Chương 22

Trên sổ thiên mệnh của Mệnh Cách lão nhân viết như thế này ——
Buổi tối, Đan Thành Lăng đến cướp Mộ Nhược Ngôn, Lý Tư Minh biết được. Tranh đấu, vì Mộ Nhược Ngôn mà trọng thương, trốn thoát.


Mệnh cách vuốt sợi râu im lặng nhìn bản tiên quân cười nói, “Ngươi xem, kỳ thật viết rất rõ ràng có phải không?”


Ta im lặng không nói. Dù sao Lý Tư Minh đã muốn biến thành một thi thể cứng ngắc, dù sao cũng đã làm lỡ việc Ngọc Đế giao phó, dù sao lần này làm lỡ việc cũng không thể trách ta, cho dù bây giờ đang ở trên Linh Tiêu điện, lão nhân gia Ngọc Đế cứ hiển nhiên định đoạt.


Một thương kia của Thiên Xu đúng là đánh bừa mà trúng, đâm thẳng vào ***g ngực xuyên qua trái tim của Lý Tư Minh, cho dù cố ý cũng không thể đâm chính xác như vậy. Tim sinh trưởng bên trong cơ thể, một đầu thương to như vậy xuyên thẳng vào, khoảnh khắc huyết mạch vỡ toang, nơi này sao có thể không bị huỷ hoại được? Run rẩy hai cái thì toàn thân bất động, hoàn toàn dựa vào bản tiên quân ở bên trong thể xác chống đỡ đau đớn khổ cực.


Khổ nỗi bản tiên quân không thể động tiên thuật, chỉ có Hoành Văn ở đây, dù cho có mười quả tim mà bị đâm kiểu này, khi quay về cuộc sống thần tiên cũng phát sinh lắm chuyện rối ren. Nhưng Hoành Văn lúc này vẫn là Triệu tiên sinh, ở nơi đông người không thể thi triển tiên pháp, hạ nhân trong Vương phủ nháy mắt đã xuất hiện, dồn Triệu tiên sinh qua một bên, nâng ta vào trong phòng ngủ, mấy đại phu thay phiên nhau chẩn mạch, tất cả đều sợ tới mức giống như con vịt bị thiên lôi đánh, sợ sệt không dám nói, cả người run rẩy hỗn loạn.


Thật đáng thương, người không còn mạch đập mà có thể mở to mắt nói chuyện như người sống, thế gian này mấy người có thể gặp?
Đông quận Vương hỏi: “Con ta như thế nào, còn cứu được không.”


available on google playdownload on app store


Các đại phu run như cầy sấy, bản tiên quân thấy bọn họ run như vậy thật tội nghiệp, ở trên giường nói: “Phụ thân...... Đừng làm khó người khác, phó mặc cho thiên mệnh đi.”


Lý Tư Nguyên lau nước mắt nói: “Phụ thân, lão nhân gia người đừng lo lắng, Tam đệ đây không phải vẫn còn an ủi người đó sao, nhìn thấy tấm lòng hiếu thảo này, lão thiên gia cũng sẽ phù hộ hắn......”
Nói đến đoạn cuối, chợt nghẹn ngào.


Lão Lý gia ở trước giường bản tiên quân khóc một trận. Đông quận Vương khóc “Súc sinh thật là nghiệp chướng mà”, Lý Tư Hiền và Lý Tư nguyên khóc “Số Tam đệ thật khổ mệnh”, ngay cả nhị vị đại phu nhân của Lý Tư Hiền và Lý Tư Nguyên đều ở đầu giường cầm khăn tay mà khóc “tiểu thúc thật khổ mệnh”.


Khóc đến nỗi khiến ta đây thật cảm động, hồng trần thế tục vui vẻ nhộn nhịp vất vả long đong, một chút ý vị nhân tình cũng có thể làm ấm lòng người.


Nói đến Hoành Văn sao lại không đến đây chữa trị cho ta? Trơ mắt mà nhìn ta ở trong này chịu đau đớn khổ cực, thật không niệm tình nghĩa gì hết.


Đang nghĩ ngợi, chợt, toàn thân bỗng nhiên phiêu phiêu đãng đãng (*nhẹ nhàng đong đưa), chậm rãi bay lên. Ta kinh hãi, việc này không thể đùa giỡn được đâu, lúc này mà đưa ta ra ngoài, làm sao mà Lý Tư Minh có thể sống được!


Bản tiên quân đang giãy dụa, trên đỉnh đầu liền ồm ồm nói: “Tống Dao Nguyên Quân, tiểu tiên là Nhật Du Thần, Ngọc Đế có chỉ, lệnh cho tiểu tiên đưa Nguyên Quân tức tốc quay về thiên đình một chuyến.”


Hóa ra là thiên mệnh lần này quá sai sót, lại để cho Nam Minh cứu Thiên Xu đi, Ngọc Đế giận dữ, trên Linh Tiêu điện, hỏi bản tiên quân và Mệnh Cách lão nhân. Hoành Văn đứng ở một bên làm nhân chứng.
Ngọc Đế hỏi: “Sự tình chuyển biến như vậy, là vì sao?”


Bản tiên quân đứng ở trên điện, thong dong bình tĩnh, đưa ra lý lẽ của mình “Ngọc Đế anh minh, Tống Dao hạ phàm lần này, mọi chuyện đều theo lời căn dặn mà làm, dù mọi chuyện đều khác so với lời dặn, chịu nhiều khổ nạn cũng không làm được gì, cũng không nhắc đến. Ngọc Đế minh giám mọi việc, thị phi đúng sai, có thể định đoạt phán xét.”


Đưa mắt nhìn Mệnh Cách, ông lão nơm nớp lo sợ lau mồ hôi vội vàng ở trước mặt Ngọc Đế tự thỉnh tội, lại đem bộ sách thiên mệnh đưa ra cho bản tiên quân xem, mang theo nụ cười nhận lỗi. Ta chiếm được phần lý, liền giúp Mệnh Cách nửa nhân tình, “Ngọc Đế, thế gian có câu làm chuyện vụn vặt thì mệnh khó cản khó định. Mệnh Cách Tinh Quân chưởng quản (*quản lý) thiên mệnh vô số, nhũng việc vụn vặt rối ren, ngẫu nhiên cũng có vài sơ xuất, cũng là lẽ phải. Nam Minh chẳng qua cướp được Thiên Xu, hai người đều là phàm phu sao có thể phá được thiên mệnh, cứ để xem sau này thế nào.”


Ngọc Đế trầm ngâm một lát, gật đầu nói: “Nói rất đúng, để về sau xem thế nào.” Gương mặt liền giãn ra mỉm cười, “Tống Dao này, chỉ đợi xem ngươi sau này làm thế nào.”


Ta cười xòa nói: “Ngọc Đế, tiểu tiên làm việc không chắc chắn, Nam Minh cướp được Thiên Xu hơn phân nửa là vì tiểu tiên vô năng, Ngọc Đế có thể......” Ta đưa khóe mắt quét qua Hoành Văn ngầm ám chỉ, để cho hắn giúp ta nói thêm vào, “Có thể tuyển hiền tài khác không?”


Hoành Văn còn chưa có động tĩnh gì, trên đỉnh đầu Ngọc Đế đã lên tiếng, “Ngươi ở hạ giới làm việc rất tốt, trẫm mỗi khi cùng Vương Mẫu nhàn thoại, Vương Mẫu cũng khen ngươi làm việc thật chu toàn. Ngươi giúp tiên hữu chịu đựng vất vả ở cõi trần, sau khi mọi việc thành công quay về thiên đình, tiên lộc (*bổng lộc của thần tiên) nhất định lại tăng thêm.”


Ta vội vàng nói không dám không dám. Lời nói chưa dứt, Thiên Giám Ti có việc báo lại với Ngọc Đế, chen nhau đẩy ta ra ngoài Linh Tiêu Điện. Bản tiên quân kéo lấy Mệnh Cách, “Tinh Quân, từ nay về sau, trên sổ thiên mệnh, cần phải viết thật rõ ràng cho ta.”


Mệnh Cách Tinh Quân gấp sổ lại gương mặt nở nụ cười đáp: “Hôm nay được Nguyên Quân nói tốt, nhất định nhất định. Nhưng mà trên trời một ngày dưới thế gian là một năm, thời gian đã chậm trễ nhiều rồi, Nguyên Quân nếu không nhanh trở về, chỉ e......”


Ta giật mình dậm chân, kéo Hoành Văn chạy đến Nam Thiên Môn.
Hoành Văn bị ta lôi đi, không nhanh không chậm nói, “Gấp lắm sao?”
Ta cười khổ: “Nếu không gấp thì mộ phần của Lý Tư Minh cỏ đều đã mọc đầy rồi.”
Kết quả ——


Bản tiên quân cùng Hoành Văn vội vàng xuống dưới xem như là cấp tốc rồi.
Không đến nỗi nhìn thấy cây cỏ mọc xanh um bên mộ phần.
Bùn đất trên mộ phần Lý Tư Minh còn ẩm át, tấm bia đá mới tinh.
Bất quá, mới vừa đốt xong thất đầu mà thôi.


Hoành Văn bước thong thả quanh nấm mồ, “Đã đưa vào quan tài chôn cất, giờ phải làm sao?”
Ta nói: “Biết làm sao được, đợi đến nửa đêm khai quật mộ phần ra xem, Lý Tư Minh có bị thối rữa chưa, còn có thể dùng được không.”






Truyện liên quan