Chương 40

Đường Minh Húc và Đường Dương ngàn tính vạn tính, thậm chí còn từ bỏ huyết thống gia tộc mình, lại không ngờ, đối với Phong Tế, đối tượng anh nhắm vào chính là Đường Dương. Đường gia ra sao không có quan hệ gì với anh, nhưng còn Đường Dương... Nếu hắn an phận thủ thường không tùy tiện nhảy nhót, thì Phong Tế sẽ không động vào hắn.


Nhưng hết lần này tới lần khác, con người không có cách nào khống chế dục vọng của mình.
Từng nắm giữ, sẽ không muốn dễ dàng mất đi. Một người từng đứng trên cao chỉ điểm giang sơn, đâu dễ dàng buông tha tất cả cam tâm tình nguyện trở lại tầng dưới chót nhất, biến thành hai bàn tay trắng chứ.


Đường Minh Húc khẽ híp mắt, nhìn đám người Đường gia bên dưới thảo luận ồn ào, mặt đỏ tới mang tai, còn Đường Miện ngồi bên cạnh ông ta, lại không nói một câu nào. Nếu nói hổ thẹn, thì ông ta chỉ hổ thẹn với đứa con trai lớn của mình. Bất quá, cho dù hắn không còn là người thừa kế của nhà họ Đường, ít nhất người làm cha như ông còn có thể đảm bảo Đường Miện không cần phải lo áo cơm.


Có điều đám người Đường gia bên dưới…


Mấy chục năm qua, từ khi cha ông ta bắt đầu, tất cả tài sản của Đường gia đều do cả nhà bọn họ tạo nên, mà nhóm người này, chính là quỷ hút máu của nhà họ Đường! Cho tới bây giờ chỉ biết khoa tay múa chân, lại không chịu cống hiến gì cho Đường gia. Nguyên nhân Đường Minh Húc ông ta chọn con đường đập nồi dìm thuyền liều ch.ết đến cùng này, cũng tại đám người kia.


Đám người nhà họ Đường này chỉ biết đồng cam, chứ không thể cộng khổ!
Sự trào phúng và khinh miệt trong mắt được che giấu rất kỹ, Đường Minh Húc hắng giọng một cái, đợi mọi người yên tĩnh lại, mới chậm rãi nói: "Vậy, dưới tình huống hiện tại, mọi người có tính toán gì không?"


available on google playdownload on app store


Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng một ông cụ mặc trang phục đời Đường có mặt mũi rất hiền lành lên tiếng: "Minh Húc à, mọi người đều biết mấy chục năm nay, con và cha con đã cống hiến không ít cho Đường gia, nhưng chuyện lần này thật sự thiệt hại quá lớn. Đường thị trực tiếp tuyên bố phá sản, những sản nghiệp khác của nhà họ Đường chúng ta mặc dù có, nhưng chủ yếu vẫn dựa vào Đương thị, giờ, aizzz..."


"Bác hai, bác muốn nói gì, cứ nói thẳng đi." Đường Minh Húc mở mắt, nhìn ông cụ nhàn nhạt nói.
"Minh Húc, việc này..." Ông cụ hơi do dự, cuối cùng một ông cụ ngồi bên cạnh ông ta vừa nhìn liền biết có tính cách nóng nảy trực tiếp lên tiếng.


"Anh hai, nếu anh thấy ngại, thì để em nói, dù sao trước nay em cũng chẳng sợ mất mặt!" Sau khi nói với ông cụ xong, ông cụ mặc âu phục xám tro xoay đầu nhìn Đường Minh Húc, "Minh Húc, coi như chú nhìn con lớn lên, biết con lúc nào cũng cẩn trọng tận tâm tận lực. Nhưng thiệt hại lần này quả thật quá lớn, Đường thị phá sản rồi! Sản nghiệp trụ cột của nhà họ Đường chúng ta không còn, con không cảm thấy con nên gánh trách nhiệm hả?"


"Chú út, nếu con nhớ không lầm, chính vì muốn gánh trách nhiệm, nên con mới trục xuất Đường Dương nhỉ?" Mọi cử động của Đường Minh Húc đều rất thản nhiên, có lẽ vì ông ta đã có đường lui, nên mới có thể bình tĩnh thế.


"Chuyện này liên quan gì tới Đường Dương! Tất cả mọi thứ trước đó của Đường thị không phải do con và Đường Miện phụ trách sao? Một là gia chủ đương nhiệm, một là người thừa kế tương lai, biết làm việc thật, xảy ra chuyện còn để con trai út, em trai mình gần như rảnh rỗi ở nhà chịu trách nhiệm!" Ông cụ được Đường Minh Húc gọi là chú út giận tái mặt, giễu cợt nói.


Đường Miện giật giật khóe môi, cuối cùng vẫn tiếp tục ngồi ở đó, không nói một lời. Cho dù bây giờ hắn nói, lần hợp tác với gia tộc White này thực ra do Đường Dương đề cập trước, thì có ích lợi gì? Tình huống bây giờ đã vậy, hắn còn có thể làm thế nào?


Huống chi, hình như ba và em trai đã sắp xếp chuyện gì đó, hắn ngoại trừ phối hợp thì còn có thể làm gì?


Đường Miện gần bốn mươi tuổi, đã quen với cuộc sống giàu có Đường gia dành cho từ lâu, nếu mất đi, thì bản thân hắn cũng không có năng lực duy trì cuộc sống như vậy. Một bên là ba và em trai tính toán thâm sâu, một bên là người nhà họ Đường vô cùng hung ác, nên chọn thế nào, Đường Miện là người rõ ràng nhất.


Do đó, đối mặt với tình huống như vầy, tiếp tục giữ im lặng mới là việc hắn nên làm.
"Thế chú út cảm thấy nên làm sao?" Đường Minh Húc đan hai tay vào nhau, khuỷu tay đặt trên bàn hội nghị, khóe môi nở nụ cười tao nhã, khiến người ta cảm thấy như được gió xuân gột rửa.


"Hừ!" Ông cụ dùng mũi hừ một tiếng, "Đường thị xảy ra lỗi lầm lớn vậy, con làm gia chủ và con trai con làm người thừa kế, chẳng lẽ không biết chịu trách nhiệm hả? Đuổi Đường Dương ra khỏi Đường gia thì có ích gì, các con phải..." Đột nhiên ông ta lắc lắc tay, nói với ông cụ mặc trang phục đời Đường bên cạnh, "Anh hai, anh kéo áo em làm gì! Vốn chính là thế, lẽ nào Đường Minh Húc và Đường Miện không nên chịu trách nhiệm à, bảo bọn chúng rời khỏi Đường gia mới đúng!"


"Em trai!” Ông cụ mặc trang phục đời Đường đứng dậy lớn tiếng quát ông cụ mặc âu phục ngừng lại, sau đó nhìn Đường Minh Húc ngồi ở chủ vị, nét mặt vẫn rất bình thản, "Minh Húc, con đừng trách chú con, chẳng qua Đường thị phá sản như vậy, nhất thời không thể tiếp nhận. Con biết mà, trên tay mọi người đều có cổ phần của Đường thị, kết quả lại thành ra thế này..."


"Bác hai, bác ngồi xuống đi." Đường Minh Húc giơ tay lên một cái, đợi ông cụ ngồi xuống mới nói tiếp, "Thực ra con biết, những gì chú út vừa nói hẳn là phần lớn suy nghĩ của người ngồi đây." Nhìn mọi người bên dưới vì lời này mà thoáng đứng ngồi không yên, ông ta nhếch môi, "Kỳ thực, đây cũng là một cách giải quyết. Đường thị phá sản, khiến tất cả mọi người thiệt hại nặng nề, con và Đường Miện cũng khó thoát tội."


"Cho nên, trước hết cứ để Đường Dương rời khỏi Đường gia, vì lần hợp tác này, ban đầu do nó và..." Ý vị sâu xa nhìn chú út một cái, Đường Minh Húc nói tiếp, "Đường Kiều gả đến gia tộc White như đã nói. Đường Kiều lập gia đình rồi, không được tính là người nhà họ Đường nữa, nên con chỉ có thể trừng phạt Đường Dương trước."


Nghe được lời này, chú út ban nãy còn rất oán giận bất mãn cuối cùng cũng thu liễm một chút, bởi vì Đường Kiều không phải ai khác, chính là cháu gái của ông ta. Đến tận bây giờ, ông ta mới nhớ, ban đầu hợp tác, ông ta đã giơ hai tay tán thành, thậm chí còn trợ giúp một phen. Nếu quả thật phải truy cứu trách nhiệm Đường thị phá sản, thì ông ta cũng chạy không thoát!


Trước đó ông ta chỉ mới nghĩ làm sao kéo hai cha con Đường Minh Húc xuống đài, lại quên mất vụ này! Khi nãy ông ta ăn nói công kích thế, Đường Minh Húc sẽ không kéo ông ta xuống nước luôn chứ? Thấp tha thấp thỏm nhìn Đường Minh Húc, sau khi đối mặt với ánh mắt sáng ngời cười như không cười, chú út cúi đầu không nói gì nữa.


Thấy mọi người đều rất yên tĩnh, Đường Minh Húc híp mắt tiếp tục nói: "Tuy Đường Dương đã bị trục xuất, nhưng con và Đường Miện mới là người xác nhận cuối cùng và người thực hành lần hợp tác này, nên chúng con hẳn phải gánh vác trách nhiệm."


Vừa dứt lời, Đường Minh Húc lấy một con dấu ra đặt lên bàn: "Đây là con dấu chủ nhân Đường gia mới có thể nắm giữ, được truyền từ đời cụ tổ tới nay, hiện tại tôi giao ra đây."
"Minh Húc!"
"Ba!"
"Gia chủ!"


Có người mừng thầm, có người hoảng hốt lo sợ, nhưng trong đó chỉ có Đường Miện mới thực sự vừa khiếp sợ vừa lo lắng. Thu hết nét mặt mọi người vào mắt, Đường Minh Húc mỉm cười: "Xảy ra sai lầm lần này, Minh Húc chỉ có thể tạm biệt chức gia chủ để tỏ ý xin lỗi."


Chỉ thấy hai mắt mọi người kể cả ông bác hai trước mặt còn rất đường hoàng đều tỏa sáng, Đường Minh Húc cười nhạt: "Ngoài ra, tôi và Đường Miện cũng sẽ rời khỏi Đường gia, không còn quan hệ với nhà họ Đường nữa. Từng xu từng hào thuộc về Đường gia, chúng tôi sẽ không mang theo."


Nói xong, ông ta đứng lên, nói với Đường Miện đang há mồm trợn mắt: "Đi thôi, Đường Miện." Nói xong, xoay người nhanh chóng rời khỏi nơi này.


Tuy Đường Miện có chút không thể chấp nhận, nhưng sau khi cúi chào mọi người liền đuổi theo ba mình. Nếu ba đã rời khỏi Đường gia, mà hắn còn ở lại đây thì sẽ có kết quả gì, hắn rõ ràng nhất.


Cha con Đường Minh Húc cứ thế rời khỏi Đường gia, chỉ mang theo một ít quần áo để thay, rất phóng khoáng rời đi. Để lại đám người đỏ mắt với con dấu kia, và người duy nhất có phản ứng ngược lại, đó là ông cụ mặc trang phục đời Đường.


"Đường gia, xong rồi..." Nhìn đám người đỏ mắt, đỏ mặt không ngừng vạch điểm yếu công kích lẫn nhau, bác hai Đường Minh Húc run rẩy đứng lên, sau khi lắc lắc đầu bèn chậm rãi rời đi.


Tuy trước đó ông ta cũng bị mê hoặc bởi con dấu tượng trưng cho gia chủ Đường gia ấy, nhưng tĩnh táo lại ông ta biết rõ. Đường Minh Húc là người duy nhất có thể chống đỡ Đường gia, giờ Đường Minh Húc rời khỏi Đường gia như thế, Đường gia đã nát bét này chẳng biết có thể chống đỡ bao lâu.


Mà ông ta, cũng không thể làm gì, cùng lắm chỉ để một nhà của mình ít chịu tổn thất một chút.


Đám người kia chỉ biết tranh giành, nếu Đường Minh Húc dám rời khỏi Đường gia, thì cho thấy ông ta chắc chắn có đường rút. Đáng tiếc, ông ta làm rất tốt, chủ động rời đi để gánh vác trách nhiệm Đường thị phá sản, người khác cũng không thể nói Đường Minh Húc không tốt, chỉ có thể nói Đường gia bọn họ qua cầu rút ván!


Đường gia... sắp biến mất rồi.
Nhìn ánh nắng chiều nơi chân trời, ông cụ lặng lẽ thở dài lần nữa, lên xe ngồi trở về nhà. Vẫn nên mau chóng về thượng lượng với con trai một chút, phải ứng phó ra sao mới có thể để thiệt hại giảm đến mức thấp nhất.
***


"Do đó, Đường Minh Húc và Đường Miện cũng rời khỏi Đường gia rồi?" Cảnh Thần vì nghe được tin này, rốt cuộc cũng dời toàn bộ sự chú ý luôn tập trung trên tài liệu của mình đi, không tiếp tục chiến đấu với báo cáo nữa.


Phong Tế gật đầu, ngón tay thon dài nhịp trên mặt bàn: "Đi rất phóng khoáng, rất kiêu ngạo. Mọi người đều biết Đường Minh Húc vì gánh vác trách nhiệm Đường thị phá sản, nên mới trục xuất bản thân và hai đứa con trai ra khỏi Đường gia."


Cảnh Thần co quắp khóe môi, thở dài nói: "Người Đường gia còn đang bận bịu xem gia chủ nên thuộc về ai à? Thật không biết bọn họ sẽ phản ứng gì khi biết cha con Đường Minh Húc đã làm lại từ đầu từ sớm."


"Người Đường gia đâu phải ai cũng ngu ngốc, ít nhất một nhà bác hai Đường Minh Húc đang lặng lẽ xử lý ít cổ phần và sản nghiệp trong tay, chuẩn bị rời khỏi thành phố Hải Thiên đó." Phong Tế ấn Enter một cái, nhìn văn bản mình xử lý xong, rất hài lòng gật đầu, "Toàn bộ công việc bên anh hoàn thành rồi, tiểu Thần à."


"Em còn một chút." Cảnh Thần tiếp tục dời sự chú ý của mình về báo cáo, làm hai việc một lúc, "Dù sao người thông minh cũng ít. Bất quá nếu ngoại trừ một nhà Đường Minh Húc ra, Đường gia không còn nhà nào có năng lực nữa, thì em rất thông cảm với cả nhà họ."


"Vì vậy, chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Đường Minh Húc không chỉ đề phòng chúng ta, mà còn không muốn dính líu tới Đường gia nữa." Phong Tế đóng laptop lại, nhún vai nói, "Người nhà họ Đường không phải không có năng lực, mà vì số người tiếp xúc với công việc quá ít, nên biến thành hạng người vô năng nói như rồng leo, làm như mèo mửa. Có điều đây chính là thành quả mấy chục năm Đường Minh Húc và ba ông ta cùng nhau nỗ lực, chúng ta chỉ là mồi dẫn lửa thôi. Vốn Đường Minh Húc chuẩn bị đến đời Đường Dương mới hoàn toàn tách khỏi Đường gia đấy."


"Tách khỏi Đường gia?" Cảnh Thần không nhịn được ngẩng đầu, giọng điệu cũng cao vút mấy phần, nhíu chặt mày, "Em nói này, Tế, đừng nói chúng ta vô thức trở thành quân cờ nhé?"






Truyện liên quan