Chương 38-7: Ngoại truyện Đông Vân (7)

Đại tiểu thư phải xuất giá, Đông Vân theo đội ngũ đưa đồ cưới đến phủ Bối Tử trước một ngày. Đi qua từng cánh cửa, nhóm khuân vác cuối cùng đặt đồ cưới ở trên dũng đạo (đường lát gạch giữa sân) trước viện, nội viện chỉ có thái giám cùng phụ sai mới có thể đi vào. Các ma ma dẫn nàng đi bố trí tân phòng, treo màn che gấm Vân Hà rực rỡ lên, trên kháng trải đệm chăn thêu trăm tử chơi đùa lên, bài trí của hồi môn sắp đặt đồ cổ đồ dùng quý giá xong. Nói chung cả gian phòng từ trong ra ngoài đều có không khí vui mừng, phú quý. Về sau đây chính là khuê phòng của Đại tiểu thư, nhưng nàng chắc chắn không thích như vậy, Đông Vân đoán phần lớn những thứ kia sẽ bị cất vào.


Theo quy củ, tối hôm nay Đông Vân không thể ngủ, phải ở ngoài tân phòng coi chừng. Thập Tứ gia phân phó thái giám bên người sai người khiêng cái ghế nằm đặt ở dưới mái hiên cho nàng, chuẩn bị lông cừu chống lạnh và chăn bông. Mặc khác còn gọi một tiểu nha hoàn tên là Do Nhi đến làm bạn."Tỷ tỷ, uống ly trà cho đỡ mệt." Do Nhi chỉ nhỏ tháng hơn Đông Vân một chút, tính tình thiên chân đáng yêu.


Đông Vân cám ơn, nhận ly trà, liền nghe tiểu nha đầu này hỏi: "Tỷ tỷ, tân Phúc tấn tính tình như thế nào?"
Nàng trả lời: "Tiểu thư yêu thích yên tĩnh, thật ra thì rất ôn hòa, đối đãi với hạ nhân rất tốt."
Do Nhi "A" một tiếng, thả lỏng tâm, chống cằm lại hỏi: "Ừhm, bộ dạng của Phúc tấn có xinh không?"


Đông Vân cười nói: "Đương nhiên xinh, ngươi thấy sẽ biết."
"Thật ra thì nhìn tỷ tỷ cũng biết rồi, nhìn tỷ tỷ đã xinh mà nói không biết Phúc tấn xinh đẹp đến dường nào nữa!" Do Nhi nhận ly trà nàng uống xong, bưng đi xuống.


Đông Vân bật cười, nhìn bóng lưng của nàng lắc đầu, thầm nghĩ, ta sao có thể so được chứ!


Người Mãn Thanh rước dâu đều vào lúc đêm xuống, nghi thức cưới cũng đơn giản, cũng không có ai náo động phòng. Đông Vân hầu hạ Đại tiểu thư tẩy trang trên mặt cởi quan mạo xuống, liền thối lui ra khỏi tân phòng.


available on google playdownload on app store


Sau đó hầu hạ ở trong phòng tiểu thư, không, Phúc tấn Do Nhi và Liễu Tuệ còn đứng chờ ngoài cửa. Phó Hữu Vinh ra dấu chớ có lên tiếng, gọi ba người các nàng tới tường viện, nói nhỏ: "Hôm nay đều đã mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi đi."


"Phó Am Đạt, chúng ta không ở đây, ngộ nhỡ chủ tử có chuyện cho gọi. . . . . ." Đông Vân hỏi.
"Cô nương đừng gọi như vậy, kêu tên ta là được." Phó Hữu Vinh cười nói, "Tối hôm nay ta xem các chủ tử sẽ không có việc gì đâu, lại nói ở đây còn có ta, các ngươi đều đi ngủ đi."


Nếu hắn nói như vậy, mấy người Đông Vân liền trở về phòng của mình. Tối hôm qua không có chợp mắt, Đông Vân gần như hơi dính lên giường liền ngủ mất. Ngày hôm sau, đúng giờ dần hai khắc tỉnh lại, thu dọn xong, nói với Do Nhi: "Đợi lát nữa ngươi hầu hạ Phúc tấn mặc quần áo nha."


"Ta? Được sao?" Do Nhi kinh ngạc nói.
Đông Vân giúp nàng buộc lại dây buộc tóc, cười nói: "Như thế nào không được? Sau này còn không phải là phải làm thường xuyên sao. Không cần sợ, tính tình Phúc tấn tốt lắm."
Do Nhi liền cười đáp lại.


Phó Hữu Vinh ở bên ngoài phòng gọi chủ tử dậy, nghe gia nhỏ nhẹ đáp lại, liền dẫn đầu vào trong phòng. Tiểu thái giám chuẩn bị giày cho gia xong, Phó Hữu Vinh giũ mở quần áo trong ra, chờ gia ngồi dậy liền giúp hắn khoác lên. Do Nhi còn có chút sợ, Đông Vân khẽ đẩy nàng một cái, nàng liền tiến lên đỡ phúc tấn đứng dậy. Tân Phúc tấn hiển nhiên chưa tỉnh ngủ, dáng vẻ mơ mơ màng màng. Đông Vân hít một hơi thật sâu, vén màn giường lên, thò người vào dọn dẹp đệm chăn. Trên kháng sàng một mảnh hỗn độn, nàng kéo chăn gấm đỏ tươi ra, định thần nhìn lại, trên giường đệm màu trắng không tìm ra màu sắc khác nào đập vào mắt, nàng cứng đờ trong nháy mắt. Bất quá đây không phải là lúc ngẩn người, nàng sớm đã có chuẩn bị, nhắm mắt lại nén chịu đầu ngón tay đau đớn trong chốc lát, cuốn chăn đơn vào.


Liễu Tuệ đặt chậu nước rửa mặt ở trên kệ, tới đón lấy chăn đơn trong tay nàng, thấy nàng không thả, liền kéo nhẹ. Đông Vân kề vào bên tai nàng nói: "Ta làm cho, ngươi hầu hạ phúc tấn chải đầu đi." Nói xong cầm đồ ra khỏi phòng, đặt vào trong bồn. Ngoài mặt coi như không có chuyện gì, nhưng loại chuyện này, người hiểu rõ chủ tử nhất chính là gia.


Đông Vân rửa tay xong đi vào phòng, có chút sợ sệt nhìn sắc mặt của Thập Tứ gia. Chỉ thấy hắn đi tới bên cạnh chủ tử, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, ôn nhu nói: "Nếu buồn ngủ, ngủ thêm một lát cũng được. . . . . ." Nói xong hôn một cái lên mặt Phúc tấn. Phó Hữu Vinh coi như không thấy gì, Liễu Tuệ, Do Nhi các nàng đều sửng sốt, Phó Hữu Vinh đẩy Do Nhi một cái, nháy mắt ra hiệu, các nàng mới hồi hồn làm tiếp công việc của mình.


Mãi cho đến khi đưa gia ra cửa, Đông Vân vẫn còn cảm thấy hai chân run lên, thầm nghĩ, cửa này coi như là đã qua rồi chứ? Lại thấy hắn đi mà còn quay lại, sợ tới mức thiếu chút nữa nàng kêu ra tiếng. Hắn từ sau lưng ôm lấy chủ tử, nhỏ giọng nói lời thân mật, một lúc lâu sau mới lưu luyến ra khỏi phòng. Tuy nói mới tân hôn ngày đầu khó tránh khỏi triền miên, nhưng vị gia này đối với chủ tử yêu thương nhiệt tình như thế, sợ nói ra cũng không có ai tin. Nhìn đôi mắt buồn ngủ mông lung của chủ tử, nàng nghĩ thầm, chủ tử thật là có phúc. Cửa này trôi qua không minh bạch, nàng cũng không muốn chui vào ngõ cụt, không có chuyện gì đó là tốt nhất.






Truyện liên quan