Chương 8
Bản tiên quân đột nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt nhăn lại vì nóng, chỉ thấy Tấn Ninh đang ʍút̼ ʍút̼ đầu ngón tay, hai mắt tròn xoe đen láy chớp chớp lia lịa rồi nhìn chằm chằm ta. Tấn Thù nấp ở sau lưng hắn, lộ ra nửa khuôn khuôn mặt nhỏ nhắn.
Ta ho khan một tiếng, “Vị thúc thúc này bị rơi xuống nước, tiểu thúc thúc đang giúp hắn độ khí.”
Tấn Ninh nghiêng nghiêng cái đầu, “Độ khí? Cái này là độ khí hửh? Ta thấy phụ thân với mẫu thân cũng làm giống như vậy, đại bá bá nói cho ta biết đó gọi là hôn môi, chỉ khi nào thành thân rồi mới có thể làm. Tiểu thúc thúc cùng thúc thúc này sẽ thành thân sao? Vì cái gì lại đi hôn môi. Vì cái gì tiểu thúc thúc nói cái này gọi là độ khí.”
Bản tiên nở nụ cười vụng về, tu luyện mấy ngàn năm, thể diện suýt nữa đã không còn giữ được, “Khụ ~ cái này...... Tiểu thúc thúc như vậy, tuy rằng thoạt nhìn rất giống hôn môi, kỳ thật lại là dùng để cứu người. Nam nhân cùng nữ nhân mới có thể thành thân, tiểu thúc thúc cùng thúc thúc đây làm sao có thể thành thân được? Cho nên đây gọi là độ khí, không phải hôn môi.” Ta đưa tay xoa xoa đỉnh đầu của tiểu tử này, “Đừng nói với người khác đấy.”
Trong mắt Tấn Ninh chợt lóe lên một tia sáng, ưỡn thẳng ngực ra mà nói: “Tiểu thúc thúc, người yên tâm, ta nhất định sẽ không nói với bất kỳ ai. Ta biết rồi, nam nhân cùng nữ nhân thì gọi là hôn môi, tiểu thúc thúc cùng thúc thúc đây đều là nam nhân, nên gọi là độ khí.”
Ta nuốt nước miếng một cái, suýt nữa là không thể thở được rồi.
Tấn Ninh ngồi xổm xuống bên cạnh ta, ʍút̼ ʍút̼ đầu ngón tay rồi nhìn chằm chằm Mộ Nhược Ngôn, nói một cách nghiêm túc, “Tiểu thúc thúc, ta cũng muốn giúp vị thúc thúc này độ khí, được không hửh?”
Bản tiên quân nghe mà muốn té ngửa ra mặt đất, sầm mặt mà nói một cách nghiêm nghị, “Độ khí là một môn võ công, ngươi còn nhỏ, luyện không được, không thể sử dụng. Chờ ngươi sau khi lớn lên, thì sẽ lĩnh ngộ. Tiểu thúc thúc muốn dẫn thúc thúc đây trở về, ngươi hãy ngoan ngoãn cùng ca ca ở trong này chơi.” Ta đỡ Mộ Nhược Ngôn dậy, đi nhanh về hướng hàm viện. Khi rẽ qua bên cạnh đường mòn ta bắt gặp, Tấn Ninh vẫn còn đứng ở tại chỗ mắt thì cứ mở to nhìn về phia ta.
Mộ Nhược Ngôn nằm ở trên giường ngủ, ho ra vài ngụm nước, ta đã truyền khí cho hắn thuận lợi, cuối cùng hắn cũng dần dần tỉnh lại.
Ta ngồi ở bên giường, nhìn vào hai mắt hắn, kéo chăn lên một chút đắp cho hắn, “Quỷ ch.ết đuối thì bụng sẽ trương lên như cái trục xe, đầu thì to như cái đấu, là loài quỷ đứng đầu trong giới quỷ áh.”
Hai mắt Mộ Nhược Ngôn tối đen lại, tựa như không thể nhìn thấy gì trước mắt. Ta lại nói tiếp: “Quỷ cắt cổ thì ngay chính giữa cổ sẽ mọc ra một cái miệng, cơm nước cháo canh ăn vào đều từ cái miệng đó mà ào ra hết, không tài nào hưởng dụng được tế phẩm. Quỷ nhảy vực mà ch.ết thì không bao giờ cử động được tứ chi, chỉ có nằm im một chỗ mà nhúc nha nhúc nhích từng chút một. Quỷ uống độc mà ch.ết thì sắc mặt đen kịt, thất khiếu chảy máu không ngừng, phun ra nuốt vào đều là chướng khí. Quỷ ch.ết cháy lúc ch.ết bị cháy thành cái gì thì lúc là quỷ hình dạng cũng y chang vậy. Còn có quỷ ch.ết do nuốt vàng nữa …..”
Ta cười cười, “Cho nên muốn thuận lợi đi gặp diêm vương, phật chủ hay Ngọc Hoàng đại đế, thì chỉ có cách là thuận theo thiên mệnh, thành thành thật thật chờ quỷ sai đến dẫn đi.”
Hai mắt Thiên Xu chớp chớp nhìn ta, bản tiên quân tha thiết nói, “Chỉ một lần này là như vậy thôi, rõ không?”
Mộ Nhược Ngôn vẫn chăm chăm nhìn ta, không nói lời nào, tình cảnh có chút gì đó kỳ lạ.
Bản tiên quân bị hắn nhìn như vậy, tự nhiên trong lòng có chút áy náy, nhịn không được nói: “Ngươi yên tâm, ta......”
Ngay lúc này đây, đột nhiên cửa phòng bị đẩy tung ra, có vật thể gì đó tự dưng bay thẳng lại đây, “Tiểu thúc thúc ——”
Ta chán nản mà nhắm mắt, tiểu tử nghịch ngợm này sao lại chạy tới đây rồi. “Không phải bảo ngươi ở trong hoa viên mà chơi sao. Tấn Thù đâu? Tiểu tử láu lỉnh ngươi, đến tìm tiểu thúc thúc có chuyện gì sao.”
Tấn Ninh giữ chặt vạt áo ta, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt khóc lóc thảm thiết mà nói: “Tiểu thúc thúc, đau ~~”
Ta đè lại cái thái dương đang giật xình xịch, “Đau ở đâu? Có phải ở hoa viên lại bị va vào đâu rồi không? Ngoan nào, mau đi tìm mẫu thân ngươi, để người gọi đại phu đến chữa cho.”
Tấn Ninh kéo tay của ta, mở lớn miệng, “Ở đây này, hàm răng áh, đau.”
Ta đưa tay sờ sờ một cái răng cắm đang lung lay sắp gãy của tên nhóc này, “Ngươi bây giờ đang thay răng, răng này rụng rồi thì sẽ mọc răng mới. Thay lại răng sữa thì sẽ đau như vậy đấy?”
Tấn Ninh lúc ấy thừa cơ hội mà leo lên đầu gối ta, “Đáng lẽ lúc đầu không đau đâu, phụ thân nói hôm nay tổ phụ cùng bá bá trở về, có thịt dã lộc để ăn, ta muốn ăn thịt dã lộc, răng đau, khó chịu, ta muốn nhổ nó ra!”
Bản tiên quân vô cùng may mắn, may mắn vì ta từ trẻ đã đắc đạo, phi thăng thành tiên. Nếu ta thành thân, sinh ra một đứa búp bê nhỏ như vậy, chắc không sống được quá muời năm.
Tấn Ninh từ trên đầu gối ta mà xoay đầu lại, Mộ Nhược Ngôn đã xốc chăn lên rồi ngồi dậy, Tấn Ninh lập tức xoay người lại nhìn, chớp mắt mắt nhìn Mộ Nhược Ngôn mà gọi, “Thúc thúc.”
Mộ Nhược Ngôn giương hàng mi lên, cư nhiên lại mỉm cười một cái. Tấn Ninh liền như cá gặp nước, vội từ trên đầu gối ta mà leo xuống, “Thúc thúc, răng ta đau.”
Mộ Nhược Ngôn nhẹ nhàng nói: “Đau lắm sao?”
Tấn Ninh liền bổ nhào lên trên giường, gật đầu lia lịa. Ta thấy hắn cứ nhìn chằm chằm Thiên Xu, ánh mắt sáng ngời, dám trong đầu đang rất muốn bò lên trên người Thiên Xu mà nằm, ta trong lòng cảnh giác, cơ thể Mộ Nhược Ngôn hiện giờ giống như tượng giấy vừa mới dùng hồ mà dán lại, sao chịu được cơ thể mũm mĩm của tiểu tổ tông này.
Tấn Ninh đưa bàn tay bé xíu níu lấy đầu gối của Mộ Nhược Ngôn, thoáng chốc hai mắt đã long lanh ngấn lệ, há cái miệng to còn đang ứa máu mà cười nịnh nọt, chỗ răng kia còn ngân ngấn một ít nước bọt, “hàm răng đau đau ~~ thúc thúc, người cùng Tấn Ninh độ khí trị trị......”
Ta vội chặn ngay cái miệng tai họa ấy lại, xách lấy cổ áo tên tiểu tử láu cá này lôi khỏi giường đem ra trước cửa. Tấn Ninh hai chân đá loạn xạ, hét lớn bêu xấu ta, “Tiểu thúc thúc là đồ xấu xa!! Tiểu thúc thúc không cho thúc thúc kia giúp Tấn Ninh độ...... Ô ô ô ~~”
Ta đem Tấn Ninh trở về nội viện, tiểu lưu manh này khóc lớn, nước mắt nước mũi dính đầy quần áo bản tiên quân ta. Bọn nha hoàn ở hành lang nhìn thấy liền lén lút cười thầm, ta giả vờ như không phát hiện, trầm giọng nói: “Nhũ mẫu đâu? Người mau tới, đưa tiểu thiếu gia trở về phòng đi!”
Hai tiểu nha hoàn vội che miệng mà bước đến gần, đưa tiểu tai họa đang kêu khóc ầm ĩ này đi. Đột nhiên từ ngoài viện một người vội vàng đi tới, quỳ xuống trước mặt bản tiên quân mà nói: “Tam công tử, Vương gia cùng Đại công tử đã hồi phủ, có đưa về một vị khách quý đang ở đại sảnh. Vương gia căn dặn Tam công tử mau đến đại sảnh.”
Bản tiên quân vội vàng thay đổi ngoại bào, chạy đến trước sảnh, Tư Hiền và Tư Nguyên đều đang đứng ở đấy, một vị công tử trẻ tuổi đang ngồi trên ghế, mái tóc đen nhánh một nửa được buộc bởi ngọc quan, một nửa buông xuống bên vai, lãnh đạm thanh nhã.
Ta sải bước vào bên trong, Đông quận Vương nói: “Sao lại ngơ ngác như vậy, tiếp đón khách quý không được chu đáo.” Phụ thân vội đưa ta đến giới thiệu, “Vị này là Triệu công tử, được mời đến làm mạc trọng, từ nay về sau sẽ ở lại trong phủ. Ngươi nhất định phải cung kính tiếp đãi, không được sơ suất.”
Vị công tử trẻ tuổi đứng lên, bản tiên quân vừa kinh hãi lại vừa vui mừng, tựa như có ngọn gió xuân vừa phất qua, đào hao ba nghìn, bỗng bừng nở rực rỡ.
Hắn tao nhã rực rỡ tựa như đào hoa ba nghìn bừng nở, nhìn ta mà cười nhẹ nhàng.
“Tại hạ Triệu Hoành, xin ra mắt Tư Minh công tử.”