Chương 37-2: Ngoại truyện Cao Lăng (2)
Ánh mắt phòng bị kia làm cho lòng của Tiếu Diễn lạnh hơn phân nửa."Không được sao. . . . . ." Anh thở dài, xách hộp đóng gói đưa cho cô, lùi một bước nói nhỏ, "Làm phiền em rồi."
Bộ dạng ủ rũ cúi đầu của đứa nhỏ này thật đáng thương, làm cho cô có chút không đành lòng, liền nói: "A. . . . . . Cũng không có."
"Có thật không?" Anh ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt sáng rực, "Em không ghét thật tốt quá! Vậy ngày mai, anh lại đến ." Nói xong liền chui vào trong xe, đi mất.
Cao Lăng hoàn toàn không kịp phản ứng, nhìn anh vui mừng như thế, mình hẳn không nhất thời mềm lòng đã làm sai điều gì chứ? Chỉ là, ngày mai anh ta còn tới nữa, không biết lại mang đến món ngon gì đây, mơ hồ có chút chờ mong.
Mỗi ngày Tiếu Diễn hưng trí bừng bừng xem báo lên mạng, tìm những quán ăn có phong cách khác biệt, bạn bè đều cho rằng anh tẩu hỏa nhập ma, vậy mà anh lại làm không biết mệt. Mỗi lần anh đều đóng gói hai phần món ăn giống nhau. Thủ sẵn chờ tới lúc Cao Lăng tan tầm đưa cơm tối, tán gẫu với cô một hai câu liền rời đi. Trở lại khu nhà ở ngồi trên thảm gần cửa sổ, vừa thưởng thức cảnh đêm vừa ăn phần kia của mình.
Cứ như thế kéo dài hơn một tháng, để hồi báo Cao Lăng liền mời anh đi ăn lẩu. Ở trong tiệm chọn một chỗ ngồi gần bên cạnh máy điều hòa, hơi lạnh đầy đủ nhưng vẫn ăn đến đầu đầy mồ hôi. Cô pha tương hơi nhiều đoán là khẩu vị rất nặng, anh không chịu yếu thế, cũng thêm tương cay vào, lại múc thêm hai thìa ớt. Cho dù bữa cơm này làm cho bao tử anh cả đêm giống như lửa đốt, nhưng trong lòng rất ngọt ngào.
Cái này không biết có phải là tiến triển hay không, ít nhất Cao Lăng đã đồng ý hẹn hò với anh. Mặc dù cảm giác còn chút khó khăn, nhưng vẫn hy vọng đến lúc nào đó anh có thể nắm tay cô, đây chính là thỏa mãn lớn nhất rồi.
Vậy mà, anh không ngờ, cơ hội lại có thể đến nhanh như vậy, nhanh đến mức anh trở tay không kịp.
Hôm nay anh đi vòng quanh năm quán ăn, đến nhà Cao Lăng có chút trễ. Ở dưới lầu do dự hồi lâu, vẫn quyết định đi gõ cửa. Sau khi vào thang máy bắt đầu thấp thỏm, chắc là bảo an cho rằng anh lén lút làm trò gì, nhìn chòng chọc anh thật lâu, nhưng nhìn bề ngoài anh không giống kẻ xấu, liền án binh bất động, đợi đến khi tới cửa nhà Cao Lăng, xác định là người quen, mới đi.
Cao Lăng mở cửa thấy là anh, có chút kinh ngạc. Tiếu Diễn rất sợ cô đuổi người, cúi đầu nói: "Hôm nay trên đường có hơi kẹt xe. . . . . . Nếu em ăn rồi. . . . . ."
"Còn chưa có." Cô cười. Cho rằng anh không tới, đang tính gọi đồ ăn ngoài. Từ trước đến nay Tiếu Diễn bất chấp mưa gió, bỗng nhiên không đến làm cho cô có chút không quen. Cái này giống như cứ tưởng rằng chuyến bay bị hủy bỏ, kết quả chỉ là trễ giờ một chút mà thôi, cứ như vậy thay đổi thành vui mừng.
Tiếu Diễn giơ túi ny lon lên: "Hại em đói bụng, thật xin lỗi! Anh bảo đảm về sau tuyệt đối không đến trễ nữa!"
Cao Lăng cảm thấy vẻ mặt trịnh trọng của anh hết sức thú vị, nhận túi, nhìn anh cười.
Tiếu Diễn bị cô nhìn lỗ tai nóng lên, bối rối nói: "Anh, anh đi trước."
"Anh ăn chưa ?" Cô kéo anh lại.
"Chưa." Anh sững sờ trả lời.
Cô buông tay, lại hỏi: "Vậy tối nay còn có việc sao?"
Anh lắc đầu.
Cô liền nhích vào trong nhường đường: "Nếu không ngại, ăn chung đi."
Tiếu Diễn không phải người ngu, vội vàng khom lưng cởi giày, miệng còn trả lời: "Không ngại, không ngại." Cởi đến một nửa lại mang trở vào.
"Làm sao vậy?" Cao Lăng nghi hoặc.
Anh chỉ chỉ túi ny lon trong tay cô, nói: "Trong xe anh còn có một phần. Nhiêu đây, hai chúng ta ăn không đủ. Em chờ một chút, anh lập tức sẽ trở lại ngay." Nói xong liền vội vàng đi lấy.
Mở hộp đựng thức ăn ra, thấy hai phần thức ăn giống nhau, Cao Lăng kỳ quái nhìn về phía anh. Tiếu Diễn lúng túng nói: "Anh chỉ là muốn ăn chung với em, không, không đúng, chỉ là muốn ăn giống như của em."
Cao Lăng cười cười, cầm thức ăn xếp lên bàn trong phòng bếp. Tiếu Diễn đi theo vào, cũng không dám tùy tiện quan sát bày trí của phòng khách. Cô phát hiện anh mất tự nhiên, liền kéo cái ghế bên cạnh bàn ra nói: "Ngồi đi."
Anh đoan đoan chánh chánh ngồi xuống, hai tay để lên bàn, mười ngón tay đan chéo nhau, hai mắt luôn dõi theo cô.
Cao Lăng ít nói, anh tìm mấy chủ đề lưu hành, cô nghe xong cũng góp vào chút ít, bất quá tốt xấu gì một bữa cơm trôi qua cũng không có tẻ ngắt.
Ăn xong, Cao Lăng đứng dậy dọn dẹp chén đũa, Tiếu Diễn theo vào phòng bếp cướp việc rửa chén, cô cũng không khách khí, nói: "Làm phiền anh." Mình lại cầm khăn lau, xoay người đi phòng khách.
Không thể cùng cô sóng vai đứng ở đây, làm cho anh có chút tiếc nuối, nhưng nói chung cũng ở chung một phòng, nghĩ lại vẫn rất ấm áp. Chỉ là, anh ít khi làm việc nhà, cầm bình nước rửa chén không biết nên dùng bao nhiêu, ặc, tùy tiện đi, chắc là không sao đâu. Anh vui vẻ chà chén dĩa, thiếu chút nữa hừ hừ hát khẽ.
Cao Lăng vào thư phòng trả lời thư đến, sau đó ra ngoài mở TV, mới bắt đầu lau bàn. Trên ti vi một đôi nam nữ đang cãi vả, cô không chú ý lắm, không đầy một phút lập tức biến thành âm thanh mập mờ, cô ngẩng đầu nhìn qua, được rồi, hai người này đã thân thiết lại rồi. Cũng không phải cảnh gì thất thường, chỉ là hôn môi mà thôi. Dù sao đã lau xong cái bàn, cô đi vào phòng vệ sinh rửa tay sạch sẽ, trở lại phòng khách đứng trước tivi ôm ngực xem. Bộ phim này tiết tấu rất chậm, chờ anh trở lại, hai nhân vật chính vẫn còn ở trên giường lăn lộn.
Nhìn một chút, cô lại nghĩ tới chuyện ban ngày. Không đúng lúc nghe được hai nam đồng nghiệp nghị luận sau lưng cô, nói cô tính khí không tốt có thể là do nội tiết mất cân đối, sau đó lại còn suy đoán cô là đồng tính luyến ái. Lúc ấy cô một cước đá văng cánh cửa khép hờ, lạnh lùng hỏi: "Hiếu kỳ như vậy, tại sao không tìm tôi chứng thật?" Hai người kia bị dọa sợ không nhẹ, lập tức xám xịt bỏ chạy.
Thật ra thì, cũng không phải là lần đầu tiên nghe được loại lời đồn đãi này, bình thường cô quay đầu liền quên. Nhưng lần này làm cho cô để ý, cô có thể khí thế hùng hồn bác bỏ mình là đồng tính luyến ái, nhưng không cách nào biện bạch vấn đề quan hệ. Nghĩ tới thôi cũng làm người ta nhục chí, cô thật đúng là ba mươi tuổi rồi, có lẽ cộng thêm một chữ "Gìa" cũng không quá.
"Anh rửa xong rồi." Tiếu Diễn không biết từ lúc nào đã đứng ở sau lưng cô, cười tranh công.
Cao Lăng cau mày quan sát anh từ đầu đến chân một lần, cuối cùng nhìn anh vẻ mặt suy tư. Tiếu Diễn cảm thấy ánh mắt cô như đao, tay chân cứng ngắc, không hiểu tâm tình cô làm sao lại chuyển kém như vậy.
Cuối cùng cô chỉ chỉ đôi nam nữ dính vào nhau trên TV nói: "Anh có muốn thử một chút hay không?"
"Thử, thử cái gì?" Anh thấy cổ họng mình khát khô, rất sợ mình hiểu sai ý, mạo phạm người đẹp.
Cô đưa tay khoác lên khuỷu tay anh, yên lặng nhìn anh. Tiếu Diễn không hiểu nữa chính là đồ ngu rồi, giương tay ôm lấy cô, thấy cô không kháng cự, liền ôm sát vào. Sóng mắt cô như nước không trốn không tránh nhìn thẳng vào anh, anh cũng không nhịn được nữa, cúi đầu nhích tới gần, nhẹ cọ vào khóe môi khẽ nhếch của cô, vừa chạm vào liền tách ra. Hai gò má cô thoáng đỏ bừng lên, ánh mắt mê ly, anh liền không khách khí nữa, cắn một cái vào đôi môi mộng nước kia. Anh ɭϊếʍƈ cánh môi của cô, dùng sức ʍút̼ lưỡi của cô, tuy bị anh trêu chọc, cô lại không ngượng ngùng, vòng tay qua cổ của anh hôn trả lại.
Sau khi nụ hôn vừa kết thúc, cô nắm tay của anh dẫn anh vào phòng ngủ, anh lại ôm lấy cô, hôn lên trên cổ. Cô để mặc anh cởi từng nút áo sơ mi của mình, hôn từ xương quai xanh xuống, chóp mũi chạm vào ngực, cô không khỏi "Ừhm" một tiếng, anh ôm cô lên, đặt lên giường Châu Âu rộng lớn. Trọng tâm không vững, cô vội ôm vai anh, anh rất tự nhiên vùi mặt vào giữa ngực cô.
Vuốt ve lưng của cô, anh chỉ cần một giây là có thể cởi bỏ móc áo ngực của cô, bỗng nhiên cô ngăn anh lại, vội vàng nhảy xuống đất. Anh mờ mịt, cô nắm lấy tay anh, hơi đỏ mặt nói: "Chỗ của em không có ..."
Anh phản ứng kịp, nói: "Anh đi mua." Lại hôn cô một cái, liền vội vàng lao ra cửa.
Nhà của Cao Lăng ở lầu bảy, thang máy chưa lên chỉ có thang bộ, bình thường có thể chờ được, nhưng lúc này Tiếu Diễn làm sao mà đợi được, chạy thẳng tới cầu thang , vọt vào cửa hàng tiện lợi đối diện đường cái. Nhưng khi đối mặt với toàn bộ các loại nhãn hiệu mùi vị được trưng bày trên giá, lại chần chừ, cuối cùng chọn hai hộp nhãn hiệu bình thường. Thật sự không rõ sở thích của Cao Lăng lắm, không nên khinh xuất chọn vị dâu tây táo hay là vân tay.
Thở hồng hộc lại leo lên lầu bảy, ấn chuông cửa, ba phút, không ai mở cửa. Ngủ rồi sao? Ấn một lần nữa, lại qua ba phút, vẫn không ai đáp lại. Cả người anh ỉu xìu đi xuống, đặt mông ngồi trên hành lang đối diện cửa. Cô đổi ý rồi. Chắc vậy, nên suy nghĩ thật kỹ. Mặc dù anh thật sự rất muốn. . . . . .
"Két" cửa mở ra. Cao Lăng mặc áo ngủ, nước trên tóc vẫn còn nhỏ giọt, xin lỗi nói: "Thật xin lỗi, em đang tắm, không nghe thấy."
Tiếu Diễn như được sống lại: "Không sao!"
"Công nhân làm vệ sinh luôn luôn qua loa dọn không sạch hành lang, tốt nhất anh đừng ngồi ở đó." Cô rút khăn lông đang khoác trên cổ ra lau tóc ướt.
Đương nhiên anh sẽ không quyến luyến mặt sàn xi măng, cởi giày vào phòng. Cao Lăng đưa cho anh một cái khăn lông mới, đẩy anh vào phòng tắm, nói: "Anh cũng tắm đi." Tiếu Diễn lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại sợ tắm không sạch sẽ làm Cao Lăng ghét bỏ, cho nên động tác lau chà hết sức thô lỗ. Sau khi lau khô, lại phát hiện không có quần áo để thay, bất đắc dĩ chỉ có thể quấn khăn ướt ở ngang hông.
Tiếu Diễn đi tới trước cửa phòng ngủ, thấy Cao Lăng đang ngồi ở trên giường sấy tóc, cổ áo ngủ bằng bông nửa mở, đường cong trước ngực bởi vì động tác nghiêng về phía trước như ẩn như hiện. Anh nuốt nước miếng, cảm thấy mình có chút thô bỉ, bởi vì khăn lông dùng che chắn hơi ngắn, liền vội vàng đi vào.
Cao Lăng nhìn anh cười cười, anh cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống ở bên cạnh cô, cô đưa máy sấy tới: "Cho anh, em xong rồi."
Tiếu Diễn chạm nhẹ vào cánh tay trơn nhẵn của cô, ngực giống như bị mèo cào, rốt cuộc không nhịn được nữa, nắm cổ tay của cô liền nhào tới. Cao Lăng thở nhẹ một tiếng, bị anh áp đảo, cho đến khi cảm thấy phía trên nặng nề, mới ý thức được anh vậy mà khỏe mạnh hơn cô nhiều."Đợi chút, để em cởi quần áo." Cô nói. Kỳ thật có chút khẩn trương.
Tiếu Diễn cũng không để ý cô nói cái gì, hôn dần lên, cắn cắn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ. Lúc đầu cô còn "Ô ô" muốn nói chuyện, về sau môi cũng bị anh ʍút̼ sưng lên, có chút đau, lại có cổ nhiệt lưu khác thường từ miệng lan đến não, hai cánh tay liền không tự chủ bò lên bờ vai của anh. Anh chen người vào giữa hai chân cô, lục lọi cởi dây buộc áo ngủ ra, không ngờ bên trong cô còn mặc đồ lót, chỉ có thể vừa hôn cô, vừa cởi quần áo vướng bận ra. Trong lúc dây áo ngực bị cởi ra, tay của anh liền đặt lên một bên no đủ, hôn xương quai xanh của cô, lòng bàn tay vuốt ve xoa nắn, cô nhẹ giọng hút khí, bất mãn lầu bầu: "Đau. . . . . Bóp nữa em cào anh cho xem!"
Tiếu Diễn nhịn cười, dừng lại động tác trong tay, chỉ dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó ngẩng đầu hôn lên cằm của cô một cái, ở dưới cái nhìn chăm chú của cô, dùng đầu lưỡi day nhẹ đỉnh cao, sau đó há miệng ngậm lấy. Cô hít một hơi khí lạnh, lại không chịu thừa nhận hưng phấn cực độ đã bị anh khơi lên, xoa đỉnh đầu anh, nói đứt quãng: "Ưmh. . . . . . Nghe người ta nói, thanh niên thích. . . . . . ɖú của phụ nữ, thành, thành thục đàn ông thích cặp mông của con gái . . . . . Anh cảm thấy thế nào?"
"Nói như vậy, đàn ông là gì chứ?" Tiếu Diễn dùng răng mài mài, làm cô khẽ run lên, anh lại ngẩng đầu lên cười hỏi, "Phụ nữ thì thích chỗ nào của đàn ông?"
Cao Lăng lật người đè lên trên anh, trả lời: "Miệng." Nói xong đến gần ngậm chặt môi của anh, Tiếu Diễn đưa tay ôm eo của cô, lột áo ngủ đã lỏng lẽo trên người cô xuống. Hai người lăn lộn ôm hôn, lúc anh đè cô xuống lần nữa, đang muốn tiến vào, lại nhớ tới chuyện quan trọng, vội vàng lật người xuống giường, nhặt lên cái hộp lăn lốc trên mặt đất. Cao Lăng chống khuỷu tay nửa ngồi dậy, trừng lớn mắt theo dõi quá trình anh mặc áo mưa.