Chương 5
Hai đêm rồi, cô đều mơ một giấc mơ kinh khủng, đó là ánh mắt nhìn của người phụ nữ bị đâm nhiều nhác dao kia, ánh mắt oán trách và ánh mắt thù hận.
Cô tỉnh người dậy lúc nửa đêm, mồ hôi chảy ra như tắm. Cảm giác sợ hãi bủa quanh trong lòng ngực. Tự hỏi người đàn bà đó sao rồi, và kẻ sát nhân kia đã bị bắt chưa, khiến cô hơi hoang mang.
Ánh mắt người đàn bà đó như muốn cô giải oan để cứu thoát linh hồn tùng tục đó. Cô thở hoắc ra, tự nhiên linh cảm chuyện chẳng lành.
Sáng đến lớp, cô nghe vài người đâu đó có bàn về vụ án giết người ấy, đáng lí ra nó phải bàn sớm hơn một ngày nhưng chắc có lẽ bây giờ người dân mới phát hiện thi thể người ch.ết.
Lúc này cô hoang mang hơn.
Nhưng lương tâm của một con người không cho phép cô che giấu tội ác cho người khác, cô nhất định phải vạch tội và đưa người đó vào tù.
Liếc nhìn trong lớp, rồi nhìn lại bàn mình. Thì ra người đó không đi học nên cô mới được yên ổn như thế này, một cách trả thù rất con nít. Cô sẽ tiếp tục chờ, nhưng bây giờ cô sẽ gạt chuyện đó sang một bên, cô còn chuyện quan trọng hơn.
Liếc thấy bóng hình người cần chờ đợi, cô đứng bật dậy, kéo tay cậu ta bước đi ra ngoài mặc cho giờ học đang tới.
Thành Danh ngạc nhiên nhìn cô, bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt tay cậu.
-“Kì Thư, chuyện gì vậy?”
_Đi báo án.
Thành Danh nheo mắt khó hiểu nhìn cô, ra vẻ suy tư về một vấn đề nào đó mà mình chưa nhận ra.
_Chuyện tối bữa trước.
Cô thận trọng nói cho cậu nhớ lại, lúc này hắn mới “à” lên một tiếng.
-“Nguy hiểm lắm, như vậy…liệu có ổn?”
Thành Danh nhăn mặt nhìn cô, cậu nhớ rất rõ buổi tối hôm đó cô đã chạy trốn như thế nào, lo sợ ra sao. Làm sao cậu dám để cô tố cáo người kia để mang nguy hiểm về cho bản thân.
_Người phụ nữ vô tội. Tôi và cậu sẽ tống hắn vào tù, được chứ?
Đọc xong dòng chữ cô viết, cậu nhìn cô bằng ánh mắt khác lạ. Có vẻ yếu đuối nhưng rất mạnh mẽ, một ánh mắt khiến người khác khuất phục ngay tức khắc.
-“Được rồi, chiều tôi đưa cậu đến đồn, giờ vào học, OK.”
Cô gật đầu, bỏ xuống dưới trước.
Cái cô cần cậu bây giờ là thuật lại diễn biến lúc đó, còn cô sẽ nhận dạng mặt hung thủ cho cảnh sát. Có lẽ cô sẽ đi đến đó một mình nếu cô nói chuyện được, chính vì lí do đó mà cô phải nhờ đến Thành Danh, một người có lẽ hiểu chuyện hơn ai hết.
Mặc dù rất sợ, những lời đe dọa trong buổi tối đó như hiện về tâm trí cô, nhưng với lòng người và cái lương tâm đang cắn rứt không cho cô tiếp tục bao dung với một kẻ giết người máu lạnh nữa. Cố phải đưa hắn ra vùng ánh sáng, để người đời biết được có một hung thủ giết người rất ghê tay.
Chiều đó, cô và Thành Danh đến đồn cảnh sát như dự định, tất cả là do cậu kể lại. Bởi vì cả hai là nhân chứng cho vụ giết người này nên lập tức ra lệnh cho người đi bắt hung thủ được cô miêu tả ngoại hình xong. Họ nhìn cả hai mỉm cười với hành động đáng biểu dương này rồi tất cả bỏ đi.
Thành Danh bên cạnh nhìn cô với ánh mắt nể phục. Cậu cứ tưởng con gái ai chứng kiến cảnh đó đều sợ sệt, và đặc biệt với lời đe dọa đó, tất cả họ sẽ làm ngơ mặc cho tự nhiên. Nhưng cô gái này khác, biết sẽ nguy hiểm nhưng cô vẫn kiên định đi giải oan cho người đã khuất. Thật khâm phục tấm lòng của cô gái nhỏ.
Có lẽ báo chuyện này cho pháp luật sẽ giúp tâm hồn cô thanh thản hơn. Cô mong đêm nay sẽ không bắt gặp một ánh mắt oán trách nào nữa, cô đã chính thức giải thoát linh hồn cho người phụ nữ xấu số rồi.
Hôm nay là bữa đi làm đầu tiên của mình, tâm trạng cô rất tốt. Cô chăm chú học hỏi, tìm tòi cũng như phát huy mấy cái tốt và đẹp khiến cho nhiều người trong quán phải trầm trồ về bản năng thiên sứ trời ban là “sáng tạo” tuyệt vời đến như vậy.
Nhận lời khen nhưng không thấy hồi trả từ cô, nhiều người cũng phật lòng. Nhưng khi nghe chị chủ quán bảo cô không nói chuyện được, điều này đã không ít người nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm. Nhưng cô không quan tâm, đến giờ nghỉ cô lập tức xin phép về.
Cô ghét nhất là chuyện người khác bàn luận về mình, dù khía cạnh nào đi chăng nữa cô cũng cực kì ghét.
Đêm tối mùa thu có vẻ hơi dịu nhưng cũng hơi lành lạnh. Cô khẽ xoa vai của mình rồi bước vào màn đêm mù tối.
Những bước chân cô nhẹ nhàng trong màn đêm tĩnh mịch, không một ai qua lại. Điều này làm cô nghe và thấy rõ trong đêm từng hành động mình làm.
Chiếc đèn đường chiếu rộng một chiếc bóng hơi to. Cô đang cuối đầu đếm bước đi, thấy một thứ gì đó to lớn che khuất ánh sáng yếu ớt thì ngước mặt lên. Nhưng ánh mắt cô bỗng trợn trắng, lo lắng và sợ hãi. Cô đúng bất động nhìn người trước mặt.
Người đó nhìn cô bằng ánh mắt ma quái, kèm theo vật bằng kim loại được cầm trong tay người đó sáng lên khiến cô bất giác giật mình.
Nhìn lại đoạn đường vắng một lần nữa, thật sự là không có một bóng người.
Cô từ từ lùi lại, trong đầu chạy một loạt chương trình khó hiểu. Nhưng cô vẫn kết luận được một điều duy nhất bây giờ là “bỏ chạy”
Nghĩ thế, cô xoay người, bỏ chạy thụt mạng. Đằng sau vẫn còn tiếng cười mang rợ đó và những bước chân bắt đầu nặng nề vang lên trong màn đêm.
Tim cô bỗng khó thở, những đường máu như đông cứng lại vì suy nghĩ hiện tại của mình.
-“Nhóc con, mày không thoát khỏi tay tao như lần trước đâu. Nếu như mày ngoan ngoãn tỏ ra không biết gì thì có lẽ tao sẽ tha cho mày. Nhưng hiện tại mày đang làm gì, đang tố cáo tao sao. Gan thật đấy cô nhóc, nhưng không, nếu bây giờ mày ch.ết, có lẽ tao cũng sẽ không bị gì, hoặc có bị gì thì cũng tội danh giết người thôi, thêm một hay hai người cũng không quan trọng, mày tin không?”
Những bước chân vẫn vội vã, nhưng lời nói của ông ta như đi vào cô rất gần, cô đang cố tạo khoảng cách nhưng hình như sức cô không đủ, hắn chạy quá nhanh.
Khoảng cách càng rút ngắn. Cô bị một bàn tay lạnh ngắt chụp lấy, hơi thở của cô đứt quãng.
-“Xem mày chạy được nữa không?”
Giọng cười của hắn vang lên trong màn đêm nghe thật rùng rợn. Cô lo sợ nhưng tuyệt nhiên cô không khóc, cô chẳng hiểu sao nữa, lúc này trong lòng cô chỉ tràn ngập hình ảnh của mẹ. Mẹ, hãy sống tốt.
Hình ảnh của đứa bạn thân lại hiện ra, cậu cũng sống tốt nhé, Nhã Phương.
Con dao từ từ lao xuống thật nhanh, tựa hồ như muốn đâm nghiền những thứ trước mắt ông ta. Cô dùng sức còn lại để đỡ tay hắn, cô nhất định phải thoát khỏi đây, cô phải thoát.
Cô bình tĩnh, gượng sức để nghĩ cách, nhưng trong lúc nghĩ cách, con dao đã sượt ngang qua cổ cô, rất nhẹ nhàng nhưng đau rát.
Cổ họng cô như một lần nữa cắt đi âm thanh, cô trợn mắt nhìn người đàn ông đó, nhưng hắn chỉ cười.
-“Mày yên tâm, chưa ch.ết được đâu, sau đây tao sẽ cho mày đặc sắc hơn mụ ta.”
“Mụ ta” chắc chắn là người phụ nữ kia. “Đặc sắc” mà hắn nói…có lẽ sẽ tệ hơn người phụ nữ đó.
Chẳng lẽ cuộc đời cô sẽ chấm dứt tại đây thật sao, sẽ vậy sao?
Lần trước cũng may có Thành Danh cứu thoát, nhưng lần này chắc không có ai rồi. Không ai gặp may mắn hai lần trong một chuyện.
Nước mắt cô rơi là thật, nhưng chỉ một giọt duy nhất.
Con dao sắc nhọn đang một lần nữa lao về phía cô, là nơi con tim cô đang đập. Cô nhắm mắt trông chờ cái ch.ết, giống như sẽ hoàn toàn biến mất khỏi đây.
Nhưng 1 phút, 2 phút, rồi 5 phút trôi qua.
Không có một âm thanh nào, cô hoài nghi mở mắt, trước mặt cô là một người đàn ông lớn khỏe bị bật xuống lòng đường. Ông ta đã bất tỉnh.
Cô đưa mắt nhìn sang người bên cạnh, hắn đang phủi tay khỏi những vết bụi còn dính lại trên áo. Ánh mắt hờ hững liếc qua cô nhưng không có ý định lên tiếng.
Vừa lúc đó, công an tới giải ông ta đi, giống như có người nào đó đã gọi điện thoại công an tới đây.
Cô đơ mắt nhìn, tâm trạng không còn thứ gì nữa. Tựa như một giấc mơ, nhưng thật kinh khủng.
Chợt cảm thấy cổ mình nhói buốt, cô mới nhận ra nãy giờ có người đang băng vết thương cho cô.
Bây giờ cô mới nhận ra, chứng thực là cô có thể nhận hai may mắn trong một chuyện.
Nếu là trước đây, cô sẽ gạt nhanh tay người đó ra, nhưng đây là người cứu mạng mình, nên cô im lặng.
-“Tốt rồi, tự về được chứ?”
Cô gật đầu, mặc dù còn chút sợ hãi nhưng cô khẳng định mình không sao. Định nói cảm ơn nhưng bóng người đó đã khuất trong bóng tối.
Cô cảm thấy khó hiểu. Nhưng cô nhất định sẽ trả cái ơn này, mạng sống này đã một lần nữa được người khác cứu.
Chẳng phải bây giờ mạng sống của cô đang phụ thuộc vào hai người sao. Thật nực cười…lại là con trai cơ đấy.
Một loại là cô ghét nhất, hình thành từ 6 năm qua và chưa từng phôi pha. Nhưng hiện tại hai người họ cho cô cảm giác cần phải suy nghĩ lại.
Nhưng những ý nghĩ điên rồ đó được cô gạt ngang qua, chỉ cần trả ơn, không nghĩ ngợi gì nhiều nữa.
Cô về kí túc cũng là lúc kim đồng hồn chỉ 11h đúng. Cô nhẹ nhàng bước vào phòng tránh để Nhã Phương thức giấc.
Nhưng trong đêm tối cô thấy bóng Nhã Phương đang ngồi đó, lo lắng đợi mình. Vừa bước được 3 bước, cô đã bị ai đó ôm chầm, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi làm ướt cả vùng vai cô. Mặc dù có động đến vết thương ở cô làm nó đau nhưng tình cảm Phương giành cho cô quá ngọt ngào, làm cô quên đi cơn đau nhất thời.
Cô nhẹ nhàng giơ tay ôm vai bạn giỗ giành mặc dù chẳng biết bạn khóc vì chuyện gì.
-“Mình vừa nghe qua, mình đã rất sợ khi thấy cậu nguy hiểm. Cậu đáng khen và đáng trách lắm. Cậu biết sẽ nguy hiểm lắm không?”
Trong tiếng nấc, Phương nói với giọng đầy quan tâm.
Cô ngây người ra, chuyện mới xảy ra, làm sao Phương biết.
Như hiểu được thắc mắc trong cô, Phương nhẹ nhàng kéo tay cô xuống giường.
-“Cổ cậu sao rồi. Cũng may Hàn Phong qua nói cho tớ biết, không thôi chắc cậu định giấu tớ luôn, đúng không?”
_Cậu ta nói gì?
Cô ngạc nhiên, Hàn Phong, cậu ta nói với Nhã Phương làm gì?
-“Cậu ta bảo mình chăm sóc vết thương cho cậu, rồi cậu ta chỉ kể vắn tắt lại tình hình cho tớ nghe thôi, sau đó bỏ đi. Thật ra tớ thấy cậu ta cũng không xấu như chúng ta nghĩ.”
Cô lắc lắc đầu khó hiểu rồi ra ý muốn ngủ, Nhã Phương hỏi vài câu quan tâm nữa rồi tự động về giường ngủ của mình.
Chỉ nghe kể lại, nhưng cảm giác Nhã Phương như thực sự phiêu lưu vào trong đó. Nhỏ muốn biết tâm tư của cô lúc đó như thế nào? Nhưng không tài nào nghĩ ra được gì ngoài khuôn mặt lo sợ và hoảng hốt tột cùng.
Nhưng nhỏ đã nhầm, bên trong cô rất sợ, nhưng thực chất bên ngoài cô lại tỏ ra cứng cỏi cường định, rất khí phách.
Trong cơn mơ, cô thốt ra hai tiếng “cảm ơn” mà có lẽ không ai biết được ý nghĩ đó là gì, và gửi cho ai.