Chương 6

Quả nhiên, trên nóc phòng, Mệnh Cách Tinh quân giả mù sa mưa mà hỏi xem vết thương của bản tiên quân đã khỏi chưa, ta mỉm cười đáp lại: “Bị gậy đánh là do Tinh quân an bài, vết thương khỏi hay chưa cũng nằm trong tay Tinh quân cả, cần gì phải hỏi câu này”.


Mệnh Cách Tinh quân cười một tiếng khô khóc, sau đó mới đi vào vấn đề chính: “Giờ Hợi nửa đêm năm ngày sau, Đan Thành Lăng sẽ tới Đông Quận Vương phủ cướp Mộ Nhược Ngôn, thay Mộ Nhược Ngôn chắn một kiếm của Lý Tư Minh, sau đó ôm vết thương đào thoát một mình”.


Hả? Lý Tư Minh ta không phải yêu Mộ Nhược Ngôn lắm sao. Sao nỡ cầm kiếm mà đâm y chứ? Muốn đâm cũng phải đâm gã họ Đan kia kìa.


Lão già Mệnh Cách vuốt râu nói: “Nguyên quân à, tình của người phàm là thứ khó dùng lẽ thường mà suy xét nhất. Đủ loại tình cảm, chẳng cái nào giống cái nào, có loại thì vì tình ngay cả bản thân cũng không màng, cũng có loại cầu không được mà sinh hận, muốn hủy diệt nó”.


Bản tiên quân hiểu rồi, nhát kiếm này đâm ra, là vì muốn dùng thứ tình ác độc của bản tiên quân để kéo ra thứ tình cảm động đất trời của Nam Minh Đế quân. Một kiếm chém xuống, tình của Thiên Xu và Nam Minh càng sâu đậm hơn, còn hận mà Thiên Xu dành cho ta cũng chồng chất mấy tầng.


Ác độc thì ác độc, hận thì cứ hận đi thôi. Nói cho cùng, những việc bản tiên quân làm cũng có cái nào tử tế đâu, nên chưa từng hy vọng có thể gặp được kết cục tốt đẹp gì.


available on google playdownload on app store


Ngọc Đế cũng tốt thật, cho ta có cơ hội đâm Nam Minh Đế quân một kiếm. Khi còn ở trên thiên đình, lúc bản tiên quân nổi điên nói hận không thể đâm cho Nam Minh Đế quân một kiếm nhất định đã bị Ngọc Đế nghe được. Ngọc Đế anh minh!


Ta nghe Mệnh Cách Tinh quân trình bày xong, đang vui vẻ định về phòng, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Đêm nào trên giường, Thiên Xu cũng ho đến độ ta không ngủ nổi, lão có thể giúp y chữa bệnh lao phổi được không?”.


Sắc mặt Mệnh Cách Tinh quân lộ vẻ khó xử: “Ngọc Đế từng hạ lệnh, chúng tiên trên thiên đình không được dùng phép tiên để can dự vào thiên mệnh…”.


Ta nói: “Nếu có một phương pháp phàm trần trị được bệnh này, vậy có thể trị giúp y không? Thật sự là giờ ta chỉ cần nghe tiếng ấy vang lên thôi là đã thấy đau đầu rồi”.


Mệnh Cách vuốt vuốt chòm râu, ngẫm nghĩ trong chốc lát, bản tiên quân lại tiếp lời: “Ngọc Đế cũng đã từng nói, kiếp này phạt Thiên Xu và Nam Minh nhiều lần trải qua tình kiếp. Bệnh lao phổi không tính là tình kiếp, có chữa cũng không ảnh hưởng nhiều đến đại cục”.


Mệnh Cách cuối cùng cũng thở hắt một hơi: “Thôi được rồi, chỉ có điều Nguyên quân ngàn vạn lần không được dùng tới phép tiên”.
Ta lặng lẽ nói: “Lão xem tình hình hiện tại của ta đi, có muốn dùng phép tiên cũng bất lực”.


Mệnh Cách bật cười ha hả: “Mấy ngày gần đây đúng là khiến Nguyên quân chịu uất ức rồi”.


Lão già Mệnh Cách rất hiểu nhân tình thế thái, đồng ý với bản tiên quân việc kia, lại nhờ ta chuyển mấy lời hỏi thăm sức khỏe tới Hoành Văn Thanh quân. Xong rồi cưỡi gió về trời, ai dè mới bay lên, lão đã lại hạ trở xuống, bất thình lình hét lớn sau lưng bản tiên quân – lúc này đang định trở về phòng: “Tống Dao Nguyên quân, xin dừng bước!”.


Lão thở hồng hộc, lấy một miếng bát quái bằng đồng thau từ trong ống tay áo ra, đặt vào tay bản tiên quân.


“Vật này gọi là Ly Thần Phù, là bảo bối của Thái Thượng Lão quân, là thứ đặc biệt chuẩn bị cho Nguyên quân. Chuyển thế của Thiên Xu và Nguyên quân đều ở trong Đông Quận vương phủ, hiện giờ lại thêm cả Hoành Văn Thanh quân nữa, chỉ sợ sơn tinh dã quái sẽ làm bậy, vật này có thể giúp chân thân của Nguyên quân thoát xác phàm, phòng ngừa vạn nhất. Có điều mỗi tháng chỉ dùng được ba lần. Nguyên quân phải dùng cẩn thận”.


Ta nhét miếng bát quái vào trong người, “Chỉ dùng được có ba lần thôi à, ít quá”. Mệnh Cách Tinh quân rất không bằng lòng với thái độ được voi đòi tiên của bản tiên quân. Lão lải nhải thêm vài câu xong mới chịu chỉ cho bản tiên quân cách sử dụng, sau đó cưỡi gió trở lại thiên đình.


Ta nhập trở về xác của Lý Tư Minh, Mộ Nhược Ngôn giờ này đã ngủ. Trong đêm tối, ta nghe tiếng hô hấp của y vang lên, yếu ớt lại ngắn ngủi. Lớn lên không đau không ốm là việc khó, nhưng sống giữa gấm vóc lụa là, thân thể lại yếu ớt như bộ dạng hiện giờ của y cũng không phải chuyện dễ dàng. Hơn hai mươi năm qua rốt cuộc y đã sống như thế nào vậy.


Ta nhắm mắt chưa được bao lâu, y lại tỉnh lại một lần vì ho. Bản tiên quân đỡ Nhược Ngôn dậy, vuốt lưng giúp y thở đều, xuống giường mò mẫm một hồi, thấy ấm trà trên bàn vẫn còn hơi ấm, liền rót một chén cho y uống. Nhược Ngôn ngủ cũng thấy an ổn hơn vài phần, ta kéo chăn của y lên cao một chút, nhét kỹ vào mép gối rồi mới nhắm mắt lại, mãi tới bình minh.


Ngày thứ hai, Đông Quận Vương không có trong vương phủ. Thật vừa khéo, bản tiên quân liền tranh thủ buổi sáng, chạy đi tìm Hoành Văn. Không thấy hắn trong phòng, ta liền tìm chung quanh một lượt, từ xa trông thấy Hoành Văn đang ngồi ở trong mái đình bát giác tại vườn sau, bên người hình như còn có thứ gì đó đang nhúc nhích. Đến khi lại gần, mới biết hóa ra là Tấn Ninh đang ngồi chồm hỗm trên chiếc ghế đá bên cạnh Hoành Văn, dán chặt lấy Hoành Văn, hết vặn bên này lại vẹo bên kia.


Ta còn đang thắc mắc sao mấy ngày qua không thấy nó chui vào trong Hàm viện, thì ra đang bận quấn lấy Hoành Văn. Tấn Thù thì ngoan ngoãn ngồi yên ở một bên, nhưng cũng to gan dùng một tay nắm ống tay áo của Hoành Văn. Bản tiên quân lại gần đình nghỉ chân, nghe thấy Tấn Ninh đang nói với Hoành Văn rằng: “… Triệu tiên sinh, sau này học văn, nếu có chỗ nào không hiểu thì cháu tới hỏi tiên sinh được không ạ?”. Trong tay Hoành Văn vẫn đang cầm một quyển sách, hẳn là đang đọc thì bị thằng ranh này chạy tới quấn lấy. Ta lại bước về phía trước mấy bước, Hoành Văn còn chưa đáp lời, Tấn Ninh đã cười hì hì nói: “Tiên sinh, cháu mới học được một môn công phu, tiên sinh có muồn xem thử không?”.


Hoành Văn cười nói: “Cháu còn biết cả công phu nữa ư? Khó tin quá. Biểu diễn một chiêu cho ta xem thử nào?”.


Vẻ mặt Tấn Thù lo lắng, giật tay áo của Hoành Văn liên hồi, móng vuốt bé của Tấn Ninh đã kịp bò lên trên vai hắn, “Tiên sinh, môn công phu này cháu học với tiểu thúc thúc đấy, gọi là độ khí. A…”. Trong khi gương mặt của nó vẫn đang nhích về phía trước, bản tiên quân cũng lao người lên, túm lấy tiểu tai họa, giật phắt lại khi mặt nó chỉ còn cách chóp mũi Hoành Văn một khoảng bằng nửa phiến lá hẹ nữa thôi. Ta ném nó xuống đất, lớn tiếng nói: “Tiểu thúc thúc có chuyện cần tìm Triệu tiên sinh. Hai đứa ra chỗ khác chơi đi”.


Đôi môi mềm mại của Hoành Văn, mấy nghìn năm qua bản tiên quân còn chưa dám đụng lần nào, thế mà suýt chút nữa lại để thằng nhãi con này được lợi rồi.


Tấn Ninh mếu máo chạy đi, Tấn Thù buông ống tay áo của Hoành Văn ra, lưu luyến không rời, cúi đầu bước từng bước nhỏ, theo sau Tấn Ninh ra khỏi đình. Ta thở phào một hơi: “May quá”.
Hoành Văn đặt quyển sách xuống, đưa mắt nhìn ta: “Trẻ nhỏ ham chơi, ngươi so đo với chúng làm gì”.


Ta nhếch miệng cười trừ. Hôm nay tâm tình Hoành Văn có vẻ rất tốt, mỉm cười hỏi bản tiên quân tới có chuyện gì. Ta nói: “Cũng không có chuyện gì to tát”, sau đó liền kể lại cho hắn nghe một lượt những lời Mệnh Cách Tinh quân nói hôm qua. Hoành Văn bảo: “Lúc viết số, Mệnh Cách Tinh quân vẫn thích bớt việc, từ ngữ không diễn đạt đủ ý, thậm chí còn sinh ra nghĩa khác. Chỉ mong lần này ông ấy có thể viết rõ ràng một chút, đừng để sinh thêm rắc rối, cành mẹ đẻ cành con”.


Lời này đúng là đã chọc trúng vào vết thương cũ của bản tiên quân, ta đột nhiên nói: “Đúng đấy, ai mà biết được lão viết trong sổ thế nào. Đừng có để đến phút cuối lại thành Nam Minh đâm ta một nhát, vậy thì ta tha hồ lãnh đủ”.


Hoành Văn cười mà như không cười: “Đến lúc đó ngươi máu tươi đầy đất, trái tim Thiên Xu lại vì thế mà rung động cũng không chừng. Giống như lời ngươi nói mấy ngày trước ấy, Thiên Xu vốn có tấm lòng thương xót kẻ yếu mà”. Bản tiên quân nghe thế mà rùng cả mình. Hoành Văn đặt tay lên vai ta nói: “Dọa ngươi chút thôi. Yên tâm đi, lúc đó có ta, ngươi làm sao bị thương được”.


Ta cười khổ: “Ta cũng không sợ hắn đâm mình bị thương, chỉ sợ Mệnh Cách Tinh quân nói không được chính xác. Nói là bốn năm ngày sau đấy, nhưng có khi tối nay đã thấy Nam Minh tới rồi”.


Kết quả buổi tối hôm đó, bản tiên quân ngủ ở trên giường, mắt trợn tròn như quả chuông đồng, chỉ sợ có chuyện gì bất trắc. Ta trợn mắt tới tận canh ba, trừ tiếng ho khan của Thiên Xu ra thì chẳng thấy cái gì khác cả, không chịu nổi liền ngủ thiếp đi.


Suốt hai ngày liền, bản tiên quân ban ngày thì chạy khắp nơi dò hỏi danh y trị bệnh cho Thiên Xu, buổi tối lại nơm nớp lo sợ, chỉ sợ Đan Thành Lăng đến chém giết không đúng thời hạn, đúng là hao tổn nguyên khí. Nửa đêm không dám ngủ, lại tiện cho ta giúp Mộ Nhược Ngôn vuốt lưng, bưng nước. Dạo gần đây, ngày nào ta cũng mang thuốc bổ đến chăm sóc Thiên Xu, buổi tối y cũng ho ít hơn một chút. Tay Mộ Nhược Ngôn cũng ấm áp thêm được vài phần. Có một đêm, bản tiên quân bưng nước tới cho y uống, sau đó lên giường, Nhược Ngôn dựa đầu lên gối, khẽ nói một câu “Đa tạ”, ta nghe mà mắt cay cay đến lạ, lệ chỉ chực tuôn trào.


Buổi tối ngày thứ ba sau khi Mệnh Cách Tinh quân tới báo tin, vào lúc canh ba, mây đen che lấp mặt trăng, gió lạnh nổi lên. Bản tiên quân nghe thấy ngoài song cửa vang lên mấy tiếng lạch cà lạch cạch, có chút không bình thường.


Chẳng lẽ bản tiên quân nói không oan cho lão già Mệnh Cách, Đan Thành Lăng không chờ tới đúng ngày đã xông vào vương phủ?


Ta lấy miếng bát quái bằng đồng trước ngực ra, kẹp giữa hai tay, lẩm nhẩm đọc thần chú. Trong chớp mắt, chân thân của bản tiên quân đã thoát ra được không trung, lẳng lặng lẻn ra ngoài.


Ngoài cửa gió tanh kéo đến liên hồi, trong viện, một hình người mờ mờ ảo ảo phiêu đãng giữa bụi hoa, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng cười quyến rũ, tựa như tiếng gió thê lương, bi ai thảm thiết, là giọng của phái nữ.
Thì ra bản tiên quân đã đoán sai, lão già Mệnh Cách đúng là miệng quạ đen.


Đan Thành Lăng không tới, mà là yêu quái tới.
Ngửi thứ mùi tanh tưởi này, chắc chắn là hồ yêu rồi.


Hướng mà con hồ nữ kia đi chính là phòng ngủ của Hoành Văn, thứ nhãi nhép chưa tu hành nổi ngàn năm mà đã dám lao vào tay của thượng tiên. Bản tiên quân lười bỏ sức đuổi theo ả, dịch chuyển tức thời thẳng tới trước cửa phòng Hoành Văn, đợi ả tự tới. Hồ nữ cũng lanh lợi, liếc mắt đã trông thấy bản tiên quân, liền nở một nụ cười duyên dáng: “Ai da, trong viện này cũng thật lắm tiên gia”.


Theo phép tắc của thiên đình, gặp phải yêu quái cấp thấp thế này, không thể giết ngay, mà phải giảng giải đạo lý trước đã.


Vì thế bản tiên quân liền trầm giọng nói: “Yêu nghiệt, bản tiên quân niệm tình ngươi cũng có lòng hướng đạo, không nhẫn tâm đánh ngươi trở lại nguyên hình, nếu ngươi có thể bỏ con đường tà đạo, tu theo chính pháp, sau khi trải qua số kiếp có lẽ sẽ tu thành tiên quả, được lên thiên đình”.


Hồ nữ nói: “Ai da, thiếp cứ tưởng chỉ có đạo sĩ già lắm lời, không ngờ ngay cả tiểu thần tiên mới tí tuổi như ngài cũng dài dòng đến vậy. Thiếp đây chỉ muốn cùng vị tiên quân trong phòng kia làm uyên ương một tối, hưởng chút sương tiên mà thôi. Được rồi, dù gì cũng đã có kẻ tới trước, thiếp đây cũng không dài dòng với ngài nữa, sau này không hẹn gặp”. Nói rồi ả ta vặn lưng, một đạo ánh sáng đen lao thẳng về hướng nam. Ta búng ngón tay, chỉ thấy tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ bên trong đạo ánh sáng đen kia. Bản tiên quân đã nương tay rồi, có thể kéo dài được hơi tàn hay không còn phải xem vận may của ả thế nào.


Trong phòng Hoành Văn yêu khí nồng nặc, ta đang định phá cửa xông vào, đột nhiên nhớ tới Thiên Xu vẫn còn đang ở trong phòng. Y là Tinh quân chuyển thế, nhất định sẽ khiến yêu nghiệt dòm ngó. Phép tiên của Hoành Văn cao hơn ta rất nhiều, trong phòng cũng không có động tĩnh gì quá lớn, ta đoán chắc hắn vẫn bình an. Bản tiên quân ghé vào khe cửa nói: “Hoành Văn, ngươi tự đối phó trước nhé, ta đi xem Thiên Xu thế nào rồi lại tới giúp ngươi”.


Ta lập tức trở về phòng ngủ trong Hàm viện, Mộ Nhược Ngôn đang nặng nề ngủ trên giường, không có việc gì cả. Bản tiên quân vẽ một chăn tiên phủ kín lấy y xong, mới lao về phía phòng của Hoành Văn.


Gió tanh càng đặc hơn, trước phòng Hoành Văn yêu khí nồng nặc, trong phòng lại lặng ngắt như tờ, ta cảm giác không ổn, giấu hơi thở lẻn vào phòng.


Giữa quầng ánh sáng đỏ lấp lánh, có một bóng người đang ôm Hoành Văn mà đứng. Kẻ ấy thấp giọng nói: “Từ sau khi nhìn thấy tiên quân, ta ngày nhớ đêm mong, không tài nào kiềm chế được. Ta biết một yêu tinh như ta gặp phải tiên quân thì chỉ có một con đường ch.ết, hôm nay tới đây cũng không ôm hy vọng giữ được mạng này. Chỉ mong…”. Đầu lưỡi tên ấy khẽ khàng lướt qua vành tai của Hoành Văn, “Chỉ mong tiên quân có thể cho ta được một đêm như nguyện. Tiên quân có biết, chuyện tuyệt vời nhất trên thế gian này, rốt cuộc là thứ gì không…”.


Bản tiên quân nghe nhiều thế này rồi mà vẫn chưa nhúc nhích.
Bởi vì ta đang tạm thời hóa đá.
Mái tóc dài trắng bạc như tuyết, đôi mắt yêu mị xếch lên, là Bạch hồ ly tinh.
Tấm áo trắng trên thân hồ ly mở rộng phần trước ngực, lộ ra cơ ngực căng tràn, rất là nguy hiểm.


Mà chuyện nguy hiểm hơn vẫn còn ở đằng sau: Nó là hồ ly đực.
Bản tiên quân vừa sửng sốt vừa hiện thân: “Cục Lông, ngươi đang làm cái gì thế?”.


Hồ ly cũng thuộc dạng đắm đuối vì tình. Nó ôm chặt lấy Hoành Văn, xem bản tiên quân như không khí. Móng vuốt của hồ ly sờ soạng khắp người Hoành Văn, rõ là sờ cho bản tiên quân xem đây mà.


Hoành Văn, Hoành Văn thì thần trí tỉnh táo, hơn nữa lại không bị khống chế, đáng lý ra phải biết từ khoảnh khắc ta lẻn vào trong phòng mới đúng, thế mà mãi tới khi ta hiện thân, hai mắt hắn chỉ nhìn con hồ ly đó, mặc nó động mồm động luôn cả móng vuốt cho ta xem.


Chẳng lẽ Hoành Văn đã phải lòng Cục Lông đó rồi?
Đến mức đó sao? Hồ ly tinh tuy rằng bộ dạng không tồi, nhưng làm sao mà bì được phong thái hào sảng của bản tiên quân.


Dù cho có là đôi mắt phượng, cũng vì nam nữ khác nhau mà có đủ loại bất đồng. Nếu hiện trên khuôn mặt của nữ nhân, thì ấy gọi là đôi mắt phượng câu hồn đoạt phách, quốc sắc thiên hương, được người ta đem và trong thơ họa; nếu sinh ra trên mặt nam nhân, thế thì rõ ràng mắt phượng trợn trừng oai phong bệ vệ, giống hệt Quan Nhị gia đỏ mặt phừng phừng.


Bản tiên quân khâm phực sự can đảm của con hồ ly này, vốn không định ra tay quá nặng, nhưng hồ ly được đằng chân lân đằng đầu, càng lúc càng sờ những chỗ không nên sờ. Ta nhất thời không cẩn thận, niệm một câu thần chú, một đạo sét trời đánh thẳng xuống đỉnh đầu hồ ly. Hồ ly cũng có chút đạo hạnh, lập tức lách người né tránh, tung yêu khí để chắn. Không ngờ cũng chắn được hơn một nửa, nó loạng choạng lùi lại vài bước, phun ra một ngụm máu đen, dựa người lên chiếc bàn cạnh đó, thở hồng hộc.


Ta tới bên cạnh Hoành Văn, thắp đèn dầu lên. Hồ ly giương đôi mắt u oán lên nhìn Hoành Văn, sau đó lại chán nản nhắm lại, “Thì ra tiên quân chỉ lấy ta ra làm bình phong. Thôi cũng được, dù sao có thể gần gũi với tiên quân một lần, trong lòng ta cũng mãn nguyện rồi”. Sau đó nó lại mở mắt nhìn ta, “Ngươi bắt ta đi”.


Hoành Văn bước lên trước một bước, đứng trước mặt ta: “Chuyện này không trách ngươi, ngươi đi. Ban nãy là ta nổi hứng muốn trêu trọc vị Nguyên quân này, mới mượn tạm tay ngươi. Hiện giờ đặt mình vào hoàn cảnh của ngươi mà ngẫm lại, ta làm vậy với ngươi quả thực không nên”.


Hồ ly lau vết máu bên khóe miệng, từ từ đứng thẳng người, hai mắt chất chứa đau buồn: “Tiên quân lại bỡn cợt ta rồi, một con yêu tinh giống như ta, trong miệng tiên quân chẳng qua cũng chỉ là một con vật biến thành hình dạng loài người. Ta làm những việc ấy đối với tiên quân, nhất định trong lòng ngài cũng thấy xấu xa, bẩn thỉu. Hôm nay ta dám tới đây không mong giữ được mạng, có thể ch.ết trong tay của tiên quân cũng cảm thấy thỏa mãn lắm rồi”.


Những lời này mới xúc động làm sao, bản tiên quân nghe xong mà không kiềm nổi cơn thổn thức.


Hoành Văn lại tiến lên trước một bước, cách hồ ly chưa đến một thước, chậm rãi nói: “Ban nãy khi ngươi nói những câu ấy, thật ra trong lòng ta cũng có chút vui mừng. Mấy ngàn năm nay chưa từng có ai nói với ta những lời như vậy, ta không thể đáp lại ngươi, cũng không phải bởi vì ta là tiên”. Sau đó hắn cười khẽ, “Thật ra ngươi cũng đã làm được gì đâu. Thật có lỗi, ngươi trở về dưỡng thương đi”.


Vành tai nhòn nhọn của hồ ly khẽ run lên, thấp giọng nói rằng: “Vài ngày trước khi tiên quân hạ giới, đã dừng lại ngọn núi nơi ta tu luyện, ta vốn vì thèm muốn tiên khí trên người tiên quân mới lại gần xem thử, ai ngờ nhìn một lần xong lại chẳng thể nào quên, mới theo chân tới tận nơi này, mạo hiểm đêm nay. Những lời ban nãy của tiên quân, hàm nghĩa bên trong ta đã hiểu. Chỉ có điều…”. Đôi mắt ẩn hàm quyến luyến, nó nhìn Hoành Văn chăm chú, “Giả như có một ngày ta tu thành tiên quả, liệu có thể cùng tiên quân trời nước gặp nhau, nâng ly thỏa thích?”.


Hoành Văn gật đầu, nói: “Được, ta hứa với ngươi. Ngươi phải nhớ kĩ, ta là Hoành Văn Thanh quân”.
Đôi mắt của hồ ly loé sáng: “Thì ra là Hoành Văn Thanh quân cai quản văn chương. Vậy cũng xin Thanh quân nhớ kỹ, tên ta là Tuyên Ly”.


Bản tiên quân cười mỉm bước lên một bước, “Tại hạ là Tống Dao Nguyên quân, nếu ngươi có thể thành tiên, sau đó muốn báo mối thù bị đánh hôm nay, cũng có thể tới tìm ta”. Vành tai của hồ ly giật giật, móng vuốt còn trả thèm nâng lên, xem ra chuyện ta gọi nó là “Cục Lông” trước mặt Hoành Văn ban nãy đã động chạm đến tự tôn của nó.


Bản tiên quân từ trước đến nay vốn là người độ lượng, không thèm so đo với Cục Lông này, thấy nó dợm bước định đi, ta vội chặn ngang trước mặt nó, nói mấy lời nhắc nhở bắt buộc phải thốt ra: “Cục Lông… À không Tuyên công tử, tính ngươi thích đoàn tụ, sẽ không chạy đi quấy rối những nữ tử tầm thường, tu luyện thứ tà pháp lấy âm bổ dương, đó là chuyện tốt. Nói không chừng cũng bởi vậy mà ngươi có được tiên duyên, nhưng nghìn vạn lần đừng làm mấy chuyện quấy rối nam tử thanh tú. Ngươi nên biết lấy dương bổ dương ngược lại sẽ khiến ngươi tổn hại, con đường tu đạo coi trọng cái gọi là thanh tâm quả dục, linh hồn thanh tịnh thì tinh thần minh mẫn, tinh thần minh mẫn thì…”.


Hồ ly hóa thành cơn gió bay đi, đem những lời bản tiên quân còn chưa kịp nói hết nhấn chìm vào trong bóng tối.


Chẳng mấy khi bản tiên quân cất lời luận bàn đạo pháp, thế mà nó lại chẳng nghe răn dạy. Hoành Văn nhướng mày mà nói: “Suốt ngày ngươi cứ thao thao bất tuyệt mình là thần tiên được nhặt ở ngoài đường, không ngờ đả động đến con đường tu hành thì lại nói rõ ràng rành mạch như thế”.


Ta lặng lẽ đáp: “Ở trên trời mấy nghìn năm, mấy thứ luân lý này đã sớm nhét chật lỗ tai. Cục lông đó tối hôm nay ăn đủ ‘lợi lộc’ từ Hoành Văn Thanh quân, lại nghe ta giáo huấn một hồi như thế, cũng đủ để hưởng thụ ngót nghét trăm năm”. Hầu hạ Mộ Nhược Ngôn mãi cũng thành thói quen, nhìn thấy vạt áo trước của Hoành Văn bị hồ ly làm bung ra một chút, ta liền không nhịn được, vươn tay chỉnh lại, “Ta canh giữ bên người Thanh quân đã mấy nghìn năm, những ngày gần đây còn đêm đêm chung giường kề gối, thế mà những việc ta còn chưa làm đã bị Cục lông đó làm hết sạch rồi. Lòng ta thật đau đớn quá”.


Hoành Văn nhìn ta chòng chọc, cười mà như không cười, “Thế giờ ta với ngươi làm những chuyện mà nó chưa làm có được không?”. Rồi áp sát người vào ta, gương mặt từ từ lại tiến gần, đôi môi mềm ấm đột nhiên áp xuống, bản tiên quân giật nảy cả người. Bình tĩnh chút đi, Ngọc Đế với Mệnh Cách có khi đang ở trên trời nhìn xuống đấy.


Nhưng trên đời có một số chuyện chỉ cho phép ngươi thanh tỉnh trong chốc lát, ví như thân trong hồ nước, có lý nào y phục còn khô.


Hoành Văn vốn không quen với những chuyện này. Hắn cắn rồi lại liếm, hoàn toàn dựa vào bản năng, lại càng hấp dẫn đến mê người. Bản tiên quân không nhịn được mà ôm chặt lấy thân thể hắn, giành quyền chủ động, chỉ cảm thấy đôi môi mềm mại kia cứ như đầm nước, còn ta thì cam tâm chết chìm trong đó. Đợi đến lúc ta ngẩng đầu lên, thấy Hoành Văn hơi hé mắt ra, đôi mắt dưới ánh đèn vương chút mơ màng, bờ môi hồng hé một cười khe khẽ. Đột nhiên, hắn kề sát bên tai mà thì thầm: “Thì ra là loại thú vị này”.


Sức công phá của câu nói ấy thật đáng sợ, bản tiên quân suýt nữa thì rục rịch giống con hồ ly đó, dùng lưỡi liếm nhẹ vành tai hắn. Thân thể trong vòng tay ta khẽ cựa quậy, may mà đúng vào lúc này, tu vi nhiền năm của bản tiên quân bật mồ trỗi dậy, thanh tỉnh kịp thời. Ta nắm chặt lấy hai vai của Hoành Văn, đẩy ra xa ba tấc.


Đôi mày của Hoành Văn giãn ra, nói: “Sao thế?”.
Ta cười khổ: “Nếu làm tiếp thì phải lên Tru Tiên Đài mất”.


Hoành Văn lùi lại một chút, phản bác: “Làm gì đến mức ấy. Nếu không ngươi giúp Thiên Xu độ khí biết bao nhiêu lần, đã sớm bị túm cổ lên Tru Tiên Đài, chém thành tám khúc rồi”.
Bản tiên quân lẳng lặng rót một chén trà lạnh, ngửa cổ uống cạn.


Hoành Văn ngồi xuống bên giường, mò chiếc quạt rách của hắn ra, sau đó cầm lên phe phẩy, “Chỉ là nhất thời hứng thú, cũng có phải thật đâu. Mà kể cả có làm ra cái gì thật, chẳng phải vẫn còn có thể giải thích rằng hai ta đang song tu trong phòng sao”.


Ta lặng lẽ đặt chén trà xuống, Hoành Văn nói: “Chẳng trách mỗi lần ngươi nói đến chuyện bản thân mệnh phạm cô loan, mặt mày lúc nào cũng ủ ê chán nản, thì ra chuyện tình ái dưới nhân gian lại có chỗ tuyệt diệu vô cùng như thế”.


Hắn khoan thai nói, như đã say mê trong đó, bản tiên quân nghe mà bàng hoàng khiếp sợ, “Thanh Quân, hai ta hạ giới là để thay người khác bố trí tình kiếp, vạn lần không thể để chuyện thêm phức tạp, sa chân vào vũng lầy. Loại chuyện ấy phải dính vào rồi mới biết, nó giày vò con người ta còn ghê gớm hơn tất cả những hình phạt tàn khốc trong thiên hạ này”.


Đôi mắt trong suốt của Hoành Văn chăm chú nhìn ta, “Yên tâm đi, ta chỉ có chút tò mò, tìm hiểu sơ qua thôi. Nhưng ngươi ấy, nói cứ như bản thân đang bị dằn vặt, giày vò vậy, chẳng lẽ ngươi dối gạt thiên đình, lại vướng vào tình cảm trần gian?”.


Ta cười khan một tiếng: “Làm sao ta dám… Cảm khái chút chuyện năm xưa thôi”. Sau khi chúc Hoành Văn một tiếng “ngủ ngon”, ta liền trở về phòng.


Ta nhập lại vào xác của Lý Tư Minh, đoán rằng chẳng bao lâu nữa trời cũng sáng. Thiên Xu ngủ rất say, có lẽ do tấm chắn tiên tạo ra đã dung hòa với tiên khí của y, có tác dụng ổn định tâm thần.
Ta nằm ở trên giường, lật người một phen. Vừa hôn Hoành Văn ban nãy xong, giờ này ngủ được mới là lạ.


Lần đầu tiên nhìn thấy Hoành Văn trên thiên đình năm đó, tình cảnh ngày ấy ra sao nhỉ?
Mấy ngày gần đây, bản tiên quân… rất hoài cổ.
Nhớ lại lần đầu tiên khi ta nhìn thấy Hoành Văn, chỉ cảm thấy vị Thanh quân này còn phô trương hơn cả Thiên Xu Tinh quân nữa.


Đương nhiên, xét về thứ bậc thì Hoành Văn Thanh quân quả thực cũng cao hơn Thiên Xu Tinh quân một chút.


Lúc ấy ta vừa mới tiếp kiến Thiên Xu, nhận lại được một cái gật đầu lạnh như băng như tuyết. Tiên sử dẫn ta đi tiếp, nói phải tới bái kiến Hoành Văn Thanh quân, Tiên sử nói với ta rằng, vị Thanh quân này cai quản văn tông, cấp bậc ngang bằng với mấy vị Đế quân. Ta khiêm nhường dỏng tai lên nghe, âm thầm ghi nhớ. Khi đến trước cửa cung Vi Viên của Hoành Văn Thanh quân, chỉ thấy vô số các tiên già đi về hướng khác. Tiên sử nói, ngươi thật không may, Hoành Văn Thanh quân chỉ sợ có việc phải ra ngoài. Sau đó đứng từ xa chỉ vài người đang được chúng tiên vây quanh cho ta nhận mặt, hai vị đi theo hầu hai bên là Văn Võ Khôi Tinh, ba vị đi phía sau là Chưởng Án Văn quân và hai vị tiên quân Văn Xương – Văn Mệnh, vị đứng giữa chính là Hoành Văn Thanh quân.


Ta giương mắt nhìn theo, chỉ thấy một bóng người tím nhạt đang càng lúc càng xa, phong thái tao nhã, bóng dáng quả có vài phần giống với Thiên Xu Tiên quân. Có điều Thiên Xu Tinh quân thì còn nhìn thấy được dung nhan, vị Hoành Văn Thanh quân này ngay cả mặt mũi ra sao ta cũng không trông rõ.


Ta chỉ đành đưa một tấm thiệp viết tên cho tiểu đồng bên ngoài cung Vi Viên, sau đó liền đi bái kiến các vị tiên còn lại.


Vài ngày sau, ước chừng tất cả các vị thần tiên trên thiên đình đều đã bái kiến xong, ta ngày ngày ra ngoài, dạo chơi khắp chốn, làm quen đường đi lối lại. Ngày hôm đó, ta tới bên một hồ sen nằm không xa vườn Bàn Đào. Hoa sen trên thiên đình nở suốt bốn mùa, từng đóa từng đóa vươn mình trên mặt nước, thanh nhã xuất trần. Mây khói lượn lờ, hương sen ngào ngạt, khung cảnh khiến người ta thả bước men theo bờ hồ, tinh tế thưởng ngoạn. Ta bước vào nơi sâu thẳm giữa làn sương khói, trông thấy một khối đá lớn bên trên trải giấy, có một người nửa ngồi nửa quỳ, vung bút vẽ tranh, phỏng chừng người ấy đang vẽ hồ hoa sen này.


Ta bước lại gần hơn chút nữa, nói một câu “làm phiền”, người kia nghiêng đầu quay lại, chiếc bút trong tay cũng tiện đà vung một đường. Đối phương “ây da” một tiếng, mực nước bắn tung toé lên áo ta, rồi người kia liền vội vàng đứng dậy chắp tay cười: “Ta nhất thời sơ sẩy, xin lỗi, xin lỗi”.


Ta ngẩn ngơ, cũng không phải bởi xiêm y dính mực, mà là bởi người nọ có dung mạo thanh nhã tựa đoá hoa sen.


Lúc đó trông Hoành Văn vẫn còn phân nửa dáng dấp của một thiếu niên, mái tóc buông lỏng phía sau, chỉ dùng một sợi dây buộc phần đuôi tóc lại. Hắn mặc một bộ y phục làm từ vải bố màu xám, góc áo kẹp vào trong, ống tay áo cuộn lên, trong lòng ta thầm đoán, hẳn là tiên đồng theo hầu một vị tiên quân nào đó, cũng có thể chỉ là một tán tiên giống như ta.


Hắn nói xin lỗi, trên gương mặt đầy vẻ áy náy, ta vội vàng đáp lễ nói rằng: “Không có việc gì, không có việc gì, vốn là do ta đường đột, làm ngươi phải dừng việc vẽ tranh”. Ta giũ áo một cái, lại cười, nói tiếp, “Dưới trần gian người ta thường nói, ‘được dính mực đỏ ba ngày thơm hương’, huống gì lần này lại là mực tiên, càng có thể coi là một việc tao nhã”.


Hai mắt hắn sáng bừng lên: “Hả? Người trần gian lại nói thế ư? Ta chưa từng thấy ngươi bao giờ, ngươi chính là người mới từ trần gian lên sao?”.
Ta nói, “Chính là tại hạ”.


Hoành Văn cười rộ lên, “Quả là vừa khéo, ta sinh ra trên thiên đình, chưa từng xuống trần gian lần nào cả, sau này còn xin ngươi kể vài chuyện hiếm thấy dưới trần gian cho ta mở mang tầm mắt”.


Mấy ngày nay ta đi tiếp kiến các vị thần tiên, đều nói toàn những câu lời lẽ khách sáo, cảm thấy vị tiểu tiên hao hao giống tiên đồng này nói chuyện thật là thân thiết, liền nói: “Đó là đương nhiên, có điều ta mở miệng sẽ dễ dông dài không dứt, ngươi nghe lâu chớ thấy phiền đấy”.


Ý cười trên mặt hắn lại càng sâu hơn, ta cúi đầu nhìn bức vẽ trên tảng đá: Chỉ lác đác vài nét bút, đã phác ra được đường viền của một đóa hoa sen, phong thái sống động, liền chân thành thốt lời khen: “Bức tranh đẹp quá”.


Hoành Văn nghe xong có vẻ rất vui, nói rằng: “Ngươi đã thấy bức tranh này coi được, vậy đợi sau khi vẽ xong ta sẽ tặng cho ngươi, coi như bồi thường cho chiếc áo bị dính mực. Vậy có được không?”.


Ta nói: “Cầu mà không được, ta lại được lợi rồi”. Thấy hắn ngồi xuống, vén ống tay áo mài mực, ra vẻ muốn vẽ tiếp, ta liền nói: “Ta ở đây sợ sẽ quấy rầy sự thanh tĩnh lúc ngươi vẽ tranh, xin cáo từ trước”.


Ta xoay người, lại nghe thấy Hoành Văn hô: “Xin dừng bước”. Ta quay đầu lại, thấy hắn nghiêng đầu nhìn mình, “Tên ngươi là gì?”.
Ta nói: “Tại hạ Tống Dao, Tống trong Tề Sở Yến Triệu Hàn Ngụy Tống, Dao gồm Vương và Triệu[ ] ”.
[ ]: Chữ Dao 珧 gồm chữ Vương 王và chữ Triệu 兆 ghép thành.


Lúc đó, ta nói tên xong liền đi, chẳng ngờ đến tối ngày hôm sau đã thấy hắn đứng trong sân sau cửa phủ tiên mà Ngọc Đế ban cho ta, cười tủm tỉm cất lời chào hỏi, “Tống Dao”. Thấy ta ngạc hiên, Hoành Văn lấy một cuộn tranh từ trong tay áo, “Tranh đã vẽ xong rồi, ta mang tới cho ngươi. Nếu vào từ cửa trước thì phải thông báo nhiều lần, phiền lắm, thế nên ta vào thẳng sân sau luôn”. Trèo tường vào sân, hắn cũng thật không khách khí. Ta nhận lấy cuộn tranh, nhớ ra hai bình Quỳnh Nhưỡng mà Ngọc Đế thưởng cho còn đang lo không có người nào nâng chén cùng say, liền giữ hắn lại uống rượu. Hoành Văn gật đầu đồng ý, chẳng hề chối từ.


Thế là chúng ta liền bày hai khay quả tiên cùng điểm tâm lên trên chiếc bàn đá trong sân sau, đối ẩm giữa màn đêm. Ta còn nhất thời cảm khái, “Nếu là ở trần gian, đêm khuya uống rượu, ngẩng đầu là có thể thấy trăng sáng, chiếu bóng người thành một đôi, cũng là một chuyện thanh nhã. Bây giờ ở trên thiên đình, nếu nảy ý muốn ngắm trăng thì chỉ có cách chạy tới cổng cung Quảng Hàn mà ngắm. Còn sợ đi nhiều quá, chúng tiên lại tưởng nhầm ta định chòng ghẹo Hằng Nga.


Hoành Văn hỏi: “Mặt trăng dưới trần gian… trông như thế nào?”.


Ta nâng tay lên so sánh, “Đầu tháng trăng cong cuối tháng trăng khuyết, mỗi tháng chỉ có hai ngày mười lăm mười sáu là trăng tròn. Ngày mười lăm tháng tám hằng năm là lúc trăng tròn nhất. Thế nên nhân gian gọi ngày ấy là tiết Trọng Thu, còn có tên khác là Trung Thu. Có điều cả lúc trăng tròn nhất, cũng chỉ lớn bằng cái khay này thôi. Dưới nhân gian, mỗi lần Trung Thu tới, mọi người đều ngồi dưới tàng cây hoa quế, bày rượu, ngắm trăng…”


Cứ như thế, uống từng chén một, kể từng chút một. Hoành Văn nghe đến thích thú, ta cũng kể đến hăng say, cuối cùng uống say bí tỉ, ở sân sau có một cái giường nhỏ bằng đá, hai ta liền lăn lên giường mà ngủ. Ngày thứ hai, trời sáng bảnh, phỏng chường Mão Nhật Tinh quân đã rời khỏi Đông Thiên Môn được một canh giờ rồi, chúng ta mới mơ mơ màng màng bò dậy. Cả tóc tai lẫn y phục của hắn đều rối tung cả lên, nhìn ta cười, “Tối hôm qua, uống rượu thật sự thỏa thuê”.


Ta chưa nhìn quen diện mạo của hắn, lại ngơ ngác mất một lúc, cũng cười đáp lời: “Đúng thế, đúng thế, từ khi lên thiên đình tới nay, đây là lần đầu tiên ta được uống sảng khoái như vậy”.


Hắn sửa sang lại y phục, “Có điều ta phải cáo từ rồi, tối hôm qua không về phủ, chỉ sợ bọn họ đang tìm kiếm khắp nơi”.
Bây giờ ta mới nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, lại quên hỏi xem tên ngươi là gì?”. Nghe Hoành Văn nói phải về phủ, thật sự ngươi là tiểu tiên theo bên cạnh vị Thượng quân nào sao?


Hắn nói: “A, đúng rồi, ngươi không hỏi ta cũng quên không nói. Ta sinh ra tại thiên đình, thế nên không có tên họ, chỉ có một tước vị định sẵn từ lúc sinh ra”.
“Tước vị của ta là Hoành Văn Thanh quân, ngươi gọi Hoành Văn là được rồi”.
Ta đứng bên giường đá, ngây người.
* * *


Trời đã lờ mờ sáng, ta nằm trên giường, lật người lần nữa, duỗi thẳng ra. Haizz, nhớ khi đó, tiên thuật của Hoành Văn Thanh quân còn non nớt, cho nên vóc người vẫn thấp hơn bản tiên quân một chút, trên người phảng phất nét đơn thuần của một thiếu niên. Vài nghìn năm trôi qua, giờ đem vị Hoành Văn Thanh quân hiện giờ đang nằm trong sương phòng kia ra so với năm xưa… Haizz, thế sự xoay vần, quả là thế sự xoay vần mà.


Bản tiên quân nghiêng người, quan sát gương mặt đang ngủ say bên gối kia. Vài nghìn năm, Thiên Xu Tinh quân lại chẳng thay đổi chút nào, dù cho hôm nay có chuyển thế thành Mộ Nhược Ngôn bệnh tật đầy mình, thì người mang gương mặt ngủ say, hai mắt nhắm nghiền, thong dong thanh tú kia, vẫn cứ là Thiên Xu năm ấy.


Nhìn rồi lại nhìn, bản tiên quân bắt đầu thấy đau đầu.
Ngày mốt, Nam Minh Đế quân cũng sẽ xuất hiện Thiên Xu à, tình nhân của ngươi sắp tới rồi đấy.


Khi hai vị ấy có tư tình trên thiên đình, ta chẳng nhìn ra chút manh mối nào cả. Lúc hai vị Thượng quân gặp mặt trên đại điện, đều là ngươi trưng ra bộ mặt uy nghiêm của ngươi, ta kéo ra thần thái thanh lãnh của ta, kỳ thực trong lòng lại ầm ầm cuộn sóng, khổ sở biết bao, khó chịu biết nhường nào.


Ta nhìn gương mặt đang say ngủ của Thiên Xu, nở một nụ cười vui vẻ, giúp y đắp lại chăn.
Thiên Xu và Nam Minh sẽ hội ngộ nhau trong vương phủ, ngay trước mặt bản tiên quân, không biết tình cảnh lúc ấy sẽ thế nào đây.






Truyện liên quan