Chương 11: Chàng trai của quá khứ
Ngồi một mình trong căn phòng tối, Mục Nguyệt chợt nhớ đến hình ảnh người đàn ông cao lớn đó đã bước vào trong đêm tối mịt mùng với bóng lưng kiên định nhưng cũng ngập tràn đau đớn vì bị mình phản bội.
Cô không biết vì sao bản thân lại luôn vương vấn mãi bóng lưng ấy lại càng không biết vì sao bản thân lại trở nên uỷ mị như thế này. Từ bao giờ cô đã bắt đầu quen với ánh sáng mặt trời? Từ bao giờ cô đã bắt đầu quen với ánh mắt lạnh nhạt pha chút ưu tư của người đàn ông ấy. Trước đây cô đã từng vật vã trong bóng tối thăm thẳm nhưng sao giờ đây cô lại khao khát được sống lại một lần nữa, được tắm mình trong ánh nắng ban mai, được hạnh phúc bên một người yêu mình thật lòng?
Có phải là bắt đầu từ giây phút nhìn thấy anh nhẹ nhàng đạp qua mưa gió mà ung dung bước vào trong tiệm hoa của cô?
Thích một người thực ra rất dễ, đó là khi người đó cứ nhè nhẹ mà tháo gỡ ưu tư của bạn và cho bạn sống trong vui vẻ. Yêu một người có lẽ còn dễ dàng hơn, đó chỉ đơn giản là nhẹ bước vào tim một người, cam đảm buông xuôi quá khứ,cùng người mình thương đồng quy vô tận.
Nhưng liệu cô có xứng được yêu? Liệu cô có dám can đảm nhìn em gái một lần nữa vì sự ích kỷ của mình mà chịu lùi bước trong đau khổ?
Mục Nguyệt chợt nhớ đến Lee, người đàn ông ấm áp như ánh mặt trời đã dùng cả sinh mệnh để bảo hộ cho cô trước ánh mắt xỉa xói của người đời khi cô mang trên mình tội danh giết cha mẹ.
Anh là một chàng trai đầy nhiệt huyết tuổi trẻ, ở bên anh cô luôn thấy cuộc sống của mình ngập tràn ý nghĩa. Ngày cô vào đại học anh đã bày tỏ tình cảm của anh với cô. Khi đó cô đã rất sửng sốt, cô luôn coi anh là một người rất quan trọng với mình nhưng đó chỉ là tình cảm giữa anh em chiến hữu, cô chưa bao giờ từng nghĩ mình và Lee sẽ kết giao.
Nhưng anh lại cố chấp nói rằng anh sẽ chờ, chờ cho tới khi cô sống trọn vẹn nhiệt huyết tuổi trẻ và quay đầu lại nhìn anh. Anh sẽ vẫn luôn đứng sau theo sát mỗi bước đi của cô, chỉ cần cô ngoảnh mặt nhìn lại anh vẫn sẽ dang tay đón chờ.
Cho tới khi cô bị cảnh sát bắt đi anh là người duy nhất tin cô vô tội, anh chạy đi khắp nơi để tìm chứng cứ chứng minh cô là người bị hại. Một mặt anh lại phải vất vả lo cho Mục Huyên khi con bé phải chịu thảm cảnh mất đi người thân.
Những năm tháng ấy Mục Nguyệt biết anh có bao nhiêu vất vả, nhưng anh chưa từng than trách hay buông bỏ. Dẫu cho mọi chứng cứ đều chống lại cô thì anh vẫn miệt mài tìm kiếm.
Mục Nguyệt biết Mục Huyên yêu Lee, từ khi con bé còn nhỏ đã từng khẳng định lớn lên sẽ làm vợ anh. Càng lớn tình cảm ấy càng mãnh liệt. Con bé bỏ qua tất cả những lời tỏ tình của những chàng trai khác chỉ một mực yêu Lee. Đó cũng chính là lý do Mục Nguyệt từ chối tình cảm của Lee. Không phải vì cô cao thượng mà vì từ nhỏ cô đã nhận định rằng Lee sẽ trở thành chồng của em gái mình, do đó cô không bao giờ có ý nghĩ vượt quá giới hạn với anh.
Mục Huyên cũng nhận ra Lee thích chị gái mình nhưng cô không tin rằng nếu cô nỗ lực Lee lại không nhìn tới cô!
---
Sự thật chứng minh mọi nỗ lực của Mục Huyên đều thất bại, Lee sẽ không bao giờ nhìn lại phía sau để biết cô vẫn luôn lẳng lặng theo sát anh. Anh chỉ luôn dõi theo chị gái kể cả khi chị ấy phải vào tù!
Anh chạy đi khắp nơi không quản tôn nghiêm mà cúi mình cầu xin người khác giúp đỡ chứng minh chị vô tội.
Khi chị ra tù, anh lại vì chị mà cầu tình bạn bè giúp chị tìm bác sĩ tâm lý giỏi nhất để chữa trị.
Anh khuyên cô cùng anh mang chị về nước để điều trị. Chính lúc này cô mới nhận ra anh yêu chị gái mình tới nhường nào. Giữa hai người bọn họ dường như không có chỗ cho người khác chen vào. Cô chấp nhận buông tay vì hạnh phúc của chị - người chị gái đáng thương mang trong mình trái tim rướm máu vì quá khứ của mình.
Nhưng Mục Nguyệt gần như phát điên, chị ấy không ngừng đập phá mọi thứ. Thậm chí chị ấy bắt đầu tự hành hạ chính mình. Nhiều lần Lee bắt gặp chị ấy vô thức tự rạch tay bản thân anh chỉ biết lao đến ôm chặt lấy chị mà khóc.
Trong một đêm chị gái chạy ra khỏi nhà và gặp tai nạn Lee đã lao mình ra che chắn cho chị. Khi ngã xuống đường anh vẫn ôm chặt lấy chị như thể chỉ cần anh buông tay chị sẽ ra đi mãi mãi. Máu anh nhuốm đỏ quần áo Mục Nguyệt, trước khi ra đi anh chỉ kịp nói một câu duy nhất:" Nguyệt nhi,anh chưa từng hối hận vì đã yêu em"
Từ ngày Lee mất, Mục Huyên bắt đầu hận chị gái mình tới tận xương tủy. Cô bỏ chị ở lại một mình trong căn biệt thự ở ngoại ô rồi trở về Canada.
Suốt quãng thời gian sau đó cô không hề liên lạc với chị. Khi ngoảnh mặt nhìn lại mới thấy bản thân đã bỏ rơi người chị đáng thương của mình hai năm tại nơi vắng người mặc cho chị tự sinh tự diệt.
Gác lại nỗi hận thù, Mục Huyên về nước, lúc này chị cô đã bớt đau thương nhưng chị lại trở nên e sợ ánh sáng vô cùng.
Chị ấy sống cô đơn một mình trong căn hộ chung cư cao cấp tại thành phố X, cả ngày thơ thẩn trong phòng tối không một tia sáng lọt qua. Mục Huyên bắt đầu tìm bác sĩ cho Mục Nguyệt, nhờ phối hợp đúng̣ cách mà bệnh tình của Mục Nguyệt cũng dần tốt lên.
Mục Nguyệt luôn thích hoa, chị mở một cửa tiệm bán hoa tại trung tâm thành phố. Việc buôn bán khá thuận lợi, chị chỉ đến tiệm vào buổi tối và mở cửa hàng suốt cả ngày. Nhiều khi Mục Huyên cảm thấy có lẽ chị ấy đã quên đi quá khứ, quên mất Lee đã ch.ết để bảo vệ chị. Nhưng chỉ khi cô thấy chị ấy ôm ảnh của anh cả ngày bất động thì cô mới biết có lẽ mình đã lầm. Có lẽ trong tim của Mục Nguyệt Lee không chỉ đơn thuần là một người rất quan tâm đến chị mà còn là một thứ gì đó quan trọng hơn thế.
"Huyên, chị chưa từng yêu Lee! Đến bây giờ vẫn vậy, nhưng chị thương anh ấy, tình cảm đó còn hơn tình yêu!"
-Hết-