Chương 12
Hứa Hiền có hẹn với Hồ Ngâm Ngâm vào sáng thứ bảy, sau đó cùng luyện tập vào chiều thứ bảy, nhưng đến tối thứ sáu, nhà hắn có việc, cho nên không thể đi cùng Hồ Ngâm Ngâm.
Hai người không cùng trường, một tuần mới gặp mặt một lần, tính cách Hồ Ngâm Ngâm thích dính người thích làm nũng, nhưng cũng là người thấu tình đạt lý. Hứa Hiền không thể đi cùng cô, cô cũng không có gì bất mãn, sau khi đến khách sạn cất đồ xong, liền ngồi tàu điện ngầm đến thành Du Giang ăn chút gì đó.
Thành Du Giang là thiên đường ăn uống, ngoài những mĩ vị đủ sắc màu, còn có những cửa hàng thời trang nổi tiếng và các cửa hàng làm đẹp. Hồ Ngâm Ngâm đi xa như vậy để ăn, muốn sau khi ăn xong có thể dạo phố, nhân tiện mua cho mẹ cô một bộ mỹ phẩm chăm sóc da. Chỗ hẹn của cô và Hứa Hiền ngày mai gần khách sạn cô đang ở, sẽ không đi xa đến vậy.
Sau khi ở tầng ba ăn cơm xong, Hồ Ngâm Ngâm chuẩn bị đi xuống khu vực có các cửa hàng mỹ phẩm ở tầng một. Cô đi thang cuốn, vừa hay có thể nhìn thấy biển bảng cáo của rạp chiếu phim. Gần đây mới ra một bộ phim hoạt hình của nhật
Nghĩ đến Hứa Hiền, Hồ Ngâm hơi bĩu môi có chút nhớ nhung cùng ủy khuất, nhưng nghĩ đến ngày mai rất nhanh sẽ gặp mặt. Cô liền lập tức điều chỉnh tâm trạng vui trở lại, lôi điện thoại ra gọi cho bạn trai.
Khi đang gọi điện thoại, thang cuốn vừa xuống đến tầng hai, lúc cô định đón thang cuốn xuống tầng một, thì lại phát hiện điện thoại bên tai truyền đến tiếng “tít” cùng với tiếng nhạc “hỏa ảnh ninja” trong “thanh điểu” vang lên bên trong cửa hàng ochirly.
Đây là tiếng nhạc chuông quen thuộc mà cô đã cài đặt cho Hứa Hiền, Hồ Ngâm Ngâm vô thức bước vào bên trong cửa hàng, cô thấy một đôi nam nữ đang khoác tay nhau chọn quần áo.
Mà tiếng chuông thanh điểu phát ra từ chiếc điện thoại của chàng trai kia. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại hắn lấy điện thoại ra, quay đầu chuẩn bị nghe điện thoại, liền thấy Hồ Ngâm Ngâm đứng trước cửa nhìn chằm chằm hắn.
Là Hứa Hiền.
Hồ Ngâm là một nữ sinh tâm tư đơn thuần, nếu thích một người sẽ toàn tâm toàn ý thích hết mình, tin tưởng và yêu đối phương tuyệt đối.
Vì vậy, khi cô biết Hứa Hiền phản bội, vào giây phút đó mọi tín nhiệm đều sụp đổ, không có phản ứng, không có biện pháp, không có mục tiêu, cả người cứng đờ. Cuối cùng, vẫn là Hứa Hiền bước đến, đưa cô xuống quán cà phê – Starbucks ở lầu một.
Hiện tại là giờ cơm chiều, khách trong quán không đông, Hứa Hiền tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, kéo Hồ Ngâm Ngâm vẫn đang thất thần ngồi xuống đó.
Cậu ta không hề tỏ chút chột dạ nào, ngược lại còn muốn ra tay trước để chiếm lợi thế, lên án thời gian qua cậu ta và Hồ Ngâm Ngâm bên nhau có bao nhiêu bất mãn, cuối cùng còn nói, cậu ta như vậy là do không thể chịu nổi cô, nếu đã bị cô bắt gặp, bọn họ cứ như vậy mà chia tay đi.
Hương vị đắng của ly café trước mặt khiến cho trái tim của Hồ Ngâm Ngâm dần dần thức tỉnh, Hứa Hiền lên án từng chuyện từng chuyện hắn bất mãn, nó giống như lưỡi dao sắc lạnh, từng nhát đâm vào trái tim cô.
Cậu ta không hài lòng dáng người cô đã mập nhưng lại không chịu kiểm soát chế độ ăn uống, nói cô không có liêm sỉ đã xấu như vậy nhưng còn mặc Hán phục (trang phục truyền thống của người Hán), khiến cho người khác dùng ánh mắt như đang xem khỉ nhìn cô rồi lại nhìn cậu ta, cậu ta không thích việc hai người khác trường một tuần chỉ có thể gặp nhau một lần, không thích việc cô mỗi ngày đều để lại biểu tượng cảm xúc trên weibo của cậu ta, đương nhiên việc cậu ta không hài lòng nhất là fans của cậu ta nói bạn gái xấu.
Thời gian trôi đi mọi thứ đều thay đổi, ban đầu cậu ta nói cô đáng yêu, hiện tại lại nói thấy khó xử mệt mỏi, con người cô là như vậy, không thay đổi, nhưng giờ mọi thứ đối với cô mà nói đều là nguyên tội lỗi.
Hứa Hiền đã quên mùa hè khi cậu ta làm phim cosplay, cô ở bên cạnh cơm bưng nước rót chăm sóc, đã quên khi cậu ta không có tiền mua trang phục biểu diễn là cô đã dốc hết tiền tiêu vặt đưa cho, cậu ta quên khi bị ốm là cô đã xin nghỉ học để chăm sóc, càng quên đi cô đã thích cậu ta nhiều như thế nào…
Hứa Hiền đã khoét một lớp thịt trên ngực của cô, Hồ Ngâm Ngâm không phản ứng lại, nhưng khi hai chữ chia tay từ miệng Hứa Hiền nói ra, cô giống như con đê bị nước lũ càn quét, cuối cùng cũng tan vỡ.
Sau kì nghỉ hè hai người quen nhau qua việc chơi game, ngày khai giảng gặp mặt liền xác lập quan hệ, thời gian lặng lẽ trôi qua hơn một năm, cô cảm thấy Hứa Hiền đã hòa vào cuộc sống của cô, trở thành thói quen, cô nhất thời không thích ứng được việc hắn rời xa.
Hứa Hiền chán ghét nhìn cô, lời đã nói rõ, hắn quay người đi. Nhưng đúng lúc này Hàn Tuấn Tùng xuất hiện.
Hàn Tuấn Tùng vốn dĩ muốn đến xem phim, khi đến quán mua café, vô tình nghe được câu chuyện của Hứa Hiền và Hồ Ngâm Ngâm, hắn nghĩ sẽ nhẫn nhịn, nhưng khi nhìn thấy Hồ Ngâm Ngâm khóc, hắn lao vào đánh Hứa Hiền.
Sau khi Hứa Hiền bị đánh một trận tả tơi, cậu ta ôm lấy mặt nói mình và Hồ Ngâm Ngâm không còn nợ gì nhau nữa, Hồ Ngâm Ngâm úp mặt xuống bàn khóc, Hàn Tuấn Tùng ngồi xuống đối diện, cuối cùng không còn cách nào liền gọi điện thoại cho Lạc Đường.
Khi Vi Như Hạ và Lạc Đường đến quán café, Hồ Ngâm Ngâm đã ngừng khóc, cô đang cầm một cái thìa nhỏ, từng miếng từng miếng ăn cây kem ốc quế socola mà Hàn Tuấn Tùng đã mua cho cô.
Ngẩng đầu nhìn Vi Như Hạ đang tiến đến, lông mày của Hàn Tuấn Tùng mới giãn ra một chút, thở dài một hơi nói: “Người đẹp, cuối cùng cậu cũng đến rồi, cái vòi phun nước này vừa dừng.”
“Vòi phun nước?” đang ăn kem ốc quế ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, quay đầu nhìn Vi Như Hạ, cằm nhăn lại, viền mắt lại hồng, như đang muốn khóc tiếp.
Hạ Hạ.
Hồ Ngâm Ngâm là người rất đơn giản, cô có thể trong thời gian ngắn giải phóng những cảm xúc tiêu cực, sau đó tiếp tục cuộc sống không tim không phổi. Điểm này, khiến cố ấy nhanh chóng thoát khỏi vết thương tình cảm.
Vi Như Hạ bước tới ngồi xuống bên cạnh cô, trong điện thoại Hồ Ngâm Ngâm vừa khóc vừa nói hết mọi sự tình. Khi Hồ Ngâm Ngâm hỏi cô cảm thấy Hứa Hiền là người như thế nào, Vi Như Hạ lần đầu cảm thấy cảm nhận của cô không hề sai lầm. Thật ra Hồ Ngâm Ngâm cũng nhìn ra điểm khác thường của Hứa Hiền, có điều vì tin hắn mà không để ở trong lòng.
Nhìn thấy Lạc Đường cũng đến cùng, Hàn Tuấn Tùng không hề cảm thấy ngạc nhiên, hai người hiện tại đi đâu cũng có cặp, có điều cậu cũng không nghĩ có gì khác trong mối quan hệ của hai người đó, tất nhiên hắn biết, Lạc Đường đối với Vi Như Hạ thật sự rất tốt.
“Hạ Hạ cậu cùng tớ đi xem phim nhé, vốn ngày mai tớ muốn cùng Hứa Hiền xem…” Hồ Ngâm Ngâm dựa vào cánh tay Vi Như Hạ, có cô ở bên, thêm cả kem socola, trong lòng cô ấy đã dễ chịu hơn nhiều.
Xem một bộ phim phải hơn hai giờ đồng hồ, bây giờ đã là 7 giờ, dự là xem xong cũng 9 giờ hơn rồi.
Vi Như Hạ có thể đi cùng cô, nhưng còn Lạc Đường cùng cô tới, cô muốn Lạc Đường đi về trước. Khi cô nhìn Lạc Đường, cậu cũng đang nhìn cô, tầm mắt hai người đối nhau, Hàn Tuấn Tùng bên cạnh đã nói trước.
“Là
“Tôi không muốn đi cùng cậu.” Hồ Ngâm Ngâm lẩm bẩm một câu, cậu là một chàng trai đã ngồi xem cô khóc nửa tiếng đồng hồ tại đây. Nói thế nào đi nữa, cô thật sự không muốn ở một mình với cậu ta.
Hàn Tuấn Tùng vừa nghe thấy, tức đến dựng râu trừng mắt: “Không cho tôi đi cùng còn lôi kéo không cho tôi đi, vốn dĩ 6h tôi đã có vé xem
Hồ Ngâm Ngâm đang buồn như vậy, Vi Như Hạ nhất định sẽ không bỏ rơi cô để về nhà. Cô nói với Hàn Tuấn Tùng “Không sao, tôi và cô ấy đi xem là được rồi.”
Nói xong, Vi Như Hạ quay qua nhìn Lạc Đường, vừa định mở miệng, Lạc Đường đã lấy ra điện thoại di động, ánh sáng màn hình điện thoại phản chiếu khiến cho ngũ quan của cậu càng trở nên trắng nõn, Lạc Đường nói: “Cùng đi đi”.
Lạc Đường mua 4 vé 7h, vẫn còn 10 phút nữa, Hồ Ngâm Ngâm giống như đứa trẻ bám dính một chỗ với Như Hạ, đang trong thời gian điều trị vết thương tình, nhưng vẫn cùng Như Hạ cảm thán một câu: “Lạc Đường thật đẹp trai.”
Vi Như Hạ nghe xong cảm thấy có chút vui mừng, lo lắng trong lòng cũng dần buông xuống. Cô thuận theo phương hướng Hồ Ngâm Ngâm nhìn qua, liếc mắt liền thấy Lạc Đường nổi bật nhất trong đám đông.
Cậu ăn mặc đơn giản áo phông trắng và quần thể thao màu đen, dáng người cao lớn, làn da trắng nõn, mái tóc đen như mực, một khuôn mặt trắng trẻo thư sinh, nhưng khí chất lại rất lạnh lùng, giống như vừa bước ra từ nơi thâm sơn tách biệt với thế giới vậy. Cũng may là trên tay cậu còn cầm bỏng ngô và nước uống, khiến toàn thân có chút phong vị trần tục, nhìn cũng gần gũi hơn rất nhiều.
Lạc Đường mua hai phiếu ăn, tay của cậu rất to, một tay có thể cầm được một cốc coca và một phần bỏng ngô cỡ nhỏ. Chung quanh có rất nhiều người nhìn cậu, cậu lướt qua tầm mắt của những người đó, ánh mắt cùng với Vi Như Hạ tiếp xúc một chỗ, sau đó đi tới.
Không giống với Lạc Đường, Hàn Tuấn Tùng mua một phần bỏng ngô cỡ lớn, Hồ Ngâm Ngâm hỏi hắn tại sao chỉ mua một phần, hắn chép miệng nói: “Tôi chỉ ăn một phần, chín phần còn lại đều cho cậu.”
Hồ Ngâm Ngâm nghe xong tâm trạng vui mừng, quả nhiên bạn bè mới là tốt nhất.
Vi Như Hạ cơm tối còn chưa ăn đã vội vàng tới tìm Hồ Ngâm Ngâm, xem phim chưa được một lát, bỏng ngô trong tay đã trông thấy đáy. Bụng loáng thoáng kêu, lúc cô muốn lấy nước uống, trong tay lại bị nhét vào một phần bỏng ngô khác.
Phần bỏng ngô của Lạc Đường vẫn đầy như cũ, bên trên chứa đầy hương thơm của bơ và bắp hòa quyện vào nhau. Vi Như Hạ quay lại nhìn cậu, Lạc Đường đang ngồi dựa vào ghế, ánh sáng màn hình chiếu sáng đường nét khuôn mặt, dưới hàng lông mi cong, ánh mắt phản chiếu ánh sáng của bộ phim, nhìn cậu ấy so với lúc trước đã dịu dàng hơn nhiều.
Vi Như Hạ cười, khẽ nói tiếng cảm ơn, lấy một viên bỏng ngô ăn, quay đầu lại tiếp tục xem phim.
Xem xong đã là hơn 9 rưỡi, 3 người cùng đưa Hồ Ngâm Ngâm về. Xem phim xong, tâm trạng của Hồ Ngâm Ngâm đã tốt hơn rất nhiều, những muộn phiền cũng được giải tỏa không ít, khi đưa cô tới đại sảnh của khách sạn, Hồ Ngâm Ngâm cả mặt suy sụp, đột nhiên “A” một tiếng.
Hàn Tuấn Tùng nghe thấy tiếng hét của cô hỏi: “Lại nhớ tới tên cặn bã kia?”
Hồ Ngâm Ngâm lắc đầu, vẻ mặt đầy lo lắng nói với Vi Như Hạ: “Tớ với Hứa Hiền đã chia tay, vậy buổi biểu diễn hôm chủ nhật phải làm sao đây. Chị trong xã đoàn đã chờ đợi rất lâu, không thể báo hủy được.”
Biểu diễn kinh kịch trong buổi triễn lãm, Hứa Hiền là nam chính, nhưng thật ra phân đoạn đó không khó, lời thoại cũng không nhiều. Vi Như Hạ hỏi: “Không có người thay sao?”
“Không có.” Hồ Ngâm Ngâm nói. Dịp nghỉ lễ Quốc Khánh đại đa số mọi người đều đi chơi, tìm được mấy nam diễn viên quần chúng đã rất khó rồi, đi đâu tìm nam sinh chịu diễn kinh kịch bây giờ?”
Nói một hồi, 4 người cùng lên thang máy, Hồ Ngâm Ngâm lo đến mặt mũi cũng nhăn thành một đoàn, Hàn Tuấn Tùng mạnh dạn đề cử: “Hay là để tôi đi.”
Hồ Ngâm Ngâm rất cảm ơn sự nhiệt tình của Hàn Tuấn Tùng, cô quay qua nhìn Hàn Tuấn Tùng nói: “Vở kinh kịch của chúng mình nam chính cũng có chút khó, là công tử ăn chơi trác táng thời cổ đại, quan trọng nhất là phải đẹp trai!”
Hàn Tuấn Tùng vừa nghe xong, bất mãn nói: “Vậy tên Hứa cặn bã kia cũng không đẹp trai, nói đẹp trai ít nhất cũng phải như anh Lạc của chúng ta.”
Hàn Tuấn Tùng vừa nói dứt lời, Hồ Ngâm Ngâm và hắn cùng nhìn nhau, sau đó ánh mắt cùng nhìn về phía Lạc Đường đang đứng ở một góc khác của thang máy.
Trong lòng bọn họ đang suy nghĩ một ý tưởng táo bạo.
Đương nhiên ý tưởng cũng chỉ là ý tưởng, bọn họ đều không dám đề xuất.
Khi Hàn Tuấn Tùng và Hồ Ngâm Ngâm thu hồi tầm mắt. Vi Như Hạ bên cạnh đột nhiên hỏi một câu.
“Lạc Đường, hay là cậu thử xem?”
Hàn Tuấn Tùng, Hồ Ngâm Ngâm: “!!!”