, liền dắt thê tử trở về.