Chương 29: Kết cục của cậu Giản

Translator:
Nguyetmai
"Suốt gần hai mươi năm tôi đều thế này, đâu thể bắt chước đám con gái yểu điệu được."
Cô nàng nói như thể những đau khổ trước kia không liên quan đến mình.


Khương Cửu Sênh cũng đoán được, nếu không trải qua sự mài giũa của xã hội, con người không thể kiên cường được như thế.
"Đã trả hết nợ chưa?" Cô cắn điếu thuốc, không châm mà chỉ ngậm cho đỡ thèm.
Tô Khuynh vẫn điềm nhiên: "Là cái hang không đáy."


Khương Cửu Sênh từng nghe Mạc Băng nói qua về Tô Khuynh, chỉ biết côấy cóông bố ham mê cờ bạc. Theo lời của Mạc Băng, ông ta không khác gì loại ký sinh trùng ăn không biết no, thế nhưng không thể nào tiêu diệt được.
Khương Cửu Sênh khảng khái hỏi: "Cần giúp đỡ không?"


Tô Khuynh kinh ngạc. Cô nhớ lại lời Hà Tương Bác nói, khi đó album thứ nhất của Khương Cửu Sênh bán chạy như tôm tươi, người thì nịnh bợ, kẻ thì giở luật ngầm với cô, đám bôi nhọ cô nhiều không đếm xuể, nhưng cô mặc kệ tất cả. Hà Tương Bác đã nói, trừ sự bảo vệ của Vũ Văn Xung Phong, Khương Cửu Sênh còn một thứđồ quý giá khác, đó là sựđiềm tĩnh thanh thản, không gây hấn, cũng không nhún nhường, giữ cho mình khí phách rắn rỏi, không hại người khác, cũng không gượng ép chính mình.


Trong giới giải trí, không mấy người có thể vững vàng như vậy, hiển nhiên Khương Cửu Sênh là cao thủ trong sốđó.
Tô Khuynh cười lắc đầu: "Tạm thời không cần." Cô nói giọng đùa vui, "Tháng sau cô có concert à?"
"Ừ."


"Tôi có thể trở thành khách mời góp giọng không?" Tô Khuynh có phần nghiêm túc, "Thật ra tôi có giấc mơ trở thành ca sĩ, nhưng Hà Tương Bác không định cho tôi tiến quân vào giới âm nhạc."


available on google playdownload on app store


Sau chuyện này, hai người xem như bạn bè, Tô Khuynh đã quen thân thì không câu nệ, hát giúp bạn bèđâu có gì quá phận, dù gì cô cũng là"nghệ sĩ nam trẻ có lượng fan ủng hộ hùng hậu" mà.
Khương Cửu Sênh từ chối: "Sợ rằng không được."
"Tại sao?" Tô Khuynh không cho rằng mình không đủ nổi tiếng.


Côđưa ra lý do chính đáng, cũng rất thẳng thừng: "Tôi nghe cô hát rồi, đánh giá của Hà Tương Bác rất chính xác, quảđúng là hiện trường tai nạn."
Tô Khuynh tan nát trái tim.


Khương Cửu Sênh cảm thấy con đường Hà Tương Bác sắp đặt cho Tô Khuynh rất hợp với côấy. Quay quảng cáo, tham gia gameshow, đóng vài vai được lòng khán giả mà không đòi hỏi diễn xuất, chủ yếu nhắm vào giới thời trang quốc tế, những thứ khác không cấp bách. Dĩ nhiên, trừ diễn xuất như tàn phá nhan sắc và giọng hát như hiện trường tai nạn, mọi mặt của Tô Khuynh đều hợp với sở thích của Khương Cửu Sênh.


Đề tài hát giúp đến đây chấm dứt, không thích hợp đào sâu thêm, sẽ phá hoại tình bạn giai đoạn "chị em cây khế" chưa kịp kết trái.
Tô Khuynh bóc quýt cho Khương Cửu Sênh: "Sao lại giúp tôi?"


Nếu Khương Cửu Sênh muốn, giày vò cô nàng không phải chuyện khó. Một khi Tô Khuynh thất thế, không chừng Khương Cửu Sênh còn tranh thủđược chút tài nguyên của Thiên Vũ.
Cô buông điếu thuốc, nhận lấy quýt: "Thấy cô vừa mắt."
Tô Khuynh bật cười.


Đúng là cô gái chất chơi mà. Tiếc là tuy cô làđàn ông lâu vậy, giới tính vẫn thẳng nhưống thép, nếu không nhất định sẽ cầu hôn Khương Cửu Sênh.
"May mà cô vừa mắt tôi, không thì…" Tô Khuynh trêu chọc, "Giản Thành Tông chính là bài học xương máu ấy nhỉ."
"Hắn làm sao?"


Tô Khuynh kinh ngạc: "Cô vẫn chưa biết à?"
Khương Cửu Sênh thản nhiên "ừ" một tiếng.


Có lẽ Vũ Văn Xung Phong và Mạc Băng không muốn cô phân tâm, Tô Khuynh cân nhắc một chút, vẫn nói rõ mười mươi: "Tối qua Giản Thành Tông bị bắt cóc, sáng nay cảnh sát tìm thấy hắn ở kho hàng ngoại thành phía Tây. Hắn bị xích trong bể cá, nước đã dâng đến sát mũi, muộn một bước xem chừng hắn tiêu đời rồi."


Khương Cửu Sênh im lặng, bình tĩnh lắng nghe.


Tô Khuynh thấy cô vẫn thản nhiên như không, liền nói tiếp: "Tôi nghe quản lý nói, đám bắt cóc không đòi tiền, cũng không lấy mạng, chỉ cắt gân tay trái của hắn, rạch một nhát dao lên mặt, đổđầy bể nước dọa hắn tè ra quần rồi thôi. Mà bọn bắt cóc này IQ cao lắm, không để lại chút chứng cứ có giá trị nào, tính toán chuẩn xác, nước vừa đến mũi thì cảnh sát cũng đến. Hắn không ch.ết nhưng sợđến choáng cảđầu, cảnh sát hỏi gì cũng bảo không biết, chỉ lẩm bẩm hắn không dám nữa. Cảnh sát đưa hắn đến viện khám, kết quả cho thấy hắn bị tiêm Etomidate, một loại thuốc mê dùng trong phẫu thuật."


Khương Cửu Sênh trầm lặng đăm chiêu.


Giản Thành Tông là con nhà giàu, trác táng và liều lĩnh, đúng làđãđắc tội không ít người trong giới, bị trừng trị cũng không phải là chuyện kỳ lạ, chỉ là thời gian quá trùng hợp. Tay trái Khương Cửu Sênh vừa trật khớp, tay trái Giản Thành Tông cũng gặp nạn, viết thương trên mặt cũng giống nhau, cứ như có ma vậy. Không chút chứng cứ, quỷ quái vô cùng. Tô Khuynh không phải người mê tín, nhưng không khỏi kinh hãi một phen.


"Sênh Sênh, tôi cũng bắt đầu nghi ngờ cô là lời nguyền thật đấy." Tô Khuynh nửa đùa nửa thật.
Khương Cửu Sênh vẫn không nói nửa lời.


Tô Khuynh an ủi thêm mấy câu, đại khái là kẻ bị"nguyền rủa"đều là loại rắp tâm bất lương, trừng phạt đúng tội, dù kết cục thảm khốc, cũng là trừ hại cho dân…
Cơn gió nổi lên báo hiệu sự thay đổi của thời tiết. Mây cuối thu che kín cả bầu trời, nuốt trọn ngọn nắng ấm, khiến người ta bức bối.


Khương Cửu Sênh mặc áo khoác lên sân thượng bệnh viện. Nhìn từ tầng mười lăm, phía dưới là phố xá sầm uất xe cộđông nghịt. Gió lạnh thoáng qua, lòng người buốt giá.
Cô gọi điện cho Vũ Văn Xung Phong.
Bên kia nhận điện rất nhanh, giọng nói uể oải: "Sao thế?"


"Có phải là anh không?" Cơn gió làm giọng cô khàn hơn.
"Giản Thành Tông?"
"Ừ." Khương Cửu Sênh dựa vào lan can, ngẩng đầu nhìn mây đen che phủ tầm nhìn. Gió thổi làm mắt cô khô rát, giọng cũng lạnh hơn, "Anh xử hắn ta à?"
Hình như cô vừa quấy rầy chuyện phong lưu của sếp tổng, đầu bên kia có giọng nữ.


Vũ Văn Xung Phong bảo "Im lặng", cô gái kia lập tức nghe lời. Anh ta đứng dậy, đi một đoạn mới nói tiếp: "Ai nói với em?"
"Tô Khuynh."
"Họa mi thích hót." Anh ta ồ một tiếng, "Mà cô ta làm gì có họa mi nhỉ."
Khương Cửu Sênh bật cười.
Xem ra Vũ Văn Xung Phong cũng biết Tô Khuynh là phụ nữ.


"Không phải tôi." Dừng một chút, anh khẳng định, "Cũng không phải TạĐãng."
Khương Cửu Sênh "ừ" một tiếng rồi cúp máy.
Vũ Văn Xung Phong ngớ người, cô nhóc này chỉ giỏi cúp điện thoại của anh thôi.
"Cậu Phong." Cô gái trong phòng rất dịu dàng, vừa nghe lời vừa hiểu chuyện.
Anh ta bỗng mất hứng: "Tự vềđi."


Cô nàng tủi thân, nũng nịu nói: "Người ta vừa mới đến mà."
"Chơi chán rồi, không được sao?"
Gương mặt xinh xắn hơi tái đi, cô gái có vẻ không cam lòng: "Vậy em vềđây."Đi vài bước, cô ta chần chừ quay lại, dè dặt lên tiếng, "Cậu Phong không thích em sao? Nếu không, nếu không sao không chạm vào…"






Truyện liên quan