Chương 3

Cô nằm trên giường nghĩ mông lung về đủ thứ chuyện, còn Nhã Phương thì chén no nê phần ăn sáng. Buổi sáng của cô chỉ cần một cốc sữa nóng, thế là đủ. Chả bù cho Nhã Phương, ăn đủ đồ mà chả no được cái bụng.
-”Sao cậu chỉ uống sữa nhỉ? Không ngán hả Thư.”


Cô lắc đầu nhìn Phương.


Phương bất lực nhìn cô, giờ mà ai hỏi thực đơn ăn hàng ngày của cô, Phương không ngần ngại mà đáp: sáng sữa, trưa bánh mì, tối thịt bò. Đó là ba món nhất định phải có, mặc dù trong đó đôi khi cũng xen kẻ vài thứ khác, nhưng sở thích ăn uống của cô rất kì lạ, Phương không thể hiểu được cái món ăn nhàm chán đó được cô ăn mấy năm qua mà không thấy ngán.


-”Còn 5 phút nữa vào lớp, đi lên lớp chứ.”
Cô gật đầu, lấy cặp rồi bỏ đi trước. Nếu không phải chờ Phương ăn sáng, có lẽ cô đã đi từ sớm.
-”Sao trường bữa nay đứng ngoài cổng đông thế nhỉ?”


Vẫn là Phương độc thoại một mình, cô có muốn lên tiếng cũng không được. Cô chỉ kịp kéo Phương đi, để nhỏ không nhìn thứ gì ngoài đó nữa.
-”Chắc là hotboy hôm qua.”
Phương lẩm bẩm trong lòng, không muốn cô nghe.
-”Rào...”


Vừa bước vào lớp, cả thau nước bẩn được đổ ập vào người cô, Nhã Phương đi sau, tuy cách xa cô nhưng vẫn bị ảnh hưởng. Cái nhỏ giận không phải là trúng mình, mà là ai đã bày cái trò này ở buổi học đầu tiên.


available on google playdownload on app store


Nhã Phương nhanh chân đến bên cô, lau những vết bẩn cho cô nhưng cô đã nhanh chóng gạt tay, cô quay lưng bước đi về hướng kí túc, chính xác là phòng mình. Để lại đằng sau những tiếng cười giòn giã đầy chế nhĩu.


Phương đứng đó, lừ mắt nhìn tất cả, chợt nhận ra cái gã hotboy kia đang có mặt trong lớp mình, vậy khi nãy ở trước cổng trường đông như thế không phải vì hắn rồi. Nhỏ muốn chạy đi xem cô như thế nào nhưng đã có trống đánh vào lớp.


Cô giáo vừa bước vào, nhỏ lớp trưởng đã nhanh nhảu báo cáo tình hình nghỉ đột xuất của cô bạn. Chắc là vì ghen ghét kiểu gì đó, thế là bạn lớp trưởng lại quy cho Kì Thư cái tội bỏ học mà không xin phép ai. Ngoài mặt cô giáo tỏ ra giận dữ, nhưng bên trong....khó ai biết.


Bằng trực giác của con gái, cô nhận ra chuyện xô nước bẩn đổ vào người mình cô liên quan đến tên khốn kia. Nhưng cô không quan tâm, cô chỉ thong thả ngâm trong bồn nước, rửa trôi những thứ dơ bẩn.


Rồi đó, cô lại hồi tưởng lại chuyện tuần trước. Chả là cô gặp cái tên mà Phương cho là hotboy đó. Cô cũng đã lấy nước lau sàn tạt vào người hắn. Chả là cô thấy chuyện bất bình thôi, thế mà hắn ta dám đe dọa đừng để hắn gặp được cô, không cô sẽ không yên.


Vậy đây là sự bắt đầu của hắn hay sao.
Hết tiết 1, cô mới lên lớp. Cô đi thong thả như không có gì xảy ra, như đây đang là tiết 1 chứ không phải bắt đầu tiết 2 vậy.
-”Cậu gì ơi.”


Có tiếng ai đó ngoài sau, nhưng cô không quay lại, cô vẫn cứ đi thẳng. Đến khi có ai đó bóp vai mình xoay người cô lại, cô mới bắt đầu khó chịu mặc dù khuôn mặt chẳng bộc lộ cảm xúc gì cả. Ánh mắt cô như muốn nói tên con trai dối diện là có chuyện gì.


-”Bạn làm ơn chỉ giúp mình lớp 10a đi.”


Cô xoay người bỏ đi trước ánh mắt ngờ ngác của Thành Danh, anh chàng mới chuyển vào trường sáng nay. Anh cảm thấy hụt hẫng ghê gớm. Lúc sáng nhiều đứa con gái phải mê mệt vì anh, vậy mà anh không thèm ngó ngàng. Vậy mà cô gái này, đã cố tình hỏi trước rồi mà cô không nói gì, còn bỏ đi.


-”Bạn có thấy hơi khinh người không, khi người khác hỏi mà không trả lời. Đúng là người không có lịch sự.”
Đúng lúc đó, anh ngạc nhiên khi cô bước vào lớp mang tên 10a đó. Anh nhìn cô khó hiểu vì cô cũng học lớp anh nhưng sao cô không chịu lên tiếng. Một cô nàng lạnh lùng nhưng cá tính chăng.


Chả là sáng nay vào trường rồi nhưng chờ hiệu trường phân lớp, anh đã ngủ quên, trễ tận nửa tiếng nên anh quyết định để tiết 2 học luôn. Thế còn cô gái này, đã sang tiết 2 mới đi học, khó hiểu thật.


Thấy cô ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, anh cũng nhanh chóng ngồi xuống cạnh bên cô mặc cho ánh nhìn của tụi con gái trong lớp. Cũng lại là hâm mộ vẻ bề ngoài của anh thôi chứ gì, chỉ có cô gái này là không. Thậm chí cô ấy còn không nhìn anh đến 5s nữa, thú vị đó.


Những cái háy húyt dài của tụi con gái làm cô phái ngán, bên bàn bên kia, Phương cũng không thoải mái là bao. Nhỏ thấy khó chịu khi có người con trai ngồi bên cạnh cô. Suốt 4 năm qua, cô rất ghét có ai ngồi cạnh mình, đến nhỏ còn không thể. Mà cô ghét con trai, ngồi với con trai thế này, chắc cô bực lắm. Nhưng biết sao giờ, cô giáo cũng đã đồng ý vị trí ngồi đó rồi.


Cả buổi học, cô chăm chú nghe giảng bài mà đâu biết có hai cặp mắt cứ dõi theo không tự chủ.
Chỉ đến lúc về, người bên cạnh mới lên tiếng.
-”Bạn tên gì?”


Biết là hỏi mình, nhưng cô không tài nào trả lời, mà cũng không có ý định trả lời người lạ nữa. Thế là cô quyết định bỏ đi. Nhưng ra tới cửa, cô vấp phải thứ gì đó làm mình ngã nhào xuống đất. Qúa bất ngờ trước sự việc này nên cô đau không thể tả.


Cùn lúc đó, Thành Danh và Nhã Phương cùng chạy đến đỡ cô dậy.
-”Cậu bị điên hả, mắc mớ gì phải đối xử với Thư như vậy?”
Nhã Phương hét lên đầy tức giận nói với người ngoài cuộc, lúc này cô mới ngước lên nhìn người đó. Thế là đã hiểu rồi.


-”Cậu có sao không?”
Nhã Phương đã khóc khi thấy đầu gối cô chảy máu, ném ánh mắt giận dữ qua Hàn Phong, tên mà cho là hotboy một cái rồi kéo cô về phòng, chẳng bận lòng gì đến anh chàng Thành Danh kia nữa.


Hai cô nàng bước đi làm cho cả hai đứng sững sờ, nhưng rồi cả hai mỗi người một hướng đi về.
-”Thư đau lắm không?”
Cô lắc đầu.
-”Không biết tại sao hắn lại làm vậy?”
Cô lắc đầu.
-”Bộ hai người biết nhau sao, hay cậu làm gì đắc tội với hắn.”


Cô tiếp tục lắc đầu, nhưng nghĩ một lát, cô lại gật đầu.
-”Vậy là sao, nói rõ cho mình nghe đi.”


Cô tỏ ý nói Nhã Phương lấy giấy bút cho mình rồi tường thuật lại hết chuyện hôm đó. Mặc dù văn viết khó hiểu hơn văn nói nhưng điều đó không làm Phương không tức giận với những chuyện đã xảy ra.
-”Cậu ăn bánh mì bơ hay lạc.”
Cô chọn bơ.


Hôm nay cô muốn đi dạo vì buổi chiều không có tiết học trên trường. Nhã Phương bận chơi đàn cho hội nên cô phải đi một mình.
-”Kì Thư, cậu đi đâu thế.”


Cô mím môi nhìn Thành Danh không biết mở lời làm cách nào. Mà có mở cũng không được, cô đành lấy giấy với viết trong túi xách ra, viết duy nhất một chữ “dạo” rồi đưa cho cậu ta xem.
-”Cậu bị câm sao?”
Cô gật đầu.
-”Bị bẩm sinh hả?”


Nhìn nét mặt của cậu ta có vẻ tiếc nuối kèm chút buồn bực làm cô khó hiểu. Nhưng trả lời câu hổi của cậu ta là một cái lắc đầu từ cô.


Không hiểu sao cô lại có nhã hứng đứng đây trả lời những câu hỏi ngớ ngẩn của người con trai này nữa. Hay là do hôm qua, ánh mắt chân tình đỡ cô đứng dậy trong lúc cô ngã nó quá chân thành đến mức cô phải mở lòng để nói chuyện.


-”Xin lỗi hôm trước đã nói cậu bất lịch sự, tại lúc đó mình không biết bạn bị căn bệnh này.”
Cô gật đầu như chấp nhận lời xin lỗi. Rồi cúi đầu viết chữ vào giấy.
_Xin lỗi, tôi mắc chuyện, đi trước.


Cô nói xong bỏ đi, bước chân thật vội vã khi cô bắt gặp một ánh mắt nhìn mình, thật sắc nhọn...






Truyện liên quan