Chương 5: Rượu vang đỏ

Ánh bình minh dịu nhẹ tỏa hào quang chiếu sáng mặt tối của nhân gia gập gềnh, cuộc đời quả thực trớ trêu, duyên phận đúng điểm trắc trở. Giữa khoảng cách của hai con người đến từ hai thế giới khác nhau ấy luôn luôn là vực thẳm. Ngay từ khi xuất phát đã là sai lầm, vậy sao vẫn còn tiếp tục? Vương Tuấn Khải thừa hiểu được những gì mà mình đang làm hiện tại, nếu chỉ là quan hệ của một Đại Vương với nô hầu bình thường thì hà cớ gì phải lo lắng? Nhưng mặt khác, nếu mối quan hệ đó không còn là tự nhiên, một trong cả hai nảy sinh những kiểu tình cảm đặc biệt thì sẽ ra làm sao đây? Một người con trai lớn lên với máu đỏ, da người; trưởng thành bằng những thanh đao, kiếm nhọn; chưa từng được đón nhận tình yêu thương thật lòng thật dạ từ con người, lúc nào cũng chỉ biết lạnh lùng, vô cảm với mọi thứ xung quanh. Bỗng ngày nọ gặp được một người con gái sắc thiên ngọc phận. Hai người họ cùng xuất hiện trong nét vẽ nghệch ngoạc của sự đời, tưởng chừng là một bối cảnh đẹp đẽ, hoàn hảo, kĩ lại mới thấy ngay từ đầu đã có gì đó sai sai:"< Sai người, sai phận, sai thời điểm. Khó yêu, khó rời, khó ra đi. *Vương Gia vào thời điểm hiện tại đã là 6 giờ 30 phút tối*


Người người ráo riết chạy ra chạy vào, tất bật chuẩn bị mở đại tiệc. Chả là hôm nay đã là 21 tháng 9 rồi, cuối cùng thì cái ngày trọng đại này cũng đã đến, Vương Tuấn Khải chính thức bước vào độ tuổi 22 - cái tuổi mang dấu ấn trưởng thành quan trọng trong cuộc đời. Ông Vương, từ xưa đến nay vốn là một Quân Đại Chủ Gia Tộc Vương Hoàng, nay đã đến sinh nhật của đứa con trai độc duy của mình, đương nhiên là phải mở đại tiệc linh đình. Từ sáng sớm, nô hầu đã tập trung đông đủ để chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay. Cho dù chỉ là một chi tiết nhỏ nhất cũng phải thật hoàn mĩ, không được để sai sót đến một li. Trong phòng, Vương Tuấn Khải đã tỉnh dậy từ sớm, anh ngồi ở đó nhắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ mơ hồ kia, ngây ngốc tưởng tượng. Liệu rằng, tương lai đây, Triệu Thiên An còn có thể làm nô hầu cho anh cả đời không? Anh không muốn một ngày nào đó sẽ không được ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ bé ấy nữa, không muốn anh và cô sẽ phải tách rời bi thương? Đây là lần đầu tiên anh tự cảm thấy lo lắng, quan tâm đến một người con gái đến như vậy, thật đấy!


- Thưa Đại Vương, Quân Vương Chủ mời ngài xuống tiếp khách. - Nữ hầu đứng ngoài cửa lễ phép
Đang trong trạng thái mơn man, Tuấn Khải có chút giật mình bởi câu nói, nhưng rồi cũng lấy lại giọng nói lạnh lùng ban đầu:
- 2 phút nữa ta sẽ xuống, lui đi!
- Vâng thưa Đại Vương


Vốn từ xưa tới nay, Vương Tuấn Khải đối với cha mình mà nói y như lửa và nước. Khác biệt hoàn toàn, nên lần nào gặp đều xảy ra cãi vã. Anh ôn nhu xoa đầu Thiên An còn đang say ngủ, nhẹ nhàng gọi:
- Triệu Thiên An!
Cô lay lay người cử động, ì ạch đáp:
- Hả? Có gì không?


- Em có phải heo không vậy? Ngủ từ sáng đến giờ còn chưa đủ sao?
- Là anh cho tôi ngủ mà. Giờ còn trở mặt trách tôi!
- Tôi muốn em ngủ bù cho tối nay nên mới làm vậy, là ý tốt cho em.
- Ngủ bù cho tối này?! Ý anh là gì! - Cô giật mình, da ga nổi lên rõ


- Lo lắng thái quá làm gì? Việc của em là chuẩn bị trang điểm và mặc váy cho thật đẹp là được.
Vương Tuấn Khải ôn nhu xoa đầu cô rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
-
-
-
* giờ tối*


available on google playdownload on app store


Tại đại sảnh biệt thự, hàng chục chiếc xe ô tô đen bóng cao trọng, hàng trăm những gia tộc quyền quý khác nhau lần lượt khoác trên mình những bộ đồ sang trọng và thanh lịch, ai ai cũng nở nụ cười chúc phúc cho ngày sinh nhật. Nổi bật nhất trong đám đông đó là hai anh em đến từ Pháp Dịch - đối thủ mạnh nhất của Vương Gia. Dịch Dương Thiên Tỉ với bộ comple đen cool ngầu cùng cô em gái Dịch Dương Thiên Nhi trong bộ váy ren trắng giản đơn, thuần khiết bước vào. Vương Tuấn Khải đứng ngoài cúi chào những vị khách quý, nhìn thấy Pháp Dịch liền nở nụ cười nham nhở. Thiên Tỉ lịch sự chào hỏi ông Vương rồi lạnh lùng tiến vào đại tiệc. Lúc hai người đi qua nhau, còn khẽ huých đẩy vai thách thức một cái đầy khách khí.


" Cuộc sống luôn có những qui luật của riêng nó. Không có thứ gì sinh ra mà không có mục đích. Vậy chẳng lẽ Dịch Dương Thiên Tỉ lại có thể an nhiên đến sự sinh nhật của kẻ thù một cách bình thường thế thôi sao?






Truyện liên quan