Chương 10: Sự trả thù ngốc nghếch của bạn thiên an
- Ôi chao cái đầu tôi!
Tỉnh giấc sau cơn mê man tối hôm qua, Triệu Thiên An ôm đầu khổ sở, miệng không ngừng than vãn. Hóa ra say là cái cảm giác này đây. Đầu đau như búa bổ, toàn thân đều mong manh dễ vỡ.
Chưa bước chân ra khỏi giường, con tim bé bỏng của cô đã sắp bùng nổ. Vương Tuấn Khải đường đường là một tổng giám đốc có phép tắc, tại sao lại không biết gõ cửa trước khi vào như thế? Dựa vào cái tình thế này, Thiên An đương nhiên không dám ho he một lời, chỉ dám đem sự phẫn nỗ nuốt ở trong lòng.
- Đầu có đau không?
Câu hỏi của anh cũng ngốc nghếch như con người anh vậy! Biết người ta hôm qua uống rượu đến say mèm giờ còn tỉnh bơ hỏi câu này ư? Là anh ngu thật hay giả bộ vậy?
- Một chút.
- Sức lực như vậy còn đòi uống rượu?
- Là tôi tửu lượng kém, tôi tự biết.
Vương Tuấn Khải đi lại gần cô, ánh mắt không an toàn mà nhẹ giọng:
- Hôm qua em làm gì, còn nhớ chứ?
Cố vặn lại kí ức ngày hôm qua, cuối cùng Triệu Thiên An cũng đành bất lực với trí nhớ cá vàng của mình. Giọng điệu có chút lo lắng, hỏi:
- Tôi làm gì?
- Em làm hăng say như với thân thể tôi như vậy, giờ lại không nhớ a?
- Hả? Anh nói tôi làm hăng say với thân thể anh? Có lầm không?
Vương Tuấn Khải chợt cười nhẹ, Thiên An liền cảm thấy lạnh sống lưng.
- Tôi thừa nhận tuy chưa tận mắt nhìn thấy nhưng có thể nói thân hình anh cũng rất hợp với tiêu chuẩn của tôi. Nhưng Vương Tuấn Khải à, tôi không phải loại con gái thèm khát đến mất hết lí trí như vậy đâu. Với cả, tôi cũng đâu có dại dột đến thế! Không thể nào trao tấm thân quý giá này cho một người như anh được! Có lẽ anh nhầm tôi với một cô nhân tình nào đó của anh rồi.
- Đầu óc em đang tưởng tượng ra cái gì, tôi hiểu. Nhưng có điều, hôm qua là em đánh tôi.
" Ơ....................Triệu Thiên An! Vô liêm sỉ! "
Sắc mặt dần ửng hồng lên, cô ngại ngùng nhìn người con trai trước mặt. Giọng điệu không tự nhiên:
- Tôi....tôi phải đi tắm bây giờ! Anh đi ra khỏi đây đi! Nhanh lên!
Vương Tuấn Khải mang theo ý cười, xuống bếp chờ cô gái có trí tưởng tượng phong phú và "trong sáng"
Triệu Thiên An một mạch chạy thẳng vào phòng tắm. Tự nhìn chính mình trong gương, mặt đã đỏ đến mức này rồi.
Hôm nay nhìn mình có cái gì đó cứ là lạ. Cảm giác cứ mông lung làm sao ấy!
Dấu hiệu thì có nhiều lúc sai nhưng cảm giác thì luôn luôn đúng. Cái gì đỏ đỏ hồng hồng ở cổ kia?
Thiên An há hốc mồm, chầm chập đưa tay lên chạm nhẹ. Không đau, cũng không rát. Vậy chỉ có thể là một vết cắn. Chợt nghĩ ra điều gì đó, cô nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ ròi phi thẳng xuống bếp.
Đúng như dự đoán, Vương Tuấn Khải vẫn còn đang nhâm nhi bữa sáng. Triệu Thiên An lao tới, vén mái tóc dài mượt sang một bên, một tay chỉ thẳng:
- Anh nói đi, cái gì đây?
- Dấu hôn. - Vương Tuấn Khải thản nhiên liếc một cái rồi lai tiếp tục ăn
- Dấu hôn? Anh tưởng tôi ngu lắm hay sao?! Đây rõ ràng là một vết cắn! Anh cắn tôi!!! - Cô gào thét như sắp bị cắt tiết à nhầm gào thét vì oan ức.
Vẫn là không khí ấy - Im Lặng
Triệu Thiên An chịu không nồi, liền thuận thế mà cắn một cái vào cổ anh. Vương Tuấn Khải khẽ giật mình, có chút ngạc nhiên nhìn cô.
- Anh cắn tôi một cái, tôi cắn anh một cái. Thế là hòa!
- Nếu tôi đánh em?
- Tôi sẽ đánh lại.
- Nếu tôi bắt nạt em?
- Tôi cũng bắt nạt lại.
- Vậy nếu tôi hôn em?
- Tôi đương nhiên hôn lại. - Đây gọi là cái mồm nhanh hơn cái não:">
Vương Tuấn Khải liền kéo cô vào lòng, hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ nhắn của cô. Khoảnh khắc diễn ra rất nhanh, vỏn vẹn trong 3 giây.