Chương 31

Thanh Lôi rất không muốn gặp mặt Thanh La, nhưng lại không thể không gặp.


Tại Đông cung, thái tử mỉm cười hỏi: "Tiểu muội này ba năm rồi không gặp, Lôi Nhi không muốn cùng hàn huyên chuyện cũ hay sao? Nàng ta là vương phi tương lai của Bình Nam vương đấy".


Vương Yến Hồi xen lời: "Không biết ba năm nay tiểu muội Thanh La thay đổi thế nào, tiếng đàn năm xưa, Yến Hồi quả thực khó quên".


Mắt thái tử thoáng một tia mơ hồ, nhưng lập tức lại trong veo như nước.


Lúc đó một cung nữ đi vào quỳ bẩm: "Tam tiểu thư tướng phủ cầu kiến!".


"Mau mời vào!".


available on google playdownload on app store


A La bước từng bước ngắn, thong thả vào cung, nàng cởi chiếc áo choàng, quỳ phục xuống nền: "Thái tử điện hạ thiên tuế, thỉnh an thái tử phi, thỉnh an lương đệ!". Chiếc váy màu xanh nhạt xòe như cánh bướm, vóc dáng thanh mảnh như mầm lộc biếc đầu cành lúc xuân về. Hôm nay nàng đã cất công trang điểm, không biết người ở Đông cung nhìn thấy sẽ phản ứng thế nào?


Thái tử cười: "Đều là người nhà, không cần đa lễ, đứng lên đi!".


A La đứng dậy, khi vừa ngước mắt, sắc thu ba sóng sánh, nụ cười diễm lệ như đóa mai bừng nở trong nắng xuân, khiến ba người trong điện giật mình. Thanh Lôi bất giác nắm chặt nắm tay, trong lòng như có tiếng thầm thì: "Đã sớm biết mà, có một người mẹ như vậy, ả ta lớn lên tất sẽ là giai nhân khuynh thành!". Ánh mắt như bốc hỏa, liếc nhanh thái tử, chỉ thấy Lưu Giám đứng ngây người. Thanh Lôi ngẩn ngơ, cũng phải thôi, một giai nhân như vậy, đàn ông nào chẳng động lòng?


Vương Yến Hồi là người định thần nhanh nhất, mỉm cười nói: "Không ngờ tiểu muội Thanh La lưu lạc mấy năm trở về lại đẹp đến thế, quả thật khiến chúng ta nhìn không muốn rời, Yến Hồi này tự hổ thẹn không bằng!".


Thái tử cũng sực tỉnh, cười nói: "Bình Nam vương thật có phúc!".


A La cất tiếng: "Anh rể trêu đùa A La rồi, ai bảo muội sẽ lấy huynh ấy? Muội không thích kiểu người lỗ mãng như vậy!".


Nói đoạn, đi đến bên Thanh Lôi,"Hai vị nương nương, một người cao sang quý phái, một người tuyệt sắc vô song, A La đâu sánh được".


Vương Yến Hồi nói đùa: "Chẳng phải thái tử có chuyện cần đi sao? Không nên quấy rầy chị em thiếp hàn huyên".


Lưu Giám có vẻ nấn ná không muốn đi, mối hoài nghi trong lòng bao năm cuối cũng đã nghĩ ra lời đáp, nhưng bây giờ chưa phải lúc hỏi chuyện đó. Nụ cười lại hiện trên khuôn mặt tuấn tú của chàng: "Đã đến đây, cứ ở lại Đông cung chơi ít ngày, Lôi Nhi nhớ muội lắm đó".


Thái tử giữ nàng ở trong cung là có ý gì? Muốn chứng thực khúc "Thu thủy" kia hay là định dùng nàng làm con tin? A La thầm cảnh giác, nét mặt vẫn tươi cười.


Trong đầu Vương Yến Hồi đang suy nghĩ rất lung, cảm thấy Thanh La nói không lấy Bình Nam vương có gì không thật. Nếu không lấy Bình Nam vương, thì người trong lòng nàng ta là ai? Bình Nam vương Lưu Giác người tuấn tú hào hoa, trẻ măng đã được phong vương, uy quyền sáng chói, một trang nam nhi hoàn hảo, là giấc mộng của bao tú nữ danh gia. Sắc đẹp của A La khiến ba người ở đây kinh ngạc như thế, lẽ nào nàng ta muốn địa vị cao hơn? Hay là người trong lòng nàng ta là...


Thanh Lôi nắm tay A La, hỏi Vương Yến Hồi: "Ba chúng ta đến nhà thủy tạ chơi được không?".


Vương Yến Hồi cười nhạt: "Được, ta đang muốn chuyện phiếm với tiểu muội Thanh La". Nhìn thấy nhà thủy tạ, A La ngây người ra. Đây quả là cảnh thần tiên. Hơi nóng từ mặt hồ sen bốc nghi ngút mịt mờ như sương khói, giống như người ta đào hầm đốt than dưới đáy hồ. Ai nói tiền bạc quyền thế không tốt? Để làm nên cảnh quan thế này cần bao nhiêu nhân công, bao nhiều tiền của?


Thị tỳ bưng trà và đồ điểm tâm lên, ba người an tọa, nhàn tản thưởng lãm cảnh sắc. A La thầm nghĩ, khung cảnh thần tiên thế này không mảy may gợn lên không khí căng thẳng gươm đao tuốt trần trong ngoài cung đình,


Đột nhiên bên nhà ngoài thủy tạ có tiếng bước chân, A La ngoái đầu, nhìn thấy một khuôn mặt trẻ con ửng hồng, đôi mắt đen láy, cái cằm nhỏ xinh. Nàng quay sang nhìn Thanh Lôi, Thanh Lôi cười dịu dàng: "Tâm Nhi, sao lại chạy đến đây?".


"Tiểu công chúa? Con của tỷ tỷ sao?".


"Đúng thế. Thái tử bây giờ mới có mỗi tiểu công chúa này. Chàng nâng niu như ngọc báu đấy". Vương Yến Hồi cười.


Hai nữ tỳ lo lắng theo sau Tâm Nhi, đi vào nhà thủy tạ, quỳ xuống thỉnh an ba người bọn họ. Vương Yến Hồi lơ đãng nói: "Đứng dậy đi, mùa đông rét thế đừng để tiểu công chúa bị lạnh", rồi nhìn Tâm Nhi, mặt đã cười rạng rỡ, "Tiểu công chúa của ta, sao hôm nay lại chạy đi tìm mẫu phi?".


Tâm Nhi hai tuổi, mắt chớp chớp thỏ thẻ đáp: "Nghe nói di nương hôm nay đến, Tâm Nhi muốn gặp di nương".


Lòng A La êm dịu như hơi ấm bên ngoài nhà thủy tạ. Nàng đi đến ôm Tâm Nhi vào lòng, vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé, mỉm cười nói với Thanh Lôi: "Tâm Nhi lớn lên chắc cũng sẽ đẹp như tỷ tỷ!".


Thanh Lôi dịu dàng sai cung nữ: "Đưa tiểu công chúa về điện, bên ngoài này gió to lắm". Cung nữ đi đến bế Tâm Nhi, cô bé nhệch môi, nước mắt ứa ra nhưng không dám khóc, đôi mắt đen láy nhìn Vương Yến Hồi, lại nhìn mẹ, miệng thỏ thẻ: "Tâm Nhi đi đây, buổi tối lại đến thỉnh an mẫu phi".


A La thầm than thở, trẻ con trong cung ngay cả khóc cũng không dám. Ánh mắt chuyển đến Vương Yến Hồi, thấy nàng ta thần sắc nhàn tản như không, lại lướt đến Thanh Lôi. Đáy mắt Thanh Lôi thâm u, thấm buồn. A La vội nói: "Làm mẹ thích thật, nhìn Tâm Nhi kìa, ngoan chưa".


Vương Yến Hồi cười: "Tiểu muội lấy Bình Nam vương rồi cũng được làm mẹ".


A La cúi đầu làm bộ xấu hổ: "Đã nói không lấy người đó, nương nương lại còn đùa A La!".


"Trong lòng muội có người khác sao? Là ai vậy, người đó hơn cả Bình Nam vương ư?". Vương Yến Hồi lại đùa.


A La e thẹn, cúi đầu, tay mân mê cốc trà, dáng vẻ như thầm công nhận. Lòng Vương Yến Hồi trầm lại, nếu Lý Thanh La không lấy Lưu Giác, với tính khí Lưu Giác y tuyệt đối không bỏ qua. Năm xưa nghe nói Lưu Giác càn quét hơn ba trăm ngọn núi phía nam, nàng đã đoán ngay Lý Thanh La là con đường ngắn nhất chế phục Lưu Giác. Bây giờ An Thanh vương nhàn tản tại gia, con người này dù có mưu cao đến mấy trong tay cũng chỉ có ba trăm binh sĩ Ô y kỵ. Lão vương gia đó tính nóng như lửa, muốn dùng ông ta để ép Lưu Giác, chỉ e ông ta thà ch.ết cũng không chịu, nhưng Lý Thanh La thì khác, nàng ta là gái mơn mởn như hoa. Nói đến ch.ết ai chẳng sợ, nàng ta cũng không ngoại lệ. Nhưng nếu Thanh La không lấy Lưu Giác, giữ nàng ta phỏng có ích gì?


Ánh mắt Vương Yến Hồi dừng trên người Thanh Lôi, thấy Thanh Lôi quay lưng về phía kia, đang nhìn hoa sen trong hồ, bèn cười: "Tiểu muội trong lòng có người khác, lương đệ hẳn đã sớm biết?".


Thanh Lôi giật mình, quay đầu mỉm cười: "Thanh Lôi cũng rất ngạc nhiên, đang thầm nghĩ, liệu còn có ai có thể khí phách anh hùng hơn Bình Nam vương?".


A La hơi sốt ruột, giả bộ e thẹn không đáp, trong đầu nhanh chóng phân tích tình hình: An Thanh vương muốn tạo cho Lưu Giác một cái cớ đề quay trở về kinh thành, muốn mình nói dối là thoái hôn, nhưng lại không bàn bạc với mình nên nói người mình thích là ai. Ai thích hợp nhất? Là thái tử, Tử Ly hay là Cố Thiên Tường? Người này phải không kém Lưu Giác mới làm cho thái tử tin. Cố Thiên Tường đứng về phía Tử Ly, nhưng anh ta không có ảnh hưởng gì lớn đối với Tử Ly, cũng không có vai trò gì lắm trong cuộc đấu giữa An Thanh vương và Cố tướng. Rất nhiều người đều biết Lưu Giác và Cố Thiên Tường là bằng hữu thân thiết, dù Lưu Giác trút giận lên đầu Cố gia cũng không ảnh hưởng đến Tử Ly.


Hay là nói thái tử, bản thân chàng ta chẳng có quyền hành, ảnh hưởng gì đối với Vương Yến Hồi và Thanh Lôi, lại còn có thể khiến họ sợ hãi gây mâu thuẫn với Lưu Giác, lúc này Đông cung sẽ hoàn toàn không đối đầu với Lưu Giác. Nếu nói người đó là thái tử, chỉ có một cái hay đó là rất có thể làm thái tử động lòng, khiến Lưu Giác có cớ khởi binh.


Nếu nói người đó là Tử Ly, như vậy Đông cung chỉ cần nhân định Tử Ly có tình ý với nàng là sẽ coi nàng là một quân cờ, nếu có chuyện xảy ra, nàng sẽ trở thành con tin. Cái hay chính là khiến họ cho rằng Lưu Giác vì thế sẽ trở mặt với Tử Ly, không thể cùng lúc ủng hộ hai phía, sẽ chỉ đứng về phía Đông cung. truyện được lấy tại TruyenFull.vn


Rút cục nên nói là ai? A La hơi do dự, thầm mắng An Thanh vương không chịu nói rõ. Nàng đột nhiên tỉnh ngộ, lão vương gia cáo già kia bề ngoài tỏ vẻ bất cần nhưng thực lòng rất yêu Lưu Giác, bây giờ để cho nàng lựa chọn, dù lựa chọn ai, Lưu Giác đều có lý do dấy binh.


Trong lúc A La cúi đầu trăn trở, Vương Yến Hồi và Thanh Lôi cũng đang suy nghĩ, rút cục người đó là ai? Có thể đối địch với Lưu Giác, hơn nữa lại có gan cướp vị hôn thê của chàng ta, khắp vương triều hiện cũng chỉ có mấy người. A La cuối cùng ngẩng đầu, mặt mày tươi tỉnh: "Ôi, A La vô duyên quá. Cũng muộn rồi, tiểu muội xin cáo từ về phủ, lúc khác lại đến thăm hai nương nương". Chưa nghĩ ra được thì tạm gác lại, chính là kế hoãn binh.


Vương Yến Hồi mỉm cười: "Mấy khi tiểu muội vào cung, thái tử cũng đã có lời, nếu tiểu muội nhất định ra về, điện hạ quay trở lại không thấy người thì làm thế nào? Cứ lưu lại đây vài ngày, tỷ tỷ còn muốn nghe muội chơi đàn".


"Phải đấy, A La tối nay ở lại chơi. Mấy khi vào cung, ở chơi vài ngày hãy về".


Thanh Lôi vội nói, rồi gọi cung nữ đến tướng phủ truyền lệnh.


A La đành nhận lời, bụng nghĩ, xem ra nếu mình không nói rõ người đó là ai thì chắc không thể ra khỏi cung.


Bái biệt Vương Yến Hồi, Thanh Lôi dắt tay A La với vẻ rất thân thiết song lại có phần lo lắng đưa nàng về tẩm cung. A La để cho nàng ta dắt đi, bụng cười thầm, cuối cùng có thể trút bỏ cái mặt nạ tỷ muội tình thâm rồi!


Thanh Lôi buông tay A La, lệnh cho cung nữ lui hết. A La nói: "Đuổi hết cung nữ ra ngoài, Thanh Lôi lần này tỷ lại định chơi trò gì?".


Trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Thanh Lôi dần dần như thấm nỗi buồn thê lương, nàng từ từ quỳ trước mặt A La. A La ngớ người, nhìn nàng ta rồi vội giơ tay đỡ: "Định nói gì cứ nói, sao phải làm thế. Chuyện lần trước muội đã quên từ lâu rồi".


"Tỷ cầu xin muội, không phải vì chuyện lần trước". Hai hàng nước mắt đã ròng ròng trên mặt Thanh Lôi. "Tỷ xin muội nếu có ngày, nếu có ngày tỷ mệnh hệ gì, xin muội thay tỷ chăm sóc Tâm Nhi, được không?".


A La kinh ngạc thất sắc: "Tỷ nói thế là có ý gì? Tỷ đứng dậy đi".


Thanh Lôi vẫn quỳ: "Muội phải nhận lời với tỷ, nếu tỷ có bất trắc, muội nhất định phải chăm sóc Tâm Nhi".


A La thở dài: "Tâm Nhi ngoan như thế, ai chẳng yêu. Nó mới hai tuổi thôi mà".


Mặt Thanh Lôi thoáng mừng, từ từ đứng lên, thở phào một hơi, nói khẽ: "Không biết tại sao, tỷ tin là muội sẽ chăm sóc tốt cho Tâm Nhi".


Thanh Lôi nhìn A La đăm đăm: "Muội đẹp thật. Thật ra thất phu nhân tính tình hiền dịu, đối với tỷ cũng rất tốt, nhưng tỷ và Thanh Phỉ đều không thích muội. Có lẽ từ nhỏ bọn tỷ đã cùng có ý nghĩ, sau này lớn lên muội nhất định sẽ đẹp hơn bọn tỷ, vì vậy luôn khó chịu mỗi khi nhìn thấy muội".


Thanh Lôi lại cười buồn: "Trước đây tỷ có một gánh nặng trong lòng, bởi vì tỷ yêu điện hạ, sợ chàng vì khúc "Thu thủy" mới thích tỷ, mỗi lần nghĩ đến chuyện đó tỷ vừa hận vừa ghen với muội, trong lòng nơm nớp lo âu. Chỉ một cái liếc mắt của Vương Yến Hồi là tỷ đã run lên, phấp phỏng lo lắng. Trong dạ tiệc hồi đó, thái tử bảo tỷ chơi đàn hầu Tứ điện hạ. Trong lúc bối rối hoảng sợ tỷ đã làm tay mình bị thương, thực ra trong lòng rất hận muội, hận muội đã khiến tỷ phải đến nước này, cho nên mới đem tiền đồ của Thành Tư Duyệt ra để ép Thanh Phỉ, để muội ấy đổ tội cho muội. Làm như vậy thực xuẩn ngốc, nhưng tỷ không hối hận, nếu lặp lại, với tâm trạng tỷ lúc đó tỷ vẫn làm thế. Mặc dù không hại được muội, cũng để Vương Yến Hồi chứng thực mối hoài nghi trong lòng ả. Có điều, không phải tỷ không có được điều tỷ mong muốn. Thanh Lôi không thể đánh đàn, điện hạ sẽ đối xử ra sao? Tỷ luôn muốn biết lòng điện hạ, chính trong buổi tối hôm đó chàng đã rất mực dịu dàng với tỷ, nhưng không dám ở lại cùng tỷ, tỷ càng hiểu, chàng không yêu Vương Yến Hồi, nhưng cần sự giúp đỡ của ả. Lúc đó tỷ chỉ cầu mong muội có thể suôn sẻ lấy Bình Nam vương, có người em rể như vậy, địa vị của tỷ ở Đông cung mới vững bền. Cũng chính bởi vì Bình Nam vương một lòng chân tình với muội, thái tử cũng sẽ chăm sóc tỷ, Vương Yến Hồi cũng đối xử rộng rãi với tỷ".


A La lại thầm than thở, thương cho Thanh Lôi: "Tỷ cũng có vị trí trong lòng thái tử, đây chỉ là sự lựa chọn bất đắc dĩ của thái tử đối phó với tình thế mà thôi, có thể thông cảm. Nếu thái tử yên vị trên ngôi báu, chàng tất sẽ thương tỷ. Chẳng phải thái tử rất yêu Tâm Nhi sao? Cớ gì không thương mẹ nó?".


"Nhưng muội lại không muốn lấy Bình Nam vương! Người trong lòng muội là tứ hoàng tử đúng không? Trước khi muội quen Bình Nam vương, muội đã quen Ly Thân vương rồi!".


Sao nàng ta biết? Lúc đó ngay bản thân nàng cũng không biết Tử Ly là tứ hoàng tử Lưu Phi. Cô thầm nghĩ.


"Muội đừng phủ nhận! Trong dạ yến ở Đông cung ba năm trước, khi tứ hoàng tử lên tiếng định giải vây cho muội, muội mới nhân cơ ứng phó, tỷ liền biết muội quen chàng ta! Sự bi phẫn oai oán trong tiếng đàn của muội không phải trút lên đầu người chị này, mắt muội nhìn về phía tứ hoàng tử, muội giận chàng ta không thể bảo vệ muội!". Thanh Lôi nói từng câu từng chữ.


Cha mẹ ơi, sao người ở đây lại tinh ma đến thế, ngay một ánh mắt cũng không bỏ qua? Thanh Lôi hạ giọng rất thấp: "Tỷ đoán là tứ hoàng tử, nhưng chưa bao giờ mở miệng nói với ai, kể cả thái tử. Ninh vương không qua khỏi được, chỉ có Ly Thân vương mới có thể tranh giành với thái tử. Tỷ là người của thái tử, đương nhiên sống ch.ết theo chàng, tỷ cũng mong thái tử có thể yên ổn lên ngôi, nhưng nếu thất bại, có muội chăm sóc Tâm Nhi, tỷ cũng yên lòng, ra đi không vương vấn! Muội muốn thoái hôn. Tỷ thấy cha cũng không phản đối lắm, câu cửa miệng của ông ta là bảo toàn quyền thế, ba đứa con nếu trong các phe đối lập, bất luận ai thắng ông cũng là người thắng lớn".


Thanh Lôi thật đáng thương, nàng có nên nhận lời không? Nếu vậy thực sự nàng đã tự đẩy mình vào chỗ đầu sóng ngọn gió, một khi Tử Ly khởi binh chẳng phải nàng trở thành tế phẩm hàng đầu hay sao? Liệu họ có đem đầu nàng treo ở cổng thành để uy hϊế͙p͙ Tử Ly không? A La lòng đau nhói.


Nghĩ đến Tử Ly, hình ảnh Lưu Giác lại hiện lên, ánh mắt nàng trở nên dịu dàng, khuôn mặt nặng tình của chàng đã in vào lòng nàng không thể xua được. Nàng cười đau khổ, đã hoàn toàn hiểu cục diện trước mắt. Nàng tuyên bố không thích Lưu Giác, muốn thoái hôn, An Thanh vương phủ không thể mất con dâu, Bình Nam vương đương nhiên cũng không thể mất vị hôn thê đã bỏ chàng một lần, lại định bỏ lần nữa? Lưu Giác đương nhiên có cớ trở về kinh thành. Tình hình hiện nay có hai người để nàng lựa chọn nói ra, bất luận nàng nói ai, mũi kiếm đều hướng vào Đông cung.


Nếu nói là thái tử, nàng sẽ phải dùng mỹ nhân kế. Nhưng cho dù mê hoặc được thái tử, bây giờ thái tử cũng sẽ không thể đắc tội An Thanh vương và Lưu Giác đang nắm giữ Nam quân. Cho nên nàng chỉ có một lựa chọn.


Tại sao An Thanh vương lại tỏ ra trở mặt với Tử Ly, nàng hiểu nhưng ông cũng không cần nàng phải hiểu. E rằng cho dù nàng không nghĩ ra trò viết bức thư đùa bỡn Lưu Giác, thì An Thanh vương cũng sẽ viết như thế. Đó là con cáo già! Có lẽ ông đã sớm nghĩ ra ý đó, nhưng không tiện nói mà thôi.


Nghĩ đến đó A La thấy buồn cười, lão cáo già vẫn còn tốt, không ép mình, càng không nói cho mình đáp án này. Chỉ cần An Thanh vương mở miệng, nàng tự khắc sẽ làm theo, Lưu Giác có thể danh chính ngôn thuận liên minh với thái tử, có tay trong hỗ trợ là cách dễ nhất để giúp Tử Ly. Kỳ thực Nam quân và Hữu quân kết hợp đã đủ binh lực, An Thanh vương làm như vậy, chỉ là không muốn dấy binh gây ra nội chiến ở Ninh quốc! A La than thở: "Tỷ thật tinh mắt! Khi còn ở tướng phủ muội đã hòa tấu với Tử Ly ở trong rừng trúc, đã có lời đính ước với chàng. Cho nên ba năm trước, sau khi Bình Nam vương cầu hôn, muội liền bỏ trốn".






Truyện liên quan