Quyển 1 - Chương 1: Đại hội đại biểu Võ lâm lần thứ 9 tổ chức tại Kinh thành
Ở đâu có người ở là ở đó có giang hồ, trong giang hồ thì có phân tranh, thù hận, có chém giết và có rất nhiều nam thanh nữ tú không cần làm gì cũng có đủ cơm no áo ấm. Hành tung của họ khác thường, võ công cái thế, vậy nên đi đến đâu họ cũng được người đời ngưỡng mộ.
Nghe bách tính vẫn nói vậy, Hình Hoan cũng cho là như vậy.
Nhưng, ý nghĩ ấy bắt đầu sụp đổ từ khi nàng làm dâu.
Hình Hoan là ai?
Nàng có gia thế thanh bạch, kiếm sống bằng nghề chăn nuôi gia súc tại một thôn nhỏ heo hút.
Khi vừa tròn mười sáu, trước sự chứng kiến của ông trưởng thôn cùng hơn bốn mươi lăm hộ gia đình toàn thôn, nàng như được hời một vụ lớn và được mệnh danh là “nhân vật đáng ghen tỵ nhất trong năm”. Lý do là bởi nàng được gả cho thiếu gia Triệu Vĩnh An – nhị thiếu gia của Triệu gia trang, sơn trang cung cấp vũ khí lớn nhất trong giang hồ.
Dù cuộc hôn nhân này như một trò giả dối, nhưng nàng kiên quyết không chịu giãi bày.
Dù ngày nào nhị thiếu gia cũng chỉ suy nghĩ duy nhất một việc là làm thế nào để đuổi nàng đi, cứ vài hôm lại nhét vào tay nàng lá thư từ hôn. Nếu tính hết những lá từ hôn nàng nhận được trong hai năm nay thì cũng sắp đựng đầy một cái hòm gỗ để dưới gầm giường rồi.
Nhưng cũng phải nói mẹ chồng đối xử với nàng rất tốt, bà không hề trách cứ nàng không hầu hạ tướng công chu đáo, lần nào nói chuyện với nàng cũng đều rất hòa nhã, vui vẻ, thậm chí còn có ý tín nhiệm, cũng như lần này…
“Hình Hoan à, đại hội võ lâm lần thứ 9 sắp được tổ chức rồi!”
“Nhanh vậy sao ạ?” Nàng chưa từng nghe lần thứ nhất đến lần thứ 8 tổ chức từ bao giờ, thế mà nay đã đến lần thứ 9, nhanh chóng mặt.
“Thưa mẫu thân, con xin hỏi, tổ chức tại đâu vậy ạ?”
“Kinh thành con ạ!”
Kinh thành! Đôi mắt Hình Hoan bỗng sáng lên, “Mẫu thân, nô gia có thể mạn phép đến đó một lần được không ạ?”
“Được chứ, Triệu gia trang chúng ta là võ lâm thế gia, con là nhị thiếu phu nhân của nhà này, làm sao có thể vắng mặt được? Thiên hạ cũng đều nói rằng con dịu dàng, khiêm tốn, biết chăm lo cho gia đình, cử chỉ chừng mực, xứng là tấm gương cho nữ nhi trong giang hồ, vậy nên đã nhất trí bầu con làm đại biểu phụ nữ của võ lâm tham dự vào buổi đại hội lần này.”
“Mẫu thân, con sẽ cố gắng nhân cơ hội này chăm chỉ học tập các bậc tiền bối để trở thành thanh niên ưu tú trong giang hồ, kiên trì rèn luyện, đoàn kết tương thân, cống hiến cho người dân. Con quyết chí trung với giang hồ, trung với sơn trang, yêu ghét phân minh, không quên gốc tích!” Hình Hoan nghiêm nghị tuyên thệ.
“Hình Hoan, những điều đó chẳng liên quan gì đến con đâu. Ta sắp xếp vậy là để con đi cùng với Vĩnh An. Đường đi xa xôi, nhân cơ hội này hai con bồi dưỡng tình cảm, cố gắng khi trở về trong bụng con đã có một tiểu thiếu gia. Cái chức thanh niên ưu tú trong giang hồ thì để nhường cho người khác, con hiểu chứ?”
Đường dài xa xôi, bồi dưỡng tình cảm ư? Hình Hoan chẳng cảm nhận được điều đó, nàng chỉ biết suốt dọc đường đi, Vĩnh An thì an nhàn ngồi trên lưng ngựa còn nàng bước từng bước bám sát theo sau, nói một cách mỹ miều thì là “để tiết kiệm chi tiêu”. Thực tế là nàng đã đi mòn không biết bao nhiêu đôi hài, bạc để mua hài cũng đủ để mua một con ngựa tốt.
Mà thực ra, dù không mua ngựa cho nàng thì nàng và phu quân cũng có thể cùng cưỡi trên một con ngựa, vì trông nàng cũng đâu đến mức quá to béo.
Nhưng nào được như vậy, trên đường đi Triệu Vĩnh An ngoài việc nhét cho nàng thêm mười tám lá thư từ hôn, chàng chẳng thèm có bất cứ giao tiếp gì với nàng.
Cuối cùng thì cũng đã đến kinh thành, “Võ lâm Quần Anh lầu” đã hiện ra trước mắt, nhưng tướng công của nàng vẫn không quên giội cho nàng một gáo nước lạnh, “Từ giờ trở đi, không được phép nói cho ai biết mối quan hệ của hai ta.”
“Vâng, thưa tướng công!” Nàng vẫn giữ thái độ đoan trang, răm rắp nghe lời, “Xin thưa tướng công, vậy thiếp phải tự giới thiệu mình thế nào? Chắc không thể nói rằng thiếp chỉ là kẻ qua đường, hiếu kỳ với đại hội nên đến tham quan chứ?”
“Cứ nói là a hoàn của Triệu gia trang.” Triệu Vĩnh An đáp ngay không chút do dự.
Rõ ràng là anh ta đã chuẩn bị sẵn cho nàng thân phận ấy và đắc ý nghĩ rằng tất cả đều rất cẩn mật, chặt chẽ.
“Vâng!” Nàng cúi gầm mặt, rầu rĩ trả lời. “Vậy xin hỏi tướng công…”
“Cũng không được phép nói “xin hỏi tướng công”. Từ nay trở đi gọi ta là “nhị thiếu gia”, đã nhớ chưa?” Vừa nói Triệu Vĩnh An vừa lướt nhìn người phụ nữ đi ngay sau mình bằng con mắt chán ghét.
“Nhớ rõ rồi ạ!” Nàng ngoan ngoãn gật đầu, miệng vẫn cười nụ cười gượng gạo. Đó là nụ cười đau đớn khó mà diễn tả bằng lời. Thật buồn cười, ở trước mặt người cùng mình bách niên giai lão, thật không ngờ nàng chỉ có thể an phận đóng vai một kẻ a hoàn.
“Còn nữa, nàng hãy ra ở lầu khác, ta sẽ ở trong Quần Anh lầu. Nếu ai có hỏi thì bảo rằng ta sắp xếp như vậy để nàng dễ bề chăm sóc cho người trong giang hồ. Nếu họ có nhu cầu gì thì nàng tự quyết xem có nên giúp không, đừng đến làm phiền ta, biết chưa?” Vĩnh An nôn nóng đưa ra sự sắp xếp của mình, quyết không để mẫu thân đạt được ý nguyện.
Định tạo cơ hội để hai đứa bồi dưỡng tình cảm ư? Còn lâu ta mới chịu.
“Vâng…” Dù yêu cầu của chàng ta có quá đáng đến đâu, Hình Hoan biết rằng mình không có cơ hội để phản bác.
“Còn nữa…”
“Còn nữa ư?” Tướng công, không cần phải cặn kẽ như vậy chứ? Thân phận của nàng giờ đã thấp sát đất rồi, chàng còn muốn thế nào nữa?
“Nàng có thể đi thay đồ khác không?”
“Không cần, không cần ạ, chỉ cần tướng công ăn mặc chỉnh tề, thiếp xấu xí một chút cũng không sao”.
Nàng mỉm cười, giọng nói nhu mì êm tai.
Ngay chính Triệu Vĩnh An cũng phải thừa nhận rằng đó là giọng nói như rót vào tâm khảm người nghe. Nếu như nhắm mắt mà lắng nghe giọng nàng, chắc chắn sẽ tưởng tượng ra không biết bao nhiêu những khung cảnh đẹp đẽ, mỹ miều. Nhớ lại chuyện hai năm về trước, khi bị ép bái đường, chàng đã bị chính chất giọng làm rung động lòng người phát ra từ tấm khăn trùm mặt ấy lừa gạt. Từ đó, sai một ly, đi một dặm.
Người ta nói, Triệu gia có nàng dâu họ Hình dịu dàng, lễ phép, ai nấy đều ngưỡng mộ vì chàng đã cưới được một nàng dâu hiền. Nhưng chỉ Triệu Vĩnh An mới biết vị đắng của cuộc hôn nhân này. Đúng là nàng ăn nói rất đúng mực, nhưng cách nàng ăn mặc thì…
Áo bông nền đỏ hoa phối với chiếc quần bông cùng màu trông quê mùa, từ đầu đến chân bao bọc kín mít, dường như nàng không hề biết đến khái niệm chú ý tiểu tiết của nữ nhi trong giang hồ. Cúc trước ngực nàng rõ ràng không thể đóng vào được nhưng nàng cứ nhất quyết đóng vào. Cái quần thì quá nhỏ, vậy mà nàng còn chọn một chiếc dây đai quần màu xanh lá mạ buộc chặt lại, nó khiến cơ thể nàng cứng đơ thành từng khúc, tựa như bất cứ lúc nào các thớ thịt mỡ cũng có thể nhảy ra ngoài vì không chịu nổi sự gò bó. Chàng còn nhớ rất rõ, hai năm trước trông nàng còn khá thon nhỏ, phục trang rất tinh tế.
Vậy mà giờ đây, hai bím tóc đuôi sam thô kệch cuộn tròn dưới hai bên tai. Đáng nhẽ nàng có một mái tóc suôn mềm nhưng chàng không hiểu nổi sao chúng lại lởm chởm đến thế. Nàng thấy vậy cũng chẳng buồn để tâm, mặc kệ cho nó tự nhiên tung bay, toát lên vẻ nhà quê một cục.
Mẫu thân chàng từng nói, người con sẽ cưới mặt mũi đẹp như tranh vẽ, gặp là con sẽ thích ngay, con sẽ vô cùng khâm phục con mắt tinh tường của mẫu thân.
Nhưng giờ đây, chàng chỉ muốn hỏi: “Nàng là bức kiệt tác của gã họa sĩ mù điên nào vậy?”
“Ấy, tướng công, sao chàng nói giống hệt như mẫu thân của thiếp vậy?”
“Vậy sao? Xem ra ta và nhạc mẫu đại nhân cũng có tiếng nói chung… ai bảo với nàng những điều đó?” May mà Vĩnh An lấy lại được chủ đề đã bị lạc mất. Sau khi nghiến răng nghiến lợi lườm Hình Hoan một lúc lâu, chàng nắm chặt hai nắm đấm, chỉ hận không bóp ch.ết được nàng, đành phải chịu thua hết lần này đến lần khác trước thái độ không bao giờ bực tức của nàng.
“Ta thu hồi một lá từ hôn, nàng đi thay ngay một bộ xiêm y khác có được không? Béo… không, trông tròn trịa một chút ta có thể chấp nhận được, chỉ xin nàng biết che đậy điểm xấu một chút, đừng để họ Triệu chúng ta bị mất mặt.”
“Thiếp có béo đâu, mẫu thân còn thường nói thiếp phải ăn nhiều vào để sau này dễ bề sinh nở.”
“Trong kế hoạch của ta không có khâu cùng nàng sinh nở.”
“Ồ, tướng… à không, nhị thiếu gia nếu không sinh được thì hai ta cũng không cần phải sinh, thế giới riêng của hai người cũng rất tốt mà.”
Á, đừng nghĩ rằng kích tướng pháp có thể khiến chàng lo lắng, chỉ đủ để Triệu Vĩnh An có một nụ cười nhạt, “Thế là chúng ta đã có điểm chung rồi đấy, đại hội vớ vẩn gì cơ chứ, ta không có thời gian, nàng tự đi tham gia, cố gắng phát huy nghi gia nghi thế của nàng.”
“Nhưng thưa nhị thiếu gia, nghi gia nghi thế là gì?” Bốn chữ ấy với nàng thật quá khó hiểu.
“Chỉ hợp ngồi trong xó nhà, giấu trong xó bếp, không được gặp người ngoài.”
“…”
Tướng công nhà nàng… ồ, giờ phải gọi là nhị thiếu gia. Tóm lại, nhị thiếu gia đã bỏ nàng lại, phất tay áo đi luôn, những hỉ nộ vô thường của chàng được tái hiện một cách vô cùng sinh động.
Hình Hoan không hiểu, nếu chàng đã không muốn gặp nàng như thế tại sao lại đồng ý với mẫu thân cùng nàng lên kinh thành?
Hay chàng muốn có càng nhiều cơ hội để làm nhục nàng, để nàng nhận thức rõ hơn rằng nàng không được yêu quý đến mức nào?
Song có lẽ không hẳn vậy, Vĩnh An là người thẳng thắn, bộc trực, chàng sẽ không lao tâm khổ tứ như vậy chỉ để khiến nàng buồn.
Hay hoặc giả, chàng chỉ khẩu xà tâm phật, chứ thực ra cũng chẳng đến nỗi ghét nàng đến thế?
“Này! Đồ béo, đã tròn như vậy thì đừng có đứng bịt lối đi như thế chứ, tránh đường cho người ta đi!”
“Ồ, vâng!” Tiếng mắng gắt làm thức tỉnh Hình Hoan. Nàng thu ngay nụ cười ngốc không phù hợp thời điểm, vừa nhanh chóng lùi lại tránh đường vừa hiếu kỳ nhìn những nhân vật giang hồ trong Quần Anh lầu mà nàng đã ngưỡng mộ đã lâu.
…
Hình Hoan há hốc miệng, quên không khép lại, trạng thái thảng thốt kinh ngạc đủ để thể hiện ra sự thất vọng của nàng.
Xin hỏi những đại hiệp giang hồ phong thái phi phàm vẫn truyền tụng đang ở đâu vậy?
Ngoài ra, liệu có ai nói với nàng biết rằng những vị ăn mặc xúng xính, ăn ngồi không có dáng vẻ gì kia là ai không?
“Đó đều là những anh tài của võ lâm, các chưởng môn nhân và đại biểu của các phái.” Một ông lão khuôn mặt hiền từ giải thích.
Hình Hoan cười nghệch và chăm chú quan sát, từ nay nàng có nhận thức hoàn toàn mới về từ “giang hồ”.
“Tại hạ là chưởng môn nhân của Mao Sơn.” Vị bô lão tóc bạc tự giới thiệu “Phụ trách việc tiếp đón trong đại hội lần này.”
“Ồ, đa tạ chưởng môn!” Nàng nghiêm trang hành lễ, chí ít đảm bảo lời ăn tiếng nói không làm mất mặt nhà họ Triệu.
“Xin hỏi cô nương là…”
“Tiểu nữ lại đại biểu phụ nữ” .
“Xin hỏi cô nương thuộc môn phái nào?”
“Triệu gia trang!”
Trời ơi, thế này thì thua kém xa quá! “Cô nương… cô nương là nhị thiếu phu nhân của Triệu gia trang?” Trên giang hồ không ai là không biết thiếu gia của nhà họ Triệu phong lưu có tiếng, chỉ cần nhíu đôi lông mày là cũng đủ ngất ngây vô số trái tim của các nữ nhi. Nhìn kỹ lại cô gái quê mùa trước mặt mình, bô lão chỉ than một câu, không gặp thì thôi, đã gặp rồi thì thấy quá ư là không hợp nhau! Nhị thiếu gia đúng là có mắt như mù!
Nhưng Hình Hoan nhớ lại lời cảnh báo của Vĩnh An, vội nhanh chóng phủ nhận, “Không phải, tiểu nữ không phải là nhị thiếu phu nhân. Hiện nhị thiếu phu nhân đang bận, không đích thân ra đáp lễ được nên sai tiểu nô tì ra thay. Nhị thiếu gia cũng dặn các vị có cần gì tiểu nữ sẽ giúp các vị thu xếp.”
Vị bô lão không thèm che giấu tiếng thở phào nhẹ nhõm. Nếu trước mắt lão là nhị thiếu phu nhân thật thì không biết bao nhiêu thiếu nữ sẽ phát điên mất, “Vậy được, giúp ta mang rượu sang bàn bên kia!”
“…” Bưng rượu? Cái vị bô lão này, nhờ lão để ý một chút tâm trạng của người ta được không chứ? Không thể thừa nhận thân phận thật của mình đã tủi thân lắm rồi, lại còn yêu cầu nàng làm tiểu nhị, liệu có quá đáng lắm không?
Không có cơ hội cho nàng từ chối, khay đựng đầy các hũ rượu đã ở trên tay nàng.
“Này, cái quả bóng kia, đem rượu sang bên này, hết rượu rồi!”
Hình Hoan giả bộ như không nghe thấy, nhìn trái nhìn phải giả bộ như đang rất bận.
Nhưng vị đại gia chưởng môn bên cạnh không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc, nhắc nhở nàng: “Quả bóng, gọi cô kìa!”
Đúng là ức hϊế͙p͙ người ta quá đáng! Dù là người có cư xử chừng mực thế nào cũng phải tức giận.
Hình Hoan bực bội khẽ hừ một tiếng, sải chân bước về phía người vừa lớn tiếng kêu gào đó. Nàng cẩn thận rót rượu và nói: “Thưa đại thúc, liệu có thể đừng gọi tiểu nữ là “quả bóng” không, tiểu nữ có tên là Hình Hoan.”
“Hình Hoan? Cha mẹ cô coi người khác là kẻ ngốc hết sao? Ai chả biết cô là quả bóng sinh ra sau khi tiến hành cái việc hoan hỉ ấy.”
“Đại thúc…”
“Đại thúc cái gì, ta mới mười chín tuổi”.
“Tiểu huynh đệ…”
“Cô là ai mà dám gọi ta tiểu huynh đệ? Có hiểu biết quy tắc của giang hồ không, đã bước vào Quần Anh lầu là phải sắp xếp theo thứ bậc”.
Hình Hoan kín đáo nghiến răng, ánh mắt kiếm tìm bóng dáng của Vĩnh An. Nhưng nàng cũng lại nhớ ra nàng đến đây đơn thương độc mã, không có ai có thể dựa dẫm. Nàng đành cam chịu thu ánh mắt lại, nữ nhi không tìm được chỗ dựa dẫm chỉ có thể tự thân vận động. “Vậy sắp xếp theo thứ bậc, tiểu nữ phải gọi ngài như thế nào?”
“Gọi ta là ông nội xem”.
“…” Cháu nội!
“Bộp…”
Một tiếng động lớn bỗng phát ra từ Quần Anh lầu, nó khiến mọi ánh mắt thoát khỏi khung cảnh nhốn nháo, nhất loạt nhìn về phía phát ra âm thanh đó. Đó là tiếng vỡ của một hũ rượu, thật tiếc cho rượu ngon, mùi thơm của rượu nhanh chóng lan tỏa khắp căn phòng.
“Đồ tiểu tử!” Tiếng đổ vỡ vừa dứt, một giọng rất nam tính hơi khàn khàn thét lên như nói hộ những điều trong lòng Hình Hoan.
Tất cả lại cùng đồng loạt ngẩng đầu lên, nhìn lên phía trên.
Trên thanh xà ngang không biết từ khi nào xuất hiện một nam nhi mặc trang phục màu hồng nhạt, ngồi vắt một chân trông rất thoải mái. Y buộc lọn tóc đen bên vai, cười nhếch mép, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tên tự xưng là hiểu quy tắc của giang hồ kia.
Y mỉm cười, chống một tay đu mình nhảy xuống. Y thở một tiếng nhẹ, tiến lại phía trước Hình Hoan, im lặng nheo mày ngắm nàng một lúc lâu.
Y có một đôi mắt đen rất hấp dẫn. Khóe miệng y khẽ nhếch lên, nụ cười mang đậm sắc thái trêu ghẹo người khác.
“Nàng rất giống với vị hôn thê đã qua đời của ta”.
“Hả?” Lời nói của vị công tử này khiến hàm dưới của Hình Hoan như muốn sai quai hàm. Ánh mắt của Hình Hoan nhìn chằm chằm anh ta một lúc lâu, thậm chí nàng còn cảm thấy mình bắt được từ đôi mắt đen ấy một nỗi buồn.
Người đương sự sau khi nói xong câu trên dường như không có ý định nói thêm nữa về câu chuyện buồn của mình, ánh mắt quay sang nhìn về phía vị thiếu gia mười chín tuổi, “Không ai dạy tiểu đệ, không nên động đến những nữ nhi nhát gan, thận trọng nhưng ngang ngược thế này sao?”
“…” nhát gan, thận trọng, ngang ngược sao lại có thể tập trung ở một người được? Quá là mâu thuẫn!
“Cho ngươi chọn, muốn gãy chân gãy tay, hay là mời cô nương đây một chén và gọi là bà cô!”
“Dựa vào cái gì chứ! Này, ngươi là ai?”
“Bần tăng pháp hiệu Ngộ Sắc!” Để đoạn tự giới thiệu đã dày công khổ luyện thêm thuyết phục, không biết từ đâu y khoác lên mình chiếc áo cà sa.
Không ai hiểu được vị tự xưng là bần tăng kia tại sao lại có tóc, tại sao cà sa của y lại màu xanh lá cây?