Chương 33: Rung động
Translator:
Nguyetmai
Khương Cửu Sênh thắc mắc: "Anh quen biết Thời Cẩn à?"
Anh lắc đầu, giải thích: "Bề ngoài cậu ta quá nổi bật nên chúý nhiều hơn thôi."
Đóng cửa lại, bước vào trong phòng bệnh, ánh mắt Trình Hội dời xuống bàn tay bó thạch cao của Khương Cửu Sênh, "Vết thương làm sao rồi? Có cảm thấy chỗ nào bất tiện không?"
Khương Cửu Sênh khẽ cửđộng cánh tay: "Chỉ trật khớp thôi ạ, không có gìđáng lo, hai ngày là xuất viện được." Cô ngồi lên giường, dặn Trình Hội, "Đừng nói với ba mẹ, kẻo làm ba mẹ lo lắng."
Trình Hội cười gật đầu, lôi ghế ra ngồi: "Trời cao hoàng đế xa, họ không biết đâu."
Ba mẹ Khương Cửu Sênh đều là kế toán, làm việc ở một huyện nhỏ vùng Giang Bắc, cuộc sống thường ngày của hai người già hết sức đơn giản, họ không mấy quan tâm tới giới giải trí phù phiếm ồn ào, có khi Khương Cửu Sênh lên đầu đề trang nhất hai ông bàở nhà cũng chẳng hề hay biết. Cóđiều Khương Cửu Sênh cũng hy vọng như thế, giới này quá phức tạp, cô không muốn người nhà bị cuốn vào.
Song do một vài nguyên nhân, Trình Hội là giảng viên của Học viện Điện ảnh, nên cũng có dính dáng phần nào với giới nghệ sĩ.
Khương Cửu Sênh sực nhớ ra một chuyện: "Bài báo đăng tin tuần trước có thật không?"
Trình Hội vừa gọt táo vừa hỏi ngược lại: "Tin gì?"
Khương Cửu Sênh hắng giọng, đọc lại tiêu đề bài báo nóng hổi kia: "Tiểu thư thứ tám Tần gia say đắm cùng người đàn ông bíẩn."
Tuy bóng lưng người đàn ông khá mờ, nhưng chỉ cần liếc mắt côđã nhận ra ngay đó là Trình Hội, mà vừa hay cô tiểu như nhà Tần Gia kia lại là học trò của anh.
Trình Hội điềm nhiên như không: "Báo chí bây giờ thích đưa tin thêu dệt nhỉ?"
Xem ra cái tin "say đắm" này không phải sự thật rồi.
Nhưng cũng không thể trách phóng viên đưa tin thất thiệt, cô tiểu thư này của Tần gia quá dễ giật tít. Khương Cửu Sênh nói với giọng công việc: "Người nhà họ Tần có ai khiêm tốn đâu."
Nếu Giang Bắc là thiên hạ của nhà Vũ Văn, Vân Thành làđại bản doanh của Ôn gia, vậy thì cả ba tỉnh Trung Nam chính là Tần Gia "một tay che trời". Sản nghiệp dưới trướng không sao kể xiết, nói là giàu nhất nước cũng không hề khoa trương, hiển nhiên cũng cóđầu tư vào lĩnh vực giải trí.
Thiên Vũ chủ yếu muốn lăng xê ngôi sao, còn Công ty Giải trí Tần thị lại chuyên tâm vào điện ảnh và hậu kỳ, nhưng tất nhiên cũng không thiếu nghệ sĩ hạng A. Mà Công ty Điện ảnh và truyền hình Hoa Nạp - công ty quản lý của Lâm An Chi, lại có ngân hàng Ôn thịđầu tư chống lưng, làđứa con cưng của các nhãn hiệu tên tuổi lớn nước ngoài.
Ba công ty hình thành thế chân vạc, không ai nhường ai, cả giới giải trí dường như bị ba gia tộc này chiếm hết bảy mươi phần trăm.
Tần Tiêu Tiêu là con gái thứ tám nhà họ Tần. Nghe đồn cô ta không phải do hai bà vợ chính thức của ông Tần sinh ra, cho nên không được Tần gia thương yêu chiều chuộng, chưa tốt nghiệp Học viện Điện ảnh, cóđóng một vài vai phụ, trong giới nghệ sĩ không mờ nhạt cũng chẳng nổi bật. Tuy vậy, cái mác họ Tần đãđủđể cô nàng trở thành đề tài hot cho đám báo giải trí rồi.
Khương Cửu Sênh từng gặp cô tiểu thư Tần gia này một lần ở buổi lễ trao giải lần trước, dù không nhìn kĩ mặt mũi ra sao, nhưng không khó nhìn ra tính cách kiêu kỳ của cô ta. Dẫu không được nhà họ Tần quan tâm, ở bên ngoài cô ta vẫn ra vẻ ta đây như thường.
Khương Cửu Sênh ngẫm nghĩ rồi hỏi Trình Hội: "Anh có hứng thú với cô gái kia không?"
Trình Hội đưa quả táo gọt sạch cho Khương Cửu Sênh, trả lời với vẻ thản nhiên: "Côấy chỉ là học trò của anh."
Trình Hội là thầy giáo dạy múa đương đại của Học viện Điện ảnh Trung ương, dáng vẻ anh lúc khiêu vũ khác hẳn khi bình thường. Cứ tháo kính là tính tình ôn hòa nho nhã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự mạnh mẽ, hoang dã của người vũ công.
Khi ấy, Khương Cửu Sênh mới cảm thấy họ quả nhiên là anh em, trong cốt tủy đều có thứ cuồng nhiệt tột độ.
"Vậy anh tránh xa cô ta một chút, trong thương trường lưu truyền một câu vô cùng phổ biến", Khương Cửu Sênh cắn miếng táo, lạnh nhạt thuật lại tin đồn, "Người Tần gia đều mang dòng máu lang sói."
Hai đời trước của Tần Gia đều là dạng lăn lộn đường phố, làm bất cứ thứ gìđể kiếm tiền, luôn hoạt động bên rìa pháp luật. Khoảng mười năm trở lại đây họ mới từ từ"tẩy trắng", nhưng cái tính tàn bạo đãăn vào trong máu. Tần Gia tung hoàng ngang dọc khắp Đông Nam Á nhiều năm sừng sững không đổ, nên tất nhiên thế hệ con cháu họ nuôi dạy cũng chẳng phải dạng tầm thường, cảđám đều hung hãn như sói.
Nơi khúc cua tầng năm khoa Ngoại Tim mạch, có một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đứng đấy, lưng dài vai rộng, dáng người vạm vỡ, mặc một thân âu phục màu đen, khí chất lạnh lùng. Khi nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông liền ngẩng đầu, vừa thấy người đến thì lập tức cung kính gọi: "Cậu Sáu."
Mặt Thời Cẩn không chút gợn sóng: "Có việc gì?"
Người đàn ông ngẩng đầu lên, gương mặt hết sức bình thường, thuộc kiểu không gây được ấn tượng với người khác. Ông ta đeo kính làm giảm bớt vẻ hung tợn, kính cẩn đáp: "Ông Tần mời cậu về nhà cũ một chuyến."
Thời Cẩn không buồn nghĩ ngợi, thẳng thừng từ chối: "Tôi rất bận."
Nói xong, anh quay người bước đi, chẳng thèm ở lại lấy một phút.
Người đàn ông nhìn chằm chằm theo bóng lưng xa dần, cầm điện thoại ấn một dãy số: "Tần gia." Rồi quay người bước vào thang máy, "Cậu Sáu vẫn không chịu về…"
Cánh cửa khép lại, âm thanh cũng nhỏ dần theo thang máy đi xuống.
***
Ngày thứ ba Khương Cửu Sênh nằm viện, Mạc Băng tới thăm cô.
Vết thương ngoài da của Mạc Băng đã gần khỏi, chỉ là chân bị trật khớp vẫn còn đi khập khiễng, nhưng không gây trở ngại tới việc một quản lý hạng vàng như cô"chỉđiểm Giang Sơn", trên cơ bản đã sắp xếp ổn thoả xong xuôi buổi concert, chỉđợi Khương Cửu Sênh xuất viện là bắt đầu diễn tập.
"Chịđã dùng Weibo của The Nine đăng sự kiện buổi concert và thành viên ban nhạc mới, cô nhớ chia sẻđấy." Mạc Băng nhắc đi nhắc lại.
Đây cũng được xem như là thông báo chính thức về chuyện khai trừ Liễu Nhứ
"Được."
Côđã hết tình hết nghĩa, nếu Liễu Nhứ muốn tác oai tác quái, đương nhiên cô ta phải tự gánh lấy hậu quả.
Nói việc chính xong, Mạc Băng hiếm khi hóng hớt: "Hai ngày trước đưa cô tới bệnh viện chưa kịp hỏi, Sênh Sênh, nói thật cho chị biết, rốt cuộc cô và bác sĩ Thời quan hệ thế nào? Chị thấy anh ta đặc biệt quan tâm cô." Nếu có chút động tĩnh, cô phải sớm chuẩn bị chút phương án xử lý quan hệ công chúng, ngộ nhỡ bị truyền thông phát hiện ra, cũng không đến mức trở tay không kịp.
Vấn đề này… Khương Cửu Sênh chần chừ hồi lâu mới trả lời: "Anh ấy là fan của em."
Từ trước tới nay, Mạc Băng ghét cay ghét đăng fan cuồng, nên không thể nào để Mạc Băng biết việc này, nếu không sẽ cưỡng chế cô chuyển nhà ngay và luôn cho xem.
Mạc Băng vẫn hơi nghi ngờ: "Chỉ thế thôi à?"
Cô hoàn toàn không ngờ bác sĩ Thời lại là người mê nhạc rock, mặc dù không quen thân gì, song qua vài lần gặp gỡ chớp nhoáng, cô cũng nhìn ra được phong thái của anh nào giống mấy kẻ phàm phu.
Khương Cửu Sênh nghĩ ngợi rồi bổ sung thêm: "Em từng sờ tay anh ấy."
Chuyện này không có gì lạ với người mắc bệnh cuồng tay như cô.
Mạc Băng kéo dài giọng: "Rung động rồi à?" Dẫu sao cái người mắc chứng cuồng tay này cũng chưa từng sờ tay ai, tay TạĐãng cũng đẹp, thế mà Khương Cửu Sênh còn nhịn được, cô có thể kết luận, vị bác sĩ Thời này rất đặc biệt.
"Tay anh ấy khiến em không thể không động lòng."
Mạc Băng truy hỏi: "Thế còn người thì sao?"
Cô im lặng.
Thật ra hôm qua Mạc Băng cũng đã hỏi mối quan hệ của cô và Thời Cẩn qua điện thoại.
Khương Cửu Sênh rất khóđịnh nghĩa từđộng lòng, cô không am hiểu chuyện tình yêu. Tuy nhiên cô biết, Thời Cẩn cho cô cảm giác thư thái và an lòng. Anh luôn giữ một khoảng cách vừa phải, nhân phẩm tốt lại hòa nhãđiềm đạm, giống như tay anh, mỗi một lần nhìn thấy đều đem đến cho cô cảm xúc rất mãnh liệt, một cảm xúc chưa từng có, rồi lại như lẽ dĩ nhiên.
Người đàn ông giống như Thời Cẩn thật sự khiến người ta nghiện, nhưng khi hiểu ra thìđã muộn.
"Giống thuốc ngủ."
Mạc Băng ngớ người.
Khương Cửu Sênh lại bồi thêm một câu: "Uống nhiều sẽ nghiện."