Quyển 1 - Chương 12: Triệu Vĩnh An! Chàng quá đáng quá rồi đấy!
Ngộ Sắc đại sư, làm như vậy có ổn không? Liệu có trêu tức tướng công, cuối cùng kết cục của ta vẫn là bị đánh cho đến ch.ết không?
Yên tâm, cứ về đi, còn có ta.
Cứ như vậy, có lời đảm bảo thành khẩn của Ngộ Sắc, Hình Hoan không còn sợ hãi gì nữa, bắt đầu xuất phát.
Lần này mục tiêu của nàng không phải là Quần Anh lầu mà đến thẳng biệt vườn nhà họ Triệu tại Kinh thành.
Nhưng khi trước mặt là cánh cổng của biệt vườn, nàng dừng bước. Vì trên cột trước cổng có dán một câu đối viếng ma chữ trắng nền đen.
“Câu đối viếng ma” viết ngay ngắn dòng chữ: Trầm Hương các sập, chứng thực uy nghiêm; Ni cô chưa tuyệt, thề không làm người.
Có cần thiết phải tỏ ra nghiêm trọng sặc mùi máu tanh như vậy không?
Hoặc giả nàng nên nghe theo lời khuyên lúc ban đầu của Ngộ Sắc đại sư, không nên về lúc bất thường này kẻo lại mất mạng. Hay là rút lui trước, đợi khi nào tướng công tâm trạng tốt hơn, lúc đó sẽ quay về an ủi chàng cũng chưa muộn?
Ưu điểm lớn nhất của Hình Hoan là quyết đoán, sau khi đưa ra quyết định, nàng không nói thêm nữa, xoay chân lập tức muốn bỏ chạy.
Chỉ đáng tiếc, Triệu Vĩnh An không cho nàng cơ hội như ý.
Cánh cửa nặng trịch sau lưng từ từ bị đẩy ra, nàng cố coi như không nghe thấy gì, chân cố chạy lướt thật nhanh. Nhanh như cắt, Hình Hoan đành phải đầu hàng, một đám gia nô tác phong nhanh nhẹn nhất loạt chạy lại, xếp thành vòng tròn vây lấy nàng, rất khách khí nói: “Hình Hoan cô nương, nhị thiếu gia mời cô nương vào trong phủ, bên ngoài này lạnh, dễ bị cảm.”
“Không, không sao, trời nóng mà, áo bông của ta cũng dày, các ngươi cứ làm việc đi, không phải đa lễ…” Nàng cười trừ chỉ vào áo bông trên người mình, để phụ họa cho những gì mình nói, trên trán mồ hôi nhỏ giọt.
Nhưng nàng chưa nói hết lời, đám nô gia đã kìm chặt nàng, bước những bước chỉnh tề đi vào trong phủ.
Hình Hoan nhìn chăm chăm cánh cửa đỏ dần đóng lại, vô cùng hối hận.
Đám nô gia cư xử không mấy thô bạo nhưng kết hợp với sự giãy giụa hết sức của Hình Hoan, cảnh tượng bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Kiểu tóc tối qua đòi Ngộ Sắc đại sư bện cho, nàng rất thích, thậm chí khi đi ngủ nàng cẩn thận thò đầu ra thành giường, nay do cổ lắc lư quá nhiều nên đã rối bù, che kín cả mặt, làm cho khuất tầm nhìn của nàng.
Mấy hôm trước Nhậm Vạn Ngân tìm cửa tiệm cắt may tốt nhất kinh thành may cho nàng chiếc áo bông nhỏ, lúc này do hai tay nàng vung văng quá mạnh, không còn nhìn thấy những đường cắt, nét thêu tinh xảo, các lớp áo bị xô khỏi sự bó buộc của đai quần, nhăn nhầu hết cả, có thể thấy eo thon nhỏ của nàng cũng bị hở ra ngoài.
Khi bị vứt xuống trước mặt Triệu Vĩnh An, trông nàng tàn tạ như vậy.
Bò trên nền nhà, nàng chưa kịp ngẩng mặt lên, chỉ cảm thấy lưng mình rất lạnh, vội kéo vạt áo, sửa sang một chút vẻ ngoài tàn tạ của mình. Nàng nghĩ, nếu đã không thoát được, thì chí ít cũng phải xuất hiện trước mặt tướng công một cách đường hoàng, có thể diện.
Nhưng thực tế, Vĩnh An hoàn toàn không để tâm đến bề ngoài của nàng, chàng ngồi vắt chân trên ghế trong đại đường, mím môi nhìn người con gái đang phục dưới chân mình. Một lát sau, chàng rút ra từ trong ngực áo chiếc chùy gõ mõ từng làm chàng dằn vặt bấy lâu, vứt ra trước mặt nàng, cùng với đó là câu hỏi lạnh lùng: “Nói, gian phu ở đâu?”
“Ơ?” Sự chú ý của Hình Hoan lập tức tập trung vào chiếc chùy gõ mõ kia. Hóa ra đại sư Ngộ Sắc không nói hàm hồ, đúng là y đã để quên chiếc chùy gõ mõ ở nhà nàng nên đành phải lấy đũa thay thế.
Tuy đại sư nói Phật tổ không trách tội, tâm thành tắc linh. Nhưng dùng đũa mãi dù sao cũng không hay? Vậy là, nàng cẩn thận đưa tay ra, tóm lấy cái chùy gõ mõ, rồi nhanh nhẹn nhét nó vào trong người, định lần sau gặp lại đại sư sẽ trịnh trọng trả lại nó cho y, không biết như vậy có được coi là công đức không?
Động tác này của nàng triệt để kích động Triệu Vĩnh An, ý gì vậy? Chàng ngồi sờ sờ ngay trước mặt nàng, nàng không thèm liếc mắt nhìn, cái chùy gõ mõ gian phu để lại thì nàng nâng niu cất giữ ngay. Mà giấu ở đâu không giấu lại ôm nó trong ngực thế kia, muôn để nó gần trái tim hơn sao?
Thật là quá đủ rồi! Chàng không có tâm trí nhìn nàng thể hiện sự lãng xẹt như thế, yêu ai thì yêu, đó là chuyện của nàng. Nhưng trước đó chàng cần phải xử lý nhà cửa cho sạch sẽ, tránh để đêm đêm nằm mơ cảm thấy có đám mây xanh lục chụp lên đỉnh đầu chàng[1], xua cũng không bay đi, “Muốn chứng minh tình yêu của các người cảm động trời đất chứ gì? Tốt, ta sẽ cho nàng toại nguyện, người đâu!”
[1] Ở Trung Quốc, dùng cụm từ “đội mũ xanh lục trên đầu” ý chỉ người đàn ông bị vợ cắm sừng.
“Có! Nhị thiếu gia, cần chuẩn bị giấy và mực chứ? Lại viết thư từ hôn sao?” Sau khi nghe gọi, một nô gia cạnh đó vội tiến đến, ra vẻ thông minh hỏi.
“Ngoài biết vung bút nghiên, ta còn biết vung kiếm! Chuẩn bị ngựa, ta phải đi san bằng Trầm Hương các, giết ch.ết tình yêu các ni cô đó dành cho ả và gian phu.”
“…” Nghe vậy, tên nô gia lặng lẽ lui ra, khóe miệng hơi run. Làm sao hắn lại quên cơ chứ, nhị thiếu gia nhà hắn là kẻ thô bạo.
“Bẩm nhị thiếu gia, như vậy không được tốt cho lắm. Thiếp và sư thái của Trầm Hương các không hề thân quen, chi bằng suy xét đến việc gác bỏ đao kiếm, lập tức thành Phật?” Ngộ Sắc đại sư nói, chỉ cần nàng dám thể hiện điệu bộ bằng nửa phần như khi nàng đối diện với y trước mặt Triệu Vĩnh An, thì sẽ có hiệu quả không ngờ. Nửa phần là bao nhiêu? Điều đó rất khó xác định, nhưng Hình Hoan cố thử xem.
“Rầm!”
Những lời định làm người ta buông xuôi cho qua chuyện lại khiến Vĩnh An đập mạnh bàn. Gian phu quả nhiên là hòa thượng! Mới ra khỏi nhà vài hôm mà nàng đã bị đồng hóa, còn “lập tức thành Phật”, lập tức cái con khỉ!
Hình Hoan nhìn trừng trừng vào chiếc bàn gỗ bị Vĩnh An đập mạnh vỡ làm đôi.
Khóe môi nàng bắt đầu giật giật, không dám tưởng tượng nếu cú đập đó mà giáng xuống người nàng thì không biết sẽ có hậu quả như thế nào.
Bởi vậy, nàng chịu thua, lúc này không được cứng đầu, nàng không lấy được dũng khí như khi đối mặt với Ngộ Sắc, nàng chỉ có thể rụt cổ lại, dành cho chàng đáp án mà chàng muốn, “Bẩm nhị thiếu gia, xin chàng cho thiếp giải thích, không hề có gian phu, thiếp thề!”
“Vậy sao? Vậy nàng thử giải thích xem sao, tại sao trong phòng nàng lại có chùy gõ mõ? Mấy hôm nay nàng ch.ết rấp ở đâu?” Dù nàng có thề cũng không ăn thua, thiên hạ này làm gì có kẻ ngoại tình nào tự chủ động thừa nhận trước khi bắt được gian phu, nhưng câu nói đó của nàng cũng khiến Vĩnh An tĩnh tâm lại.
“Đó là của đại sư.”
“Tốt! Ai là đại sư?” Đáp án dần dần lộ ra, chàng vẫn chưa thấy thỏa mãn, hỏa khí lại nổi lên.
“Đại sư… đã viên tịch rồi.” A di đà Phật, đây là lời nói dối thiện ý, chắc đại sư không trách tội!
“… Nàng vụng trộm với tên hòa thượng có tóc đó đến mức hắn ch.ết rồi ư?”
“Không phải vụng trộm, đâu có vụng trộm! Do đại sư tuổi đã cao nên quy tiên, thiếp mất tích mấy hôm là để tiễn ngài ra đi. Quan hệ giữa thiếp và đại sư thuần khiết vô cùng, chỉ có duyên Phật, không có duyên vơ vẩn gì hết. Nhị thiếu gia, chàng hãy tin thiếp, tin thiếp.”
Còn có thể tin được nàng sao? Trước khi tên hòa thượng mọc tóc kia xuất hiện, Vĩnh An hoàn toàn tin tưởng nàng, đó là người phụ nữ được giang hồ dành tặng cho tấm bia yên tâm, coi chàng như trời, dù có vứt nàng giữa đám đàn ông cũng không lo nàng thay lòng. Nhưng bây giờ, chàng chứng kiến nàng nói dối không chỉ một lần.
Tin? Đồ ngốc mới tiếp tục tin nàng! Chàng hất cằm, lạnh lùng nhìn nàng, không cần khó khăn gì tìm ngay ra điểm đáng nghi trong câu nói của nàng. “Hừm, đó là chuyện tốt. Sao? Nàng cho rằng ta là kẻ không biết lý lẽ sao? Chuyện như thế nàng có thể nói với ta, ta cũng tiện chuẩn bị hương khói tích chút công đức, hà tất nàng phải đi lén lút như thế? Đưa đại sư về cõi tiên là chuyện đáng xấu hổ vậy sao?”
“Xin bẩm thêm với thiếu gia, thiếp không lén lút, buổi tối hôm đó thiếp đi ngay trước mặt chàng.”
“Hoang đường, vậy lúc đó ta đang làm gì?”
“À, chuyện lúc đó là như thế này, giữa thiếp và chàng chỉ có khoảng cách ba cái giường, lúc đi ngang qua, thiếp còn nghe thấy chàng nói: “Hiểu Nhàn muội muội, sau này khi đi xa ăn ít lương khô thôi, không tốt cho sức khỏe.” Thiếp nghĩ là chàng đang bận nên không làm phiền thì tốt hơn.” Nàng chỉ làm theo đúng những gì Ngộ Sắc đại sư dặn dò, nói y nguyên như những gì y đã dậy.
“E hèm…” Tiếng hắng nhẹ, Triệu Vĩnh An định thần lại, so sánh đôi bên, cảm giác hổ thẹn dâng trào, “Thôi, dọn dẹp, ăn cơm.”
Chiêu này của đại sư Ngộ Sắc rất có hiệu quả, ngay cả cảnh tượng hoàng tráng như tam đường hội thẩm cũng dẹp sạch. Tướng công nhà nàng ngượng ngùng đứng dậy, từ đầu đến cuối không dám nhìn nàng lấy một lần. Nhìn vẻ bề ngoài thấy rõ sự xấu hổ, bị Hình Hoan xoay chuyển tình thế đành phải thỏa hiệp. Đúng vậy, chàng đã thỏa hiệp, không nổi giận với nàng nữa; chàng không thừa nhận, điều đó cho thấy giữa chàng và Hiểu Nhàn muội muội không chỉ là quan hệ huynh muội giang hồ bình thường.
“Nhị thiếu gia, chàng muốn ăn gì? Thiếp đi nấu cho chàng.” Ngẫm rồi, nàng nhanh chóng bò dậy, kéo thẳng lại xiêm y, chạy lên phía trước, mặt mày cười ngoan ngoãn.
“Gì cũng được…” Chàng hững hờ trả lời, quẩn quanh suy nghĩ không biết tối hôm đó nàng đã đứng nghe lén cách chàng ba cái giường bao lâu?
Hình Hoan tự mình cảm thấy vui mãi đến khi làm xong các món cho bữa tối.
Khi nàng hào hứng dẫn đoàn nô tỳ bê các chồng đĩa thức ăn lên bàn, nhìn sắc mặt tướng công của nàng càng ngày càng biến đổi khôn lường, giống như những chiếc áo bông màu sắc sặc sỡ mà nàng tự may vá, bóng sáng đa sắc, vô cùng đẹp mắt, đến tận cuối cùng ngưng đọng lại ở trạng thái xanh đen.
“Tại sao toàn là món chay?” Khi các nô tỳ tản ra hết chàng mới trầm giọng hỏi, nghe có vẻ vẫn rất ôn hòa.
“Ừm, sao vậy?” Tại sao lại toàn là món chay, Hình Hoan cũng không biết, chỉ là Ngộ Sắc đại sư đã dặn dò như vậy.
“Tại sao lại toàn là món chay?” Biểu hiện như không biết gì của nàng khiến Vĩnh An không nhịn nổi nữa, thái độ hung tàn lại bắt đầu xuất hiện. Chàng quay mặt đi, bỗng cảm thấy món ăn trên bàn ăn trông rất ngứa mắt, không ngửi thấy mùi cung phụng của vợ hiền.
Rõ ràng là nàng đã chuyển được hướng, đang giày vò chàng, kích thích chàng.
“Ừm,… bẩm thiếu gia, ăn nhiều đồ chay có lợi cho sức khỏe, ngăn chặn việc sát sinh, việc đó phải bắt đầu từ chính mình.” Đại sư không dạy nàng lý do để làm việc này, nên nàng đành phải tặc lưỡi tự bịa ra.
Nếu chàng thực sự muốn sát sinh, thì nàng chính là kẻ chịu hy sinh đầu tiên!
Không nhớ rõ đã trừng trừng nhìn nàng bao lâu, nhưng Vĩnh An muốn nàng nhớ lại rằng chàng không phải là người xuất gia đã viên tịch kia, nếu muốn chàng có sức khỏe tốt thì hãy phối hợp cả đồ mặn lẫn đồ chay. Nếu muốn chàng không sát sinh, thì hãy đừng chọc tức chàng. Nhưng kết quả là, nàng không những không tự giác bù đắp mà còn tự nhiên coi như không có việc gì ngồi xuống, ăn trông rất ngon lành.
“Ai cho phép nàng ăn?”
Nàng có thêm thói quen, cuộc sống lúc nào cũng phải tích đức!
“Nhưng nhị thiếu gia, thiếp…” Đói quá! Bị chất vấn lâu như vậy, lại phải tập trung toàn bộ tâm trí để đối ứng, tốn rất nhiều năng lượng.
Lời nói ngọt để mình được ăn bữa cơm yên ổn chưa nói xong, đã có một nô gia vội vàng xồng xộc chạy vào. Sau khi khiến nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân chú ý, hắn đứng thở hổn hển, mãi sau vẫn chưa nói được một câu hoàn chỉnh.
“Muốn đánh rắm ở đây à?” Vĩnh An đang trong cơn phẫn nộ cau mày, ý bực bội không hề giấu giếm.
“Không, nô tài… Nô tài không đánh rắm, là, là Quản cô nương…”
“Muội ấy làm sao?” Không chịu nổi kiểu nói lắp bắp của nô gia, Vĩnh An vội vàng cắt ngang lời hắn.
Có thể coi là người ngoài cuộc thì tỉnh táo nhìn rõ tình hình hay không? Hình Hoan bắt được nét lo lắng rõ ràng trên khuôn mặt chàng, nàng tự hỏi, khi tướng công phát hiện mình mất tích, chàng có biểu hiện như vậy không?
“Cô nương đó lại đến.” Cuối cùng nô gia cũng nói được.
Từ “lại” vô thức bỗng khiến Hình Hoan chau mày, khi nàng không ở nhà, Hiểu Nhàn muội muội của chàng thường xuyên đến đây sao? Nàng vẫn là nhị thiếu phu nhân của Triệu gia trang, dường như có đủ quyền hạn để hỏi chàng về chuyện này, nhưng với người ngoài đó là chuyện bình thường thì với nàng nó lại bị nghẹn trong cổ họng, mãi không thốt ra được.
Đến khi nhìn thấy ánh mắt gườm gườm của chàng, nàng đành cam chịu nuốt tất cả những nghi ngờ đó vào trong, im lặng cúi đầu, không nói thêm gì.
Không khí trầm mặc của bữa ăn không duy trì được lâu, nhanh như cắt, Hiểu Nhàn muội muội hùng hổ tiến vào, đằng sau còn dẫn theo một đám người. Dù Hình Hoan mặc một chiếc áo bông đỏ rực rất bắt mắt nhưng nàng ta vẫn coi như không nhìn thấy. Hiểu Nhàn gần như không phát hiện ra trong phòng đã có thêm một người, đi vòng qua chiếc bàn ăn rộng lớn, tự nhiên bám lấy khuỷu tay Vĩnh An.
“Vĩnh An huynh, huynh có nhớ muội không?” Giọng nói nũng nịu phát ra từ đôi môi đỏ tự nhiên.
Sau khi nổi da gà, Hình Hoan nín thở liếc nhìn tướng công, hy vọng chàng sẽ có đáp án đáng có của một người chồng.
“Hôm qua muội vừa mới đến.” Chàng chỉ muốn gián tiếp nói với Hiểu Nhàn rằng, dù có nhớ thì cũng không đến nỗi nhớ ngày nhớ đêm như thế.
Nhưng, câu trả lời ấy sau khi vào tai Hình Hoan, nó giăng tơ kết kén thành một cái gai đâm nhói vào trái tim nàng. Tất cả những gì nàng đoán đều đã có bằng chứng, cô nương Hiểu Nhàn này đã coi đây như nhà của mình, thường xuyên qua lại chốn này.
“Vậy sao? Ha, chắc là tại muội nhớ huynh quá rồi.” So với trước kia, thái độ của chàng lạnh nhạt đi nhiều, nhưng dù vậy Hiểu Nhàn vẫn đối xử với chàng theo cách như trước kia. Nàng nghĩ, có lẽ Vĩnh An huynh nghĩ mãi chưa ra cách để đuổi vợ trước đi nên mới mất hứng với tất cả mọi chuyện như thế?
Nghĩ vậy nên nàng cười càng ngọt hơn, một tay vẫn khoác eo chàng, một tay tháo kiếm ra rồi nói: “Đúng rồi, huynh xem muội đưa ai đến.”
Nghe vậy Vĩnh An đưa mắt nhìn lại một lượt những người mà nàng dẫn đến. Từng khuôn mặt lạ hoắc khiến chàng nhăn chán hồ nghi, “Ai, ta có quen không?”
“Sao huynh mau quên thế. Chẳng phải huynh hứa sẽ tặng muội xiêm y sao? Muội nghĩ rồi, cách tốt nhất để không đụng hàng với người khác là tìm thợ may đến để đặt hàng. Thế nên muội đã mời đến đây thợ may, ông chủ tiệm vải, ông chủ tiệm nhuộm, bà làm thêu, ông chủ tiệm trang sức. Ồ đúng rồi, còn cả cô ả này nữa, nghe nói ả ta là thợ trang điểm đẹp nhất kinh thành, sở trường nhất là trang điểm cho tân nương.”
Nàng từ từ giới thiệu thân phận từng người, từng người, khiến Hình Hoan không khỏi kinh ngạc nhưng không lên tiếng. Hai người họ định thành hôn sao?
“…Hiểu Nhàn muội muội, xin hỏi muội gọi tất cả họ đến đây để làm gì?” Không chỉ Hình Hoan, ngay cả Vĩnh An cũng thấy khó hiểu. Biệt vườn của chàng không phải là chỗ họp chợ, không cho phép người lạ tùy ý thăm quan.
“Tất nhiên là để may xiêm y, nếu được cũng có thể mời họ ăn cơm…, ơ, chàng cũng đang ăn cơm mà?” Nàng hơi liếc mắt, có vẻ kinh ngạc.
“À, có muốn ăn cùng không?” Cảm nhận được ánh nhìn như muốn đốt cháy của Hình Hoan bên cạnh, Vĩnh An ngượng ngùng ngả người về phía sau, rất tự nhiên né tránh sự tiếp xúc của Quản Hiểu Nhàn.
“Ừm,… thôi không cần đâu. Vĩnh An huynh, đầu bếp nhà huynh nấu ăn gì mà nhìn đã chả muốn ăn. Huynh kiếm đầu bếp từ chùa nào vậy? Hết bao nhiêu bạc? Huynh bị lừa rồi! Đợi đấy, muội đây sẽ đi bắt tên đầu bếp đó đi nộp quan cho huynh xả hận!”
Đầu bếp kiếm từ chùa về? Chuẩn, so sánh quá tốt, giẫm trúng vào chỗ muốn gãi lúc này của Vĩnh An. Nghe xong, chàng lướt nhìn một lượt bàn ăn, “Đúng là không muốn ăn. Người đâu, dọn hết đi.”
“Dọn, dọn hết sao?” Thật là không thể nhịn thêm được nữa! Nàng đã tốn bao nhiêu thời gian và tâm trí chuẩn bị cho chàng một bữa ăn thế mà chỉ vì một câu nói của người ngoài, chàng không thèm nếm lấy một miếng?
Sao mà không muốn ăn? Ở phủ Nhậm Vạn Ngân nàng nấu bao nhiêu bữa ăn, lúc nào cũng chỉ nhận được toàn lời khen, sao có thể khiến người khác không muốn ăn được? Lẽ nào đại sư và thương gia giàu có đều có vấn đề về vị giác?
“Nàng có ý kiến gì sao?” Chàng liếc lườm nàng, “Ta cũng có ý kiến, đừng nuôi ta như nuôi hòa thượng!”
“Triệu Vĩnh An! Chàng quá đáng quá rồi đấy!” Trái ngược với sự tuân phục trước kia, Hình Hoan hai tay nắm chặt, răng cắn chặt lấy môi, khẽ hét lên đầy tức giận.
Có thể với người ngoài đây là sự bộc phát chưa đâu vào đâu, nhưng đây là lần đầu tiên Hình Hoan có dũng khí thể hiện cá tính của mình trước mặt chàng. Nàng chấp nhận sự khinh miệt của chàng, thậm chí tất cả những lá thư từ hôn của chàng nàng đều nhận hết, còn hầu hạ chàng không lời ca thán. Cuối cùng đổi lại được cái gì? Là chàng và người tình của chàng chà đạp, giễu cợt lên sự nỗ lực của nàng!
Nàng còn ngốc đến độ cảm thấy lương tâm bất an nên trở về để chịu tội, cứ thế này mãi, nàng chỉ tồn tại như một cái gai trong mắt.
“Quay lại! Ai cho nàng đi?” Phạm sai lầm, lại còn dám hét lên với chàng? Hét xong là quay ngoắt bỏ đi? Đây là cái tính ai dạy cho nàng ta!
Mặc cho Triệu Vĩnh An gọi, Hình Hoan không đáp lại, thở hổn hển chạy nhanh hơn.
“Hình Hoan, nàng muốn đi ch.ết ở đâu hả? Cánh cứng cáp rồi không thèm coi chủ nhân ra gì hả?”
“Về Quần Anh lầu sám hối!” Cuối cùng, nàng cũng đáp lại.
Không sai, nàng cần phải sám hối, sai lầm lớn nhất trong cuộc đời nàng là đồng ý gả cho Triệu gia trang.