Chương 73: Phúc lợi fan - Mặc hở hang
Translator:
Nguyetmai
Sau khi Thời Cẩn đi, Mạc Băng lau mặt, thay đồ ngủ cho Khương Cửu Sênh. Vất vả tới nửa đêm mới ngóc đầu lên được, cô vừa đấm lưng, vừa thở dài: "Người chưa bao giờ tỏ ra đáng yêu, lúc tỏ ra đáng yêu thực muốn đòi mạng mà."
Không biết bác sĩ Thời nghĩ thế nào, dù sao giữa trời khuya giá rét cô quậy loạn thế kia, đoán rằng sau này không thể nhìn thẳng nấm và chó nữa.
Lo liệu xong xuôi, Mạc Băng tắt đèn rời đi.
Dù là Mạc Băng cũng không biết Khương Cửu Sênh sợ bóng tối.
Bóng trăng mờ nhòe, tiếng gõ cửa dồn dập và mạnh mẽ quấy nhiễu màn đêm yên tĩnh.
Thời Cẩn mở cửa, Khương Cửu Sênh ngồi xổm trước cửa nhà anh, mắt như có làn sương bao phủ, mang theo cái lạnh cuối thu.
Cô ôm đầu gối, ngẩng đầu nhìn anh: "Thời Cẩn, tối quá, em sợ ở một mình."
Thời Cẩn, tối quá, em sợ ở một mình…
Cảnh tượng y hệt trong ký ức này khiến anh đột nhiên hoảng hốt, ngỡ đâu đã cách mấy đời. Năm ấy, anh vừa đón cô đến nhà họ Tần, họ ở trong căn nhà nhỏ hai tầng độc lập, tầng hai khóa kín, cửa sổ đóng chặt, chỉ một mình cô ở, cô cũng thấp thỏm bất an như thế.
Khi đó, cô mới mười sáu tuổi, mới cao tới vai anh.
Đêm hôm đó, cô ôm gối ngồi trước cửa phòng anh, vừa ngẩng đầu đã thấy ánh sáng nhạt màu ẩn sâu trong đáy mắt.
Cô nói: "Thời Cẩn, tối quá, em sợ ở một mình."
Anh ngồi xuống, nắm tay cô.
"Anh ở bên trông em ngủ có được không?"
Cô lắc đầu: "Em muốn về nhà." Ánh mắt lạnh nhạt, mơ màng mông lung, chỉ phản chiếu dáng hình anh, cô túm chặt anh, "Thời Cẩn, anh đưa em về nhà đi mà."
Anh trầm mặc, dẫu khoác lên mình dáng dấp thiếu niên nhưng đôi mắt phong sương và tang thương chợt hoe đỏ, anh ôm lấy cô.
"Sênh Sênh, đừng đi đâu cả, em ở đây cùng anh có được không…"
Thuở đó, cô còn nhỏ, gãy đi đôi cánh, bị anh nhốt bên người, cẩn thận cất giấu.
Giữa hành lang chập choạng ánh đèn, Thời Cẩn từ trên chăm chú nhìn xuống, cô gái trước đây giờ đã tự nhiên phóng khoáng, trở thành một người vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.
Anh ngồi xuống, ôm cô vào lòng: "Vậy anh ở bên trông em ngủ có được không?"
Cô ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ."
Hôm sau, cuối thu mát mẻ, gió nhẹ mây thưa.
Những chiếc lá xào xạc chao liệng trong gió mát, rèm cửa phất phơ cuốn lấy bóng dáng đang yên giấc nồng.
Chợt người trên giường mở mắt, bỗng nhận ra nơi này quen lắm, hình như là trần nhà Thời Cẩn.
Đây là lần thứ hai Khương Cửu Sênh tỉnh lại ở nhà Thời Cẩn. Tỉnh dậy sau cơn say khiến đầu cô đau âm ỉ. Cô gãi gãi tóc, thẫn thờ hồi lâu.
"Cốc… cốc… cốc…" Thời gian ngừng rất ngắn, ngoài cửa là giọng Thời Cẩn, "Anh vào được chứ?"
Khương Cửu Sênh lập tức chỉnh lại quần áo: "Vào đi."
Thời Cẩn đẩy cửa vào, đi đến trước cửa sổ, đưa cô ly nước: "Là nước chanh."
Khương Cửu Sênh đón lấy, nhấp một ngụm, chua chua ngọt ngọt, cô nói cảm ơn, giọng vẫn hơi khàn khàn.
Anh mặc đồ ở nhà, ánh mặt trời ngoài cửa sổ rọi xuống vai làm ánh mắt anh cũng ấm áp hơn, anh hỏi cô: "Anh có nấu canh giải rượu, em muốn uống luôn không?"
Chuyện tối qua, anh không nhắc câu nào, vẫn cư xử đầy thoải mái và tự nhiên.
"Thời Cẩn." Khương Cửu Sênh ngập ngừng hồi lâu cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi, "Tối qua em có chỗ nào thất lễ không?"
Khóe môi anh có nét cười nhàn nhạt: "Ví dụ?"
Ví dụ ép buộc phát "phúc lợi fan".
Thời Cẩn không trả lời, nhận ly rỗng từ tay cô, hỏi ngược: "Không nhớ gì hết à?"
Khương Cửu Sênh gật đầu.
Tửu lượng của cô tốt, rất ít khi say, càng chưa bao giờ có chuyện uống say bí tỉ rồi ngủ qua đêm ở nhà người khác. May là Thời Cẩn chứ không phải người khác thấy cô thất thố, dù vậy trong lòng vẫn mâu thuẫn không thôi. Cô không muốn trưng bộ dạng vô ý vô tứ này trước mặt anh, càng sợ dáng vẻ ngốc nghếch khi say sẽ phơi bày ra hết.
Người như Thời Cẩn chắc chắn sẽ không lại gần cô thêm một tấc nào nữa, khi vách ngăn giữa đôi bên sụp đổ mà trong thâm tâm vốn đã chẳng rung động vì cô. Khương Cửu Sênh sợ mình liều lĩnh lỗ mãng dọa anh chạy mất.
Cô cẩn thận tìm từ, lại hỏi anh: "Em có hành động gì kỳ lạ không?" Cô dừng lại, dời tầm mắt, "Em có mạo phạm anh không?"
Thời Cẩn cười khẽ một tiếng, lắc đầu: "Không, em rất ngoan."
Ngoan?
Khương Cửu Sênh không khỏi nghi ngờ. Cô biết thừa khi say mình chẳng tốt đẹp gì cho cam, huống hồ còn đang ngấp nghé anh nữa chứ!
"Em rửa mặt đi, anh múc canh cho em."
"Ừm."
Thời Cẩn rời phòng, Khương Cửu Sênh ngẩn người hồi lâu mới bò dậy khỏi giường. Thói quen là thứ rất đáng sợ, ở trong phòng Thời Cẩn, cô cảm thấy rất thoải mái tự nhiên, rõ ràng là tu hú chiếm tổ mà lại an tâm vô cùng.
Tối qua.
Thời Cẩn ôm Khương Cửu Sênh ngủ, cô vô cùng ngoan ngoãn nép vào lòng anh. Giữa ánh trăng nhu hòa sà xuống bên người cô, cô ôm anh đầy bình yên, thanh thản.
Anh cúi đầu hôn cô, cô nằm im không nhúc nhích.
"Sênh Sênh."
Cô mơ màng nửa tỉnh nửa mê: "Hử?"
"Há miệng."
Tựa như đang mơ, cô không mở mắt, chỉ há miệng, ɭϊếʍƈ môi rồi thủ thỉ: "Anh muốn cho em uống sữa chua à?"
"Không." Anh áp vào trán cô, "Anh muốn hôn em."
Thời Cẩn rất vui, Sênh Sênh của anh hễ say rượu là không nhớ gì cả, mềm mại đáng yêu, vô cùng ngoan ngoãn, hệt như thời niên thiếu. Khi đó cô còn nhỏ, ly rượu đầu tiên cô uống là anh pha, cô uống ngon, rất tham, thế là say một trận.
Hôm ấy khéo thay, Thời Cẩn nấu cho cô cả bàn toàn nấm, cô thích lắm, ăn rất nhiều. Sau đó cô say, ngồi xổm dưới đất không chịu đi, nói mình là một cây nấm, đòi anh cõng.
Anh cõng cô đi một quãng đường rất dài rất dài.
Sau khi về nhà mình, Khương Cửu Sênh trầm tư suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đành gọi điện thoại cho Mạc Băng.
"Mạc Băng," Cô đắn đo một hồi, "Tối qua em có làm gì xấu mặt trước Thời Cẩn không?"
Ơ, tỉnh rượu rồi à!
Mạc Băng thành tâm trêu cô: "Hết hôn đến sờ, sờ xong lại ôm, ôm chán đến bế. Thậm chí còn đòi ngủ chung! Thế có tính không?"
Mày Khương Cửu Sênh càng cau chặt: "Chị nên ngăn em chứ."
Mạc Băng cười ha hả: "Không biết ai cứ luôn mồm bảo không cần chị, chỉ cần Thời Cẩn cơ."
Khương Cửu Sênh cúi đầu ủ rũ.
Bỗng nhiên cô rất muốn sang gõ cửa nhà Thời Cẩn, hỏi anh có thể quên chuyện tối qua cô say rượu làm càn không? Để trao đổi, cô có thể cho anh thật nhiều thật nhiều phúc lợi fan.
Càng nghĩ cô càng không vui.
Mạc Băng không đùa nữa, an ủi cô: "Đừng lo quá, không quá đáng lắm đâu, đáng yêu vừa phải. Bác sĩ Thời là người lịch thiệp, chắc sẽ không để bụng đâu." Dù sao lực sát thương khi đáng yêu bất thường của tiên nữ nhà mình không hề nhỏ chút nào. Mạc Băng hơi tò mò, "Sênh Sênh, tại sao hễ say rượu thì em lại nói mình là nấm?"
Khương Cửu Sênh quẫn bách hiếm thấy: "Em cũng không biết."
Mạc Băng không hỏi nữa, nói lịch trình hôm nay: "Đừng quên tiệc sinh nhật buổi tối của Từ Thanh Cửu đấy."
"Dạ."
Sau khi cúp máy, Khương Cửu Sênh tiếp tục vắt óc một hồi mới quyết định chọn trong album ảnh ra một tấm ảnh mặc hớ hênh nhất gửi cho Thời Cẩn. Dù sao chuyện cũng xảy ra rồi, vớt vát được chút nào hay chút nấy.
Viết ba chữ: "Phúc lợi fan."
Gửi xong, cô nhìn chằm chằm điện thoại chờ phản hồi, nhưng càng nhìn tấm ảnh kia càng cảm thấy không ổn. Đó là bức ảnh ngày ấy cô và Mạc Băng chụp ở biển Santorini khi đang mặc áo tắm liền thân, tuy không tính là quá lộ liễu nhưng vẫn khá bất ngờ.
Trông có táo bạo quá không nhỉ? Thời Cẩn chắc sẽ không nghĩ điện thoại nhiễm virus đấy chứ?
Khương Cửu Sênh vội thu hồi tin nhắn, vừa thở phào nhẹ nhõm thì tin nhắn của Thời Cẩn tới: "Anh thấy rồi."