Chương 38-1: Ngoại truyện Đông Vân (1)
Lúc Đông Vân năm tuổi thì bị đưa vào Tiền gia làm hạ nhân, văn tự bán đứt. Lúc nhỏ cha nương rất nhẫn tâm, lớn một chút, rất may mắn không bị ném vào trong kỹ viện, dù sao loại địa phương đó mua nữ nhân, ra giá cao nhất.
Cả thôn ruộng nước, Tiền gia chiếm phân nửa, mướn mấy chục hộ tá điền, nhưng nguồn thu nhập chủ yếu nhất của Tiền gia cũng không phải điền tô (cho thuê ruộng), mà là mua bán tơ sống. Tiền gia là đại hộ, thu tằm cho giá cao, số lượng cũng lớn, người nuôi tằm ở thôn lân cận cũng sẳn lòng đi đường xa bán tằm cho nhà bọn họ. Mấy năm ban đầu làm việc ở bên ngoài, thường có thể nhìn thấy từng gánh tằm nhẹ nhàng được nâng vào xưởng ươm tơ cách đại trạch không xa.
Khi được chín tuổi thì đại phu nhân thiếu nha đầu đấm chân, liền gọi nàng vào nội viện. Đông Vân làm người hầu hạ là có thiên phú, có thể biết được các chủ tử nghĩ cái gì muốn cái gì, đại phu nhân thường nói nàng là tri kỷ, rất yêu thích. Có lúc nàng nghĩ, có lẽ nàng chính là trời sanh làm mệnh nha hoàn. Qua hơn một năm, bởi vì Đại Thiếu Gia thường nháo nói bả vai bị đau, đại phu nhân lại đưa nàng cho Đại Thiếu Gia, sai nàng mỗi đêm xoa bóp vai cho Đại Thiếu Gia.
Đại Thiếu Gia thường nói dung mạo của nàng đẹp mắt, có lúc còn sờ mặt và tay nàng, trêu chọc một phen. Lúc đầu có chút sợ hãi, sau đó thì tập mãi thành thói quen rồi. Trần ma ma thị tì trong phòng Đại phu nhân nói, nha hoàn giống như nàng, dáng dấp xinh đẹp, lại lấy được sự yêu thích của phu nhân và thiếu gia, tương lai nhất định sẽ được thiếu gia thu vào phòng, đó chính là hạ nhân biến thành chủ tử, nửa đời sau hưởng phúc vô tận. Nàng nghĩ, làm thị thiếp chắc cũng tốt, ít nhất cũng không cần thức khuya dậy sớm, không cần đói bụng mà vẫn phải hầu hạ chủ tử ăn cơm, cũng không cần đứng hầu chủ tử xem hí kịch.
Sau đó, Đại Thiếu Gia thú nàng dâu từ nhỏ đã định thân vào cửa. Không biết tại sao, thiên kim nhà Cử nhân lão gia rất không thích nàng, lần đầu tiên gặp mặt liền dùng ánh mắt hẹp dài liếc nhìn nàng nói: "Còn nhỏ tuổi mà đã có dáng vẻ hồ mị, về sau không biết tính tình ra sao!" Về sau hơi chút không hài lòng, liền lôi nàng ra đánh chửi, Đại Thiếu Gia có lúc nhìn không vừa mắt, khuyên đôi câu, nàng đã nổi trận lôi đình, chỉ vào mũi của hắn chửi rủa.
Một ngày, đại phu nhân kêu nàng đi qua, nói: "Ngươi là đứa bé tốt, vốn muốn để ngươi ở bên cạnh thiếu gia, nhưng Đại thiếu phu nhân không chấp nhận được ngươi. Hiện tại coi như nhét ngươi vào nơi đó, nàng cũng sẽ không sống yên ổn, ta đây làm bà bà cũng không muốn trong nhà không có ngày lành, không thể làm gì khác hơn là đưa ngươi đi."
Nghe lời này, nước mắt của nàng liền "Bộp" rơi xuống. Đại phu nhân lại nói: "Bé ngoan, đừng khóc. Ta đã cho người tìm đường ra tốt cho ngươi rồi, Lý gia Hàng Châu có lui tới làm ăn với chúng ta, nghe nói nhà bọn họ đang muốn tìm mấy nha hoàn khéo léo nhu thuận, ta thấy ngươi phù hợp, liền cho môi giới giới thiệu ngươi qua, hiện tại bên kia đã đáp ứng. Lý gia kia là vọng tộc đệ nhất đệ nhị, tài hùng thế mạnh, ngươi sống nơi đó. Ngươi sẽ được thanh thản thôi."
Chuyện đều đã quyết định như vậy, nàng an tâm hay không an tâm có cái gì khác nhau đâu? Rưng rưng thu dọn đồ đạc của mình, ngày hôm sau liền đi theo môi giới lên thuyền, đi đến địa phương xa lạ. Dọc theo đường đi, nàng an ủi chính mình, đều là làm hạ nhân, tới đâu cũng như vậy, phu nhân nói Lý gia Tài Đại Khí Thô, có lẽ tiền tiêu vặt hàng tháng còn có thể được nhiều hơn. Nghĩ như vậy, nàng mới thấy khá hơn.