Chương 14
CHƯƠNG 14
Sau đó, một âm thanh lãnh khốc như từ địa ngục vang lên ở bên tai, Hạ Hầu Triển thanh âm run rẩy, một chữ một chữ nói:“Viễn, ngươi dám tự tử, ta sẽ khiến cả tộc ngươi chôn cùng, tin ta đi, ta có mưu kế, mà các ngươi Khang gia chi phồn hiệp mậu* , một lời nói cửu tộc bị tru di, kia tình cảnh hẳn là thực đồ sộ đi.”
Khang Viễn trên người lạnh lẽo một mảnh, đây chính là tự mình hại mình. Hạ Hầu Triển lúc này mới vừa lòng cười, ở trên gương mặt y ấn lên một nụ hôn: “Ngoan, như thế này mới tốt. Được rồi, xem ra hôm nay là buổi tối đầu tiên ngươi hầu hạ ta, ta trước hết tha thứ cho hành vi nông nổi của ngươi, bất quá ngày mai đừng lặp lại sự tình như thế . Chậc chậc, bộ dáng ngươi ở dưới thân ta uyển chuyển rên rỉ, thật sự là mê người cực kỳ, ta tin tưởng buổi tối ngày mai, ngươi nhất định sẽ biểu hiện tốt hơn nữa.”
Hạ Hầu Triển nói xong, nhẹ nhàng nhặt lên y phục đã bị xé rách trên mặt đất, thay Khang Viễn đắp thêm lên, tuy rằng là ở trong mộng, nhưng tình cảnh này quá mức thật làm hắn không phân rõ đây là thật hay là mộng .
Ung dung chậm rãi thay y phục của mình, ngay sau đó, chỉ thấy cái miệng của hắn rất nhanh động vài cái, tựa hồ ở niệm một chuỗi chú ngữ, lập tức, phía trước Dẫn Mộng liền xuất hiện ở trước mặt hắn, khom người nói:“Vương gia thỉnh đi.”
Hạ Hầu Triển càm thấy thật mỹ mãn, thần thanh khí sảng hướng Dẫn Mộng nói “Giúp y hảo hảo ngủ một giấc đi, không được để y nghĩ ngợi gì, bằng không đêm nay y sẽ không ngủ an ổn.” Nói xong, liền bước đi, nhưng mới đi được hai bước, rồi lại tựa hồ nhớ ra cái gì, quay đầu lại nói với Khang Viễn :“ Viễn, nhớ kỹ, đừng cho ta cơ hội tru di cửu tộc ngươi.” Đang nói, người cùng Dẫn Mộng cùng nhau biến mất.
Khang Viễn liền giống như mất hết khí lực, lập tức ngồi phịch ở trên giường, ngay sau đó, ý thức liền mơ hồ , cơ hồ ngay cả thời gian giãy dụa đều không có, liền hoàn toàn trầm vào trạng thái ngủ say.
Kỳ thật Hạ Hầu Triển nói về việc tru di cửu tộc, thuần túy chỉ là tự biên tự diễn, thực tế không có khả năng thực hiện đe dọa này.
Không nói đến Hạ Hầu Hiên cùng Khang Kiện có giao tình thâm sâu, thân thiết như huynh đệ, cũng không nói Khang Kiện cùng Quan Sơn cũng giống như huynh đệ, hắn giao du khắp thiên hạ, trong đó nhiều nhất là Phùng Dạ Bạch cùng Giang Hãn, đều là nhân trung chi long, đều cùng hoàng thượng có quan hệ thân thiết, nên chắc chắn sẽ không có khả năng trơ mắt nhìn y bị tội. Cho dù Khang Kiện hôm nay cùng hoảng thượng cùng đám bạn hữu kia quan hệ gì cũng không có, Hạ Hầu Triển cũng không có cách nào làm cho gia tộc người ta đang yên đang lành bỗng nhiên mang tội danh bị tru di cửu tộc.
Hắn hãm hại Khang Viễn, kỳ thật lỗ hổng rất nhiều, chẳng qua Thái hậu cưng chiều đứa con, cho nên đành phải lạm dụng chức quyền thay hắn che dấu. Nhưng là nếu vì chuyện này mà tru di cửu tộc người ta, Thái hậu chắc chắn không có khả năng để hắn làm chuyện táng tận lương tâm như thế. Chính là Hạ Hầu Hiên, cũng không có thể ngu xuẩn đến nước này.
Trên thực tế, Khang Viễn tuy rằng bị giam vào trong thiên lao, quyết định cuối mùa thu xử trảm, nhưng Hạ Hầu Hiên chính là chịu áp lực từ Thái Hậu,từ đây đến mùa thu còn một đoạn thời gian, hắn phi thường tin tưởng có thể từ chỗ Thái Hậu tìm ra chuyện gì đó có thể tìm biện pháp giúp Khang Viễn giải oan.
Nhưng là hết thảy, Khang Viễn cũng không biết, y tuy biết Khang Kiện cùng hoàng thượng có giao tình, nhưng cũng không biết giao tình này tới mức nào, bởi vì Khang Kiện cũng không thường xuyên đến khinh thànhh, số lần cùng hoàng thượng gặp mặt, cũng không nhiều như lúc mình được triệu kiến, như vây, sao có thể hy vọng xa vời hoàng thượng bởi vì mình chính là biểu ca của Khang Kiện mà thủ hạ lưu tình? Chính mình coi như là bằng hữu hắn, còn không phải chỉ vì một đạo tàn khốc ý chỉ ban xuống, kết cục liền nhất định bi thảm sao?
Cho nên Khang Viễn đem lời nói của Hạ Hầu Triển xem như là thật , buổi sáng hôm sau khi tỉnh lại, hồi tưởng lại tình cảnh ban đêm, Khang Viễn sợ tới mức lăn lốc bò dậy, thấy quần áo trên người vẫn nguyên vẹn, căn bản không có dấu vết bị xé rách, lúc rửa mặt trải đầu trộm liếc nhìn vào gương, trên mặt trên người cũng không có dấu vết, giống như đêm qua điên cuồng bị ngược đãi chính là một hồi ác mộng.
Khang Viễn ngồi ở trên giường, vừ thấy may mắn lại sợ hãi. May mắn chính là hết thảy đều là ác mộng, vẫn chưa trở thành sự thật. Sợ hãi chính là kia trong mộng tình cảnh quá mức rõ ràng, rõ ràng đến mức làm cho hắn không thể tin được đây chính là mộng.
Hơn nữa Hạ Hầu Triển nói tối nay hắn sẽ lại đến, y không biết rốt cuộc là sao, chẳng lẽ đối phương có thể điều khiển giấc mơ? Nhưng điều này làm sao có thể? Cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua.
Chính là nhớ tới đêm qua hắn xuất hiện cùng biến mất, Khang Viễn lại cảm thấy được hết thảy trùng hợp xảy ra không đơn giản chỉ là một cơn ác mộng. Y tuy là tài tử, nhưng đối với những thứ loạn thất bát tao như vậy chưa từng tiếp xúc qua, cùng Quan Sơn vẫn chưa gặp mặt, lại càng không hiểu, lại càng sợ hãi.
Lo lắng bất an suốt một ngày, buổi tối cũng không vội cởi y phục, chính mình tựa vào trên giường yên lặng suy nghĩ :“Nếu ngươi chỉ có thể ở trong mộng đối ta làm chuyện như vậy, ta đây không ngủ là được, ta ngay tại nơi này thức, thức đến hừng đông ngủ tiếp.
Y bên này quật cường không chịu ngủ. Nhưng lại làm cho Nhuệ tiểu vương gia thật sự bồi hồi lo lắng. Gia khỏa này tối hôm qua thưởng thức xong mỹ vị ngon ngọt, hôm nay cả ngày này tâm tình đâu đâu cũng thấy thư sướng. Thời điểm còn chưa tới chạng vạng, đã khẩn trương lao vào phòng ngủ.
Điểm thượng an thần hương, bắt buộc chính mình chìm vào giấc ngủ, ai ngờ vừa đi vào bên trong nhà tù, lại phát hiện Khang Viễn ngay cả bữa tối còn chưa đụng đến. Khó khăn đợi cho đối phương cơm nước xong xuôi, sắc trời cũng đã tối, tiểu Vương gia khẽ xoa xoa tay, chuẩn bị vọt tới trong mộng cùng người trong lòng đại chiến ba trăm hiệp, lại phát hiện người ta căn bản không chịu ngủ.
Hạ Hầu Triển lo lắng, hắn chưa từng có kinh nghiệm, tối hôm qua là lần đầu tiên, nếm thử chỉ cảm thấy tuyệt vời vô cùng, được nếm mùi vị tuyệt nhất trong thiên hạ, đây gọi là thực tủy biết vị**, lúc này muốn hắn dừng tay, căn bản không có khả năng .
Chính là Khang Viễn không ngủ, hắn sẽ không biện pháp, ngay cả Dẫn Mộng cũng không có biện pháp. Kia đàn hương đặc chế trong ngục, mặc dù có một chút tác dụng an thần, nhưng nếu Khang Viễn kiên trì chịu đựng, chỉ nhiêu đó phân lượng hiển nhiên không đủ để làm Khang Viễn ngủ mê.
Hạ Hầu Triển ở bên ngoài cắn môi như muốn đứt cả da ra, sao vậy cũng không nghĩ tới Khang Viễn nhìn ôn nhuận nhu nhược, nhưng mà ý chí lại cực kỳ kiên cường, đã tới canh bốn, tuy trong lúc đó nhiều lần buồn ngủ gập đầu, nhưng ngay lập tức y lại nhéo mình một cái, hoặc là dùng rơm rạ ở trên người xoa nắn, dùng rơm rạ thô ráp chính mình thanh tỉnh.
Hạ Hầu Triển nhìn thấy đau lòng a, cũng không nói ra. Nhưng hắn không oán là chính mình đem Khang Viễn bức thành như vậy, liền oán Khang Viễn nghĩ như thế nào lại có thể tr.a tấn mình như vậy? Ngủ một giấc không phải là xong rồi sao? Ta muốn ngươi như thế nhiều năm, hiện giờ bất quá ở trong mộng làm vài chuyện có gì không đúng? Với lại đối với ngươi cũng đâu có tổn thất gì, ta đây còn đem tinh khí của mình để lại trong người ngươi cho ngươi tùy ý sử dụng bồi bổ thân mình, hơn nữa sau đó cũng cho ngươi ngủ đủ giấc a.
Dẫn Mộng ở bên cạnh nhìn tiểu Vương gia bộ dáng gấp đến giương mắt nhìn, bất giác buồn cười, lại nhìn thời gian, liền mở miệng nói:“Tiểu vương gia, theo ta thấy đêm nay cho dù được, hừng đông còn có không đến nửa canh giờ nữa, lúc vị công tử này ngủ, ngươi cũng không thể tận hứng, không bằng buổi tối ngày mai lại đến.”
Hạ Hầu Triển nhe răng trợn mắt, sau một lúc lâu chỉ về hướng Khang Viễn oán hận nói:“ Viễn, xem như ngươi lợi hại.” Nói xong nhất nhất dậm chân, xoay người bước đi. Dẫn Mộng nơi này quay đầu lại nhìn nhìn Khang Viễn, nghĩ thầm công tử a công tử, nhìn ngươi bộ dáng ôn nhuận như thế, trên thực tế tâm tính còn cúng cỏi không thôi, chỉ tiếc a, ngươi nói ngươi như thế là người thông minh, sao lại chọc phải sát tinh cứng đầu như vậy? Trốn một thời gian có thể trốn một đời hay sao?
(*) nhiều như lá trên cành
(**) ăn một lần ghiền
End 14