Chương 40: Ngọc Diện Thần Y
Ngọc Diện thần y Kha Liên Liên, chính là con trai của y thánh “Kha Chấn Thiên”, bước xuống giang hồ nhờ một tay y thuật tuyệt diệu mà danh chấn thiên hạ. Giờ này phút này, Tần Dĩ Mạt hữu hạnh tận mắt nhìn thấy “phong thái tuyệt thế” của vị thần y này. Đó là một thiếu niên, tuổi không lớn, tối đa cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, hắn có một gương mặt trẻ con, tròn tròn, cùng với một đôi mắt trong sáng.
“Kha đệ” Nam Cung Phong Hoa giới thiệu: “Vị cô nương này là tỷ tỷ của Liên Nhi, Bạch Hà, Bạch tiểu thư”.
Kha Liên Liên quan sát Tần Dĩ Mạt từ trên xuống dưới vài lần, há miệng dùng một ngữ khí ngang ngạnh nói: “Ngươi lớn lên cũng không dễ nhìn như tiểu tiên nữ!”
Tần Dĩ Mạt khóe miệng co rút, cảm tình với thiếu niên này giảm xuống triệt để. Nhưng mà, giờ khắc này nàng cũng không quan tâm cái gì khác, chỉ trực tiếp hỏi: “Muội muội ta khi nào có thể tỉnh lại?”
Kha Liên Liên đáp: “Ba ngày sau”.
“Không được, ta muốn muội ấy tỉnh lại ngay bây giờ!” Tần Dĩ Mạt vẻ mặt kiên quyết nói.
Kha Liên Liên nhướng mày, trên mặt có một vẻ không vui: “Tiểu tiên nữ trúng độc rất sâu, cần phải ngủ để giảm bớt độc tính, nếu như buộc nàng tỉnh lại, thân thể nàng sẽ vô cùng nguy hiểm”.
“Ta có thể cam đoan với ngươi muội ấy sẽ không có chuyện gì, ngươi chỉ cần xuống tay làm là được” Tần Dĩ Mạt như cũ một bước không nhường, nói.
Kha Liên Liên sắc mặt lại càng thêm không vui, hắn hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi là thầy thuốc sao, dựa vào cái gì mà nói như vậy?”
Chỉ bằng” định luật nữ chủ sẽ không ch.ết”, Tần Dĩ Mạt thầm nghĩ trong lòng.
Thời gian từ từ trôi qua, trong lòng nàng càng lo lắng, mắt thấy “Ngọc Diện thần y này” quyết tâm không giúp nàng, Tần Dĩ Mạt thầm nghĩa: mềm không được thì chỉ có cứng mà thôi.
“Tam Mao!” – Nàng đột nhiên khẽ gọi một tiếng, dường như đã chuẩn bị sẵn rồi, không biết từ khi nào, Tam Mao như u linh đứng sau lưng Kha Liên Liên, trên cổ Kha Liên Liên là một cây chủy thủ..
“Tam Mao huynh” – Nam Cung Phong Hoa một bên trăm ngàn lần cũng không nghĩ đến sự việc sẽ đến mức này, thấy thế không khỏi kêu to: “Mau dừng tay!”
Tam Mao không thèm để ý đến hắn, chỉ mặt không biểu tình nhìn Kha Liên Liên, nói: “Làm theo lời tiểu Hà Hoa, nếu không sẽ giết ngươi!”
“Hừ…Kia cũng phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không” – Trên gương mặt trẻ con của Kha Liên Liên bỗng chốc hiện lên lãnh sắc.
“Có bản lĩnh hay không, ngươi thử một lần sẽ biết!” Chủy thủ trên tay Tam Mao lướt một cái, tức thì một dòng máu chảy ra từ cổ của Kha Liên Liên.
Ngay lúc không khí đang “nhất xúc tức phát”, Nam Cung Phong Hoa tiến lên một bước, đầu tiên là nói với Tần Dĩ Mạt: “Hà nhi cô nương, ngươi mau để Tam Mao huynh dừng tay!”
Sắc mặt Tần Dĩ Mạt lạnh lùng, nhưng vẫn như cũ không nói một lời.
Nam Cung Phong Hoa thấy thế, quay lại nói với Kha Liên Liên: “Kha đệ, Hà nhi cô nương là tỷ tỷ của Liên Nhi, chắc chắn sẽ không hại nàng ấy, lại nói chúng ta vừa mới thương lượng làm sao lấy được giải dược của Ngọc Kiều lộ!” Ngay lập tức liền đem biện pháp “ Lấy dược đổi dược” kia thuật lại.
Kha Liên Liên nhíu chặt mày, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: “Còn không buông ra!”
Tam Mao liếc mắt nhìn Tần Dĩ Mạt.
Tần Dĩ Mạt hơi gật đầu.
Cho dù bị Kha Liên Liên hung hăng trừng mắt, Tần Dĩ Mạt cũng hoàn toàn không thèm để ý, chỉ giơ tay hướng đến bên giường, nói: “Thỉnh!”
“Hừ......”
Kha Liên Liên đi đến bên giường, thận trọng cẩn thận đỡ người trên giường dậy, nhưng thấy ngón trỏ bạch ngọc của hắn lóe ra hàn quang, ngay lập tức đã rút ra ba cây châm trên đầu Bạch Liên Nhi.
“Ân!” Quả nhiên châm vừa rút ra, Bạch Liên Nhi liền phát ra một tiếng kêu đau đớn, dần dần tỉnh lại.
“Tỷ, tỷ tỷ?” Bạch Liên Nhi thấy Tần Dĩ Mạt cũng rất là kinh ngạc, nàng suy yếu tựa trong lòng Kha Liên Liên, dường như hoàn toàn không nghĩ đến sẽ ở đây gặp phải tỷ tỷ.
“Liên Nhi muội thế nào? Cảm thấy khá hơn chút nào không?” Còn không đợi Tần Dĩ Mạt nói gì, Nam Cung Phong Hoa nhanh chóng tiến lên, hắn sắc mặt ôn nhu, đưa tay muốn xoa mặt Bạch Liên Nhi, nhưng không nghĩ đến Bạch Liên Nhi liền quay đầu, tránh khỏi tay hắn.
Trên mặt Nam Cung Phong Hoa hiện lên nét ảm đạm.
Tần Dĩ Mạt cũng không rảnh quản hai người này có khúc mắc gì, chỉ nhanh chóng lấy ra một cái rương, trịnh trong đem nó đặt vào tay Bạch Liên Nhi, tức thời, âm thanh điện tử nàng chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng lại vang lên.
“Người xuyên không số 7474974, thành công hoàn thành nhiệm vụ Hoàng Kim đồ, tưởng 500 điểm sinh tồn, tự động bước vào chương kế tiếp, thỉnh trong vòng hai tháng, thành công thu được bảo tàng trong Hoàng Kim đồ, nếu thuận lợi hoàn thành nhiệm vuh, người xuyên không sẽ được 1000 điểm sinh tồn, nếu nhiệm vụ thất bại, người xuyên không sẽ bị xóa bỏ, lặp lại lần nữa, người xuyên không số 7474974…………….”.
“Tỷ tỷ?” – Bạch Liên Nhi nhìn Tần Dĩ Mạt đang ngây ngốc, nhẹ nhàng kêu.
“Hà nhi cô nương?” Nam Cung Phong Hoa cũng đồng dạng khẽ kêu.
“A? A!” Tần Dĩ Mạt ngẩn người nhìn mỗi người một cái, nghĩ đến đoạn âm thanh ch.ết tiệt lúc nãy, trong lòng nháy mắt đều có vô số tư vị. Bất giác nàng đem tầm nhìn lên người Tam Mao đang đứng sau mọi người.
“Tỷ, tỷ tỷ...... Tỷ đưa muội cái gì vậy chứ?” Bạch Liên Nhi nâng cổ tay, không hiểu nói.
Tần Dĩ Mạt phục hồi tinh thần lại, nhìn nàng một lát, cuối cùng nói: “Trong cái rương này chính là Hoàng Kim đồ”.
Vừa nhắc đến ba chữ Hoàng Kim đồ, đầu tiên không nói đến Bạch Liên Nhi, mà Nam Cung Phong Hoa cùng Kha Liên Liên sắc mặt đại biến, chỉ nghe Nam Cung Phong hoa run run nói: “Là Hoàng Kim đồ của Gia Cát Võ Hầu??”
Tần Dĩ Mạt chậm rãi gật đầu.
Hoàng Kim đồ là truyền thuyết được lưu truyền đã lâu ở nhân gian, tương truyền thời đại tam quốc hơn hai trăm năm trước, thừa tướng Thục quốc Gia Cát Ngọa Long từng thiên cơ diệu toán, tính ra không lâu sau Thục quốc sẽ có một tai ương vong quốc, Gia Cát Ngọa Long biết rõ thiên ý khó tránh, liền đem tất cả tài bảo giấu ở một nơi không ai biết, để tương lai người nào đó phục quốc có thể sử dụng, mà viết lên Hoàng Kim đồ ghi rõ địa điểm cất giấu bảo tàng, mà tin tức gần đây nhất của Hoàng Kim đồ là bốn mươi năm trước. Lần thứ nhất, trực tiếp khiến cho Kiếm Thần Môn môn chủ Liễu Bạch, Phiêu Miễu Phong phong chủ Đàm Nghị, Thiếu Lâm Tự chủ trì Viên Cơ, Võ Đang thất thủ, nhóm giang hồ đệ nhất cao thủ đều tử vong. Cho nên không khoa trương mà nói mỗi khi Hoàng Kim đồ xuất hiện, đều làm cho thiên hạ một mảnh huyết vũ tinh phong.
Mà Nam Cung Phong Hoa cùng Kha Liên Liên đều là người trong giang hồ, làm sao có thể không biết chứ?
“Đây đích thực là Hoàng Kim đồ” Tần Dĩ Mạt nhìn hai người, biểu tình thập phần nghiêm trọng nói: “Thiên chân vạn xác!”
“Tỷ tỷ!” – So với hai người kia kinh ngạc, Bạch Liên Nhi không biết gì nên hiển nhiên trấn định hơn, chỉ nghe nàng không biết phải làm sao, hỏi: “Nhưng vì sao tỷ lại đem nó đưa cho muội chứ?”
Đối với việc này Tần Dĩ Mạt đã có chuẩn bị, nàng không nhanh không chậm nói: “Đây là nương muội nhờ ta đưa cho muội....”.
“Nương muội?” Bạch Liên Nhi kinh hãi.
Tần Dĩ Mạt gật đầu, nói tiếp: “Nương muội nói muốn ta đem cái này tự mình đưa cho muội!”
“Nương của Liên Nhi làm sao lại có Hoàng Kim đồ?” Nam Cung Phong Hoa cau mày, tràn đầy nghi vấn.
Tần Dĩ Mạt lắc đầu, nói tiếp: “Ta cũng không biết, chỉ là tam nương ngàn dặn vạn dò, nhất thiếu phải đem vật tối trọng yếu này đặt vào tay muội ấy!”
Hoàng Kim đồ này là Tam Mao cho nàng, đương nhiên là cùng Ngu Tâm Nhi không có nửa điểm quan hệ, không! Cũng không có thể nói là nửa điểm quan hệ cũng không có, chí ít Tần Dĩ Mạt biết nếu muốn mở cái rương này quan trọng nhất là chìa khóa trong tay nàng ta.
“Liên Nhi, chuyện này trọng đại! Muội tuyệt đối không thể để người khác biết Hoàng Kim đồ ở trong tay muội, bằng không sẽ có họa sát thân, biết không?” – Gương mặt Nam Cung Phong Hoa hiện lên vẻ lo lắng.
Bạch Liên Nhi thấy hắn như vậy, không khỏi cười khổ nói: “Liên Nhi đã là người sắp ch.ết, để cho người khác biết thì có gì phải sợ nữa?”
“Không cho muội nói như vậy!” Nam Cung Phong Hoa nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, chỉ cảm thấy chính mình lòng đau khó nhẫn: “Chúng ta đã nghĩ ra biện pháp để thu được giải dược, muội rất nhanh sẽ không bị dày vò nữa!”
Bạch Liên Nhi nghe Nam Cung Phong Hoa nói xong lại không cảm thấy cao hứng, ngược lại thần sắc bắt đầu kích động: “Ngươi vẫn muốn đem ta đưa cho tên ác ma kia phải không, ngươi nhẫn tâm muốn thấy ta bị hắn chà đạp phải không? Ngươi không yêu ta, ngươi một chút cũng không yêu ta! Ta hận ngươi!!!”
“Tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ, nàng không nên kích động” – Kha Liên Liên đang ôm nàng, ấn ấn bả vai nàng, nhẹ nhàng nói: “Có ta ở đây, nàng đừng sợ!”
“Thần y ca ca” – Bạch Liên Nhi chôn chặt vào trong lòng Kha Liên Liên, toàn thân nàng run rẩy không ngừng, một bộ dạng sợ hãi không thôi.
“Liên Nhi không phải như vậy đâu, muội nghe ta nói......”
“Ta không nghe, ta không nghe...... Ta cái gì cũng không muốn nghe….”
Mắt thấy Bạch Liên Nhi ngày càng kích động, đầu ngón tay Kha Liên Liên chợt lóe ngân quang, ba chiếc ngân châm kia lại lần nữa ghim vào đỉnh đầu nàng, Bạch Liên Nhi âm thanh yếu dần, cuối cùng nghiêng đầu, lại ngủ say một lần nữa. Tần Dĩ Mạt nhìn gương mặt Nam Cung Phong Hoa tràn đầy thống khổ, hơi hơi nhắm mắt, không biết lại nghĩ đến cái gì.
“Kha đệ, Liên Nhi muội ấy không có chuyện gì chứ?” – Một lát lâu qua đi, Nam Cung Phong Hoa mới từ từ bình tĩnh lại, ngẩng đầu hỏi Kha Liên Liên.
“Tiểu tiên nữ nàng không có việc gì, chỉ là giống như bình thường mà ngủ thôi”.
Nam Cung Phong Hoa gật đầu, sau khi hít một hơi thật sâu, hắn lại biến về võ lâm giai công tử, phong thái nghiễm nhiên..
“Hà nhi cô nương, Tam Mao huynh, ta đã sai người chuẩn bị tốt một gian phòng, hai người một đường mệt nhọc vẫn là đi nghỉ ngơi trước đi!”
Tần Dĩ Mạt nghe xong gật đầu, đột nhiên lại nói với Kha Liên Liên: “Kha thần y, Tam Mao mấy ngày trước từng bị thương, còn thỉnh ngươi giúp hắn xem một chút”.
Kha Liên Liên cau mày, trên mặt một vẻ lãnh ý: “Nực cười, ngươi bảo ta giúp hắn, ta liền giúp hắn sao? Xem bổn thần y như nô tài kêu đến hét đuổi của ngươi phải không?”
“Thế nhân đều nói Ngọc diện thần y là y đạo cao nhân diệu thủ hồi xuân, có thể sinh tử nhân nhục bạch cốt, hôm nay bất quá chỉ thỉnh ngươi xem một vết thương cũ, ngươi từ chối thế này chẳng lẽ là sợ làm hỏng chiêu bài của mình sao”.
“Ha ha ha......” Kha Liên Liên đột nhiên cười lớn ba tiếng, trong đôi mắt tròn xoay có một tia không thèm quan tâm: “Lời nói của thế nhân có tác dụng gì với ta? Ngươi dùng cái này kích ta, thật phí tâm tư!”
“TiểuHà Hoa” Tam Mao há miệng muốn nói gì đó, lại bị ánh mắt kiên định của Tần Dĩ Mạt ngăn lại.
“Ngươi có thể không quan tâm ánh mắt của thế nhân, nhưng cũng không thể không quan tâm tiểu tiên nữ của ngươi chứ!” Tần Dĩ Mạt chớp mắt một cái, trong lời nói có vẻ uy hϊế͙p͙.
“Ngươi!” Kha Liên Liên tức giận trợn mắt, oán giận nói “Loại nữ nhân như ngươi sao lại có thể là tỷ tỷ của tiểu tiên nữ chứ!”
Kia đúng là không thú vị, kỳ thật ta cũng không nghĩ có loại muội muội này đâu!
Một chén trà nhỏ qua đi.
Kha Liên Liên đặt cây bút trong tay xuống, tràn đầy hiềm khí nói: “Dựa theo đơn này mà bốc thuốc, ba ngày sau thương thế của hắn sẽ khỏi hẳn”.
Tần Dĩ Mạt cẩn thận cầm lấy, tỉ mỉ xem qua một lần, lại tràn đầy hoài nghi hỏi: “Thật vậy sao?”
Kha Liên Liên trừng mắt liếc nàng một cái, giống như là không muốn nhìn thấy nàng, phất tay áo liền đi ra cửa.
“Kha thần y” Tần Dĩ Mạt phía sau hắn kêu lên.
Nàng cúi người thật thấp: “Đa tạ ngươi!”
“Hừ.....”.