Chương 49
Tần Khang thiêu mi, suy nghĩ một lát bèn đứng dậy, “Vậy A Kì anh cứ đi ra ngoài đi! Được rồi, ngày mai anh muốn ăn cái gì? Tai heo ngâm giấm đường có được không?”
“Được! Anh làm thứ gì tôi cũng thích ăn!”
Hai người không coi ai ra gì một hỏi một đáp, tựa hồ như một đôi tình lữ rất hiểu nhau. Trong lòng Đường Mộ Thần khó chịu tựa như ăn nhằm trái nho xanh vậy, vừa chua lại vừa chát.
Từ nhỏ đến lớn, Kì An Chi ngoại trừ ở bên cạnh y thì chưa từng thân thiết với bất kì ai. Vì vậy mà y cũng tự coi như mình là người thân nhất của Kì An Chi, nhưng mà bây giờ, Kì An Chi đang đứng trước mặt y, đối xử với người khác so với y càng thêm thân thiết, y mới biết được, tư vị này có bao nhiêu khó chịu!
Nhìn vẻ mặt của Đường Mộ Thần, Tần Khang nhìn sang A Khoa đang đứng sau quầy bar vẻ mặt không giấu được khẩn trương cùng lo lắng, ngầm huých nhẹ Kì An Chi.
Kì An Chi hiểu ý, lửa cháy đổ thêm dầu cười đến càng thêm xán lạn, “Khang Khang, chúng ta đã lâu không có hợp tấu qua, hay là đàn một bản nhạc coi như quà mừng chú rể đi! Coi như là chút tâm ý của chúng ta!”
“Được!” Tần Khang âm thầm thiêu mi, đáp lại! Xem ra hũ giấm ngày hôm nay nên để cho cả hai người bọn họ đều ăn no!
Tiếng Saxophone nhẹ nhàng phối hợp với tiếng piano du dương, cộng tấu nên bản nhạc Serenade To Spring cực kì êm tai. Đường Mộ Thần không hiểu ý nghĩa của bản nhạc này, nhưng y có thể thấy được hai người đang đứng trên sân khấu “thâm tình” nhìn nhau, có thể nghe được hai người “ăn ý” phối hợp đến thế nào!
Ngón tay thon dài trắng nõn của Tần Khang đang lướt như múa trên phím đàn piano, tạo nên cảm giác ưu nhã thong dong, mà tiếng Saxophone của Kì An Chi thì lại mang đến vẻ phong lưu phóng khoáng. Bản nhạc càng dần đến khúc kết thúc thì những gì mà Đường Mộ Thần muốn nói cũng đã tan biến, chỉ còn lại nỗi chua xót khôn cùng.
Còn có cái gì để nói đây? Kẻ xoay người bỏ đi trước là y, muốn kết hôn cũng là y. Đường Mộ Thần, dù không có mày, Kì An Chi vẫn sống tốt như xưa. Hắn đã có thể một lần nữa tìm được tình yêu, tìm được hạnh phúc mới. Mày vẫn cứ cho là hắn muốn đến phá hỏng hôn sự của mày, quả thật đúng là tưởng bở! Tự rước lấy nhục!
Cho tới bây giờ y chưa từng khổ sở đến như thế này, âm nhạc du dương hoàn mỹ, đối với y lại là một sự dằn vặt thống khổ, khóe môi càng ngày càng mím chặt e sợ sẽ tiết lộ bí mật trong lòng. Trong đầu y chỉ hy vọng bản nhạc nhanh chóng kết thúc, chỉ cần nó kết thúc thì y sẽ đi! Lập tức đi ngay!
Mà ở bên kia quầy bar, còn có một tiểu nam hài thương tâm đến hai mắt đỏ hoe.
Ô ô, Khang Khang của cậu cùng cái tên họ Kì ch.ết tiệt kia đàn thật là hay nga! Đều chỉ tự trách bản thân quá ngốc, không biết chơi bất kì loại nhạc cụ nào, mỗi lần đều chỉ có thể nhìn hai người bọn họ ở đằng kia khanh khanh ta ta…
Cậu không muốn như vậy đâu! Còn như vậy nữa, Khang Khang của cậu sẽ bị kẻ khác xơi sạch mất! Sau này sẽ không có ai làm thức ăn ngon cho cậu ăn, nấu canh cho cậu uống, trời lạnh sẽ không có ai nhớ mà chuẩn bị thêm quần áo cho cậu, trời nóng cũng sẽ không có ai mua kem về cho cậu ăn…
Hảo thảm rồi!
“Xin lỗi!” Đường Mộ Thần liều mạng đè nén nỗi chua xót khổ sở bốc lên trong lòng, nghiến răng đứng trước mặt Kì An Chi, trên mặt không còn chút huyết sắc, đôi môi run run nói, “Tôi nghĩ, tôi nghĩ tôi phải đi.”
“Không phải cậu bảo có chuyện cần nói với tôi sao?” Ánh mắt của Kì An Chi thật sắc bén, tựa như mũi tên ghim thẳng vào tim y.
“Đã… đã đã không cần nữa!” Đường Mộ Thần dứt khoát kiên quyết xoay người, bước nhanh ra bên ngoài phóng đi. Nếu như còn không đi, y cũng không biết là sẽ làm ra chuyện gì nữa, là khóc rống chảy nước mắt, hay là xông tới đánh một trận? Đều rất có thể!
Nhưng mà y không muốn cho Kì An Chi nhìn thấy trái tim vỡ tan của mình, bộ dạng khó coi đó, y kiên quyết không muốn!
“Mau đuổi theo đi!” Tần Khang ngoài miệng thì nói vậy, nhưng tay vẫn giữ lấy cánh tay Kì An Chi, đưa ly rượu qua, “Chúc anh mã đáo thành công! Đã có người trả tiền rồi, không uống thì phí!”
Kì An Chi quay đầu nhìn anh ta một cái, lại liếc mắt nhìn ly rượu. bỗng cười, tiếp nhận rượu uống một hơi cạn sạch, “Cảm tạ!”
Tần Khang nhìn theo bóng lưng của hắn lắc đầu, tay trái xoay lại, lộ ra một vỏ thuốc con nhộng trống không, “Mắc cái gì mà lúc nào cũng tinh như vậy chứ? Thỉnh thoảng cũng nên để cho tôi có một chút cảm giác thành tựu được không?”
Quay đầu đi đến chỗ quầy bar, đem tiểu gia khỏa vẻ mặt ủ rủ ngồi một góc cụp tai như cún con đào ra, dùng vẻ mặt thánh thiện như thiên sứ hiện thân cứu vớt chúng sinh mà nói, “Xảy ra chuyện gì? Sao A Khoa lại thương tâm như vậy? Được rồi, được rồi, đừng khóc, người ngoài nhìn thấy sẽ cười cho đó! Mau lau nước mắt đi nào, chúng ta về nhà nói chuyện tiếp có chịu không?”
Đường Mộ Thần lao ra khỏi quán bar, lập tức bị đám tên mặc áo hoa bao vây đón đầu. Cả đám giơ lên gậy gộc cùng ống sắt, tàn bạo lao về phía y.
Tới vừa lúc!
Đường Mộ Thần vừa đúng lúc một bụng hỏa không có chỗ phát tiết, lập tức tay không nghênh đón, chụp lấy một cái ống tuýp kẻ nào đó đánh xuống, giật mạnh, cướp lấy làm vũ khí chiến đấu. Đòn tiếp theo đã cho kẻ đó nằm rạp dưới đất.
Y đã từng học võ, biết cách đánh không trúng chỗ hiểm của đối phương để tránh gây án mạng. Nhưng đối phương người đông thế mạnh, uy lực do nhiều người cùng động thủ nên dù cho y không dám khinh thường vẫn rơi vào thế bất lợi. Mắt thấy bản thân sắp bị đánh trúng, phía sau Kì An Chi đã đã đuổi tới.
Mẹ nó! Dám đánh quả táo của hắn, quả thực chán sống! Quả táo của hắn, ngoại trừ chính hắn, bất cứ ai cũng đều không thể đụng vào!
“Con mẹ nó cút hết cho tao!” Kì An Chi bay lên một cước, gia nhập chiến cuộc.
Áo hoa không ngờ tới, nguyên lai cái người thanh niên xinh đẹp kia cư nhiên có thể đánh nhau với bọn chúng! Từng quyền như gió xoáy, cước cước đáo thịt, xuất thủ cực kì ngoan độc. Có hắn giúp đỡ, chỉ cần mấy đòn đã đánh cho cả đám kia chạy trối ch.ết. Âm thầm ai thán, trêu chọc sai người rồi!
Ném ống tuýp, Đường Mộ Thần lạnh mặt không nói một lời đi đến chỗ để xe, Kì An Chi theo sát phía sau.
Đi đến nơi, ấn khóa điện tử mở cửa xe, thấy Kì An Chi cũng muốn đi theo lên xe, Đường Mộ Thần quay phắt lại, “Anh đi theo tôi làm cái gì?” Cỗ phiền muộn trong lòng không biết làm sao để phát tiết, chỉ có thể rống to.
Thình lình Kì An Chihung mãnh nhào tới trên người y, đè y lên trên thân xe, cấp tốc cướp lấy đôi môi của y.
Không! Đường Mộ Thần giãy dụa muốn cự tuyệt, lại bị Kì An Chi vững vàng kềm chặt trước ngực hắn, cằm bị cánh tay mạnh mẽ nắm lấy, đôi môi nóng cháy của hắn quấn chặt lấy môi y không tha!
Cắn nuốt lấy làn môi xinh đẹp, cướp đoạt đi hô hấp của đối phương, tất cả tất cả đều lộ rõ tính bá đạo của hắn!
Đã bao nhiêu lâu không được hưởng qua tư vị như vậy rồi? Ba năm, hơn một ngàn ngày đêm, có bao nhiêu đêm nằm mộng mà nhớ đến hơi ấm này, nhớ đến vị đạo này, nhớ đến cảm giác này?
Cái cảm giác khiến cho ai cũng trầm mê không muốn thoát này, khiến cho Đường Mộ Thần muốn chạy trốn, lại càng khiến cho y muốn chìm sâu vào trong đó!
Cái lưỡi ấm áp không ngừng ma sát hàm răng cắn chặt của y, tìm kiếm lối vào bên trong. Nhiều lần không được, hắn tựa hồ đã mất đi kiên nhẫn. Một tay giật phăng cúc áo của y, trực tiếp nắm lấy tiểu thù du mẫn cảm trước ngực, hung hăng nhéo mạnh!
“A ──” nửa tiếng kinh hô còn chưa ra khỏi miệng thì cái lưỡi tham lam như mãnh thú đói khát đã lâu chạy ào vào bên trong khoang miệng của y, công thành chiếm đất.
Đường Mộ Thần cảm thấy cả người run lên, toàn thân dường như chìm trong biển lửa! ȶìиɦ ɖu͙ƈ dồn nén quá lâu chỉ cần nhẹ nhàng trêu chọc thì tựa như củi khô bén lửa, bùng cháy không cách nào dập tắt được!
Thân thể hoàn toàn không nghe theo não bộ sai khiến, sợi dây thần kinh tên là lý trí cũng nhanh chóng đứt phựt. Hoàn toàn không thể suy nghĩ, không thể nghe, không thể nhìn thấy bất kì thứ gì. Chỉ cảm thấy mỗi một tế bào toàn thân đều đang liều mạng kêu gào, cuồn cuộn dâng lên, đem y nhấn chìm vào trong bể ***, khiến y không thể động đậy.
Theo bản năng ôm lấy người trước mắt, bức thiết muốn cảm nhận được triều dâng càng thêm kịch liệt. Hôn thật sâu, thắt lưng trở nên hư nhuyễn, mà lửa *** lại bị câu dẫn càng thêm hừng hực thiêu đốt! Hoàn toàn không còn nhớ rõ mình là ai, đang ở đâu, cả đầu óc chỉ còn lại dục niệm muốn được cùng đối phương hợp lại làm một.
Hắn là của mình! Đường Mộ Thần lần đầu tiên mới nhận ra y đối với Kì An Chi cư nhiên có dục vọng độc chiếm mãnh liệt như vậy! Mãnh liệt đến mức không muốn cùng bất kì ai chia sẻ, mãnh liệt đến mức khiến cho y chỉ muốn đem hắn chiếm làm của riêng!
Cảm thụ nhiệt tình chưa bao giờ có từ Đường Mộ Thần, Kì An Chi nghĩ thầm, cái tên Tần Khang, thật đúng là mẹ nó kích thích được y rồi! Hũ giấm này, uống thật tuyệt!