Quyển 2 - Chương 21: Những gì thiếp đã làm chàng đều không nhìn thấy
Có những thay đổi diễn ra trong im lặng.
Điều đó Hình Hoan càng tin sau khi đến phủ họ Nhậm, cô nương tổng quản tên gọi Bạch Liên Hoa không nhìn nàng bằng ánh mắt như mấy lần trước, ngược lại mặt mày tươi tỉnh hơn rất nhiều. Thậm chí sau khi dẫn nàng đến phòng khách còn rất cảm kích nói, “Nghe nói chuyện của cô nương và đại thiếu gia đã vỡ lở ra rồi? Như vậy thì tốt quá, nỗi đau dài chi bằng nỗi đau ngắn, loại đàn ông không biết trân trọng, chà đạp cô nương lâu như vậy còn cần làm gì? Cần phải đạp hắn ra không thương tiếc. Mấy ngày nữa ta sẽ thành thân, cô nương và đại thiếu gia đến cùng uống rượu nhé.”
“…Thành, thành thân? Với ai?” Cô nương, thái độ của cô nương thay đổi nhanh chóng mặt? Chủ đề nói chuyện cũng đừng nhảy cóc nhanh thế?
“Hình như họ là họ Tiết.”
“Hình như ư?” Đó là câu trả lời sao?
“Ừm, là vậy, đợi khi nào làm xong thiếp mời ta sẽ cho người chuyển tới đại thiếu gia.” Bạch Liên Hoa không hề cảm thấy câu trả lời như vậy có gì bất thường, “Cô nương mau vào đi, có chuyện gì thì gọi to lên, ta đã sai người đứng ở ngoài trông.”
“Cảm ơn!”
“Không cần, là do đại thiếu gia dặn dò.”
“…” Triệu Tịnh An, chàng cũng lo nhiều chuyện quá đấy.
Hình Hoan bỗng có cảm giác như muốn khóc mà không khóc được, dù chạy đi đâu, nhất cử nhất động của nàng đều nằm trong lòng bàn tay của y.
Điều khá lạ là, cảm giác cuộc sống không hề có tự do như vậy lại không tồi chút nào.
“Ối giời, mẹ ơi…” Hình Hoan đẩy mạnh cửa vào, không thể ngờ nổi Nhậm Vạn Ngân lại keo kiệt đến mức này, thắp một ngọn đèn có ch.ết ai không! Nàng càng không thể ngờ tới là vừa mới bước một bức, đã giẫm phải bình rượu không vứt trên nền nhà. Nàng đưa hai tay ra giữ thăng bằng nhưng cuối cùng vẫn ngã nhào xuống đất, miệng kêu rên.
Thấy lành lạnh, bàn tay đau nhói, có lẽ bị rách da, liệu đây có phải là chưa ra trận đã thương tích đầy mình? Không nghĩ nhiều, nàng cố chống tay đứng lên, vừa mới vào được mấy bước, đã cảm thấy chân bị lôi lại.
Trong màn tối đen như mực, nàng vẫn ngốc nghếch quay đầu lại, nhìn thật rõ xem ai đang kéo nàng.
“Này này này, đừng kéo nữa, đau…” Rõ ràng là nàng không nhìn rõ mặt của đối phương, mặt nhăn nhó nhìn xuống đất, bị ai đó kéo mạnh về sau. Hình Hoan không thể thoát khỏi lực kéo mạnh ấy, đành lấy hai tay lôi bắp chân để chống lại.
“Lại đây uống rượu cùng ta.”
“Uống thì uống, không phải lôi.” Giọng nói quen thuộc khiến Hình Hoan đoán ra đó là ai, nàng thôi không cảnh giác nữa. Sau khi nghe nói vậy chàng thả lỏng tay ra, nàng lật đật bò dậy, dần dần quen với bóng tối trong phòng. Thấp thoáng nhìn được dáng hình của chàng, nàng ngồi xuống cạnh chàng, giằng lấy bình rượu trong tay chàng, “Chàng uống bao nhiêu rồi?”
“Liên quan gì đến nàng?”
“Vậy… chúng ta về nhà, được không?”
Hình Hoan cảm thấy rõ ràng chàng khựng người lại, trầm mặc một lúc lâu sau đó mới đáp lời, “Nàng là cái thá gì cơ chứ, ông nội ta đây sao phải về cùng với nàng… Ừm, mẹ nó chứ, đi tìm người con gái lăng lòan ngoại tình kia về đây cho ta!”
“Chàng tìm cô ta có việc gì?” Trong bóng tối, Hình Hoan nghiêng đầu khẽ chau mày suy nghĩ.
“Muốn nói rất nhiều với cô ta…” Nói rồi, đầu chàng dần dần đổ xuống, tiện thể gục luôn lên vai nàng, cảm thấy nàng định né tránh, chàng cố tình lấy tay giữ chặt nàng lại, rồi tiếp tục tự nói một mình, “Ta nghĩ rồi, ta có thể không để tâm đến chuyện của nàng ta với huynh ta, con người ta chẳng ai là không có lỗi lầm. Ừm, chỉ cần nàng đồng ý, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, ta thề sẽ không viết thư từ hôn nữa… sẽ thay bằng thư tình, nàng ấy muốn bao nhiêu ta sẽ viết bấy nhiêu. Ta cũng sẽ không dây dưa gì với người con gái khác nữa, hồng nhan tri kỷ gì gì thì cũng không cần nốt… Ồ đúng rồi, mẫu thân nói nàng ấy muốn có con, ta sẽ cùng nàng ấy sinh thật nhiều con cho nàng chơi với chúng. Những gì huynh ta có thể cho, ta cũng có thể.”
“Dù có đóng giả y xì chàng cũng không thể là huynh mình được.” Hình Hoan cúi mặt, kéo kéo áo xộc xệch của mình, lẩm bẩm.
Câu nói này khiến Triệu Vĩnh An im lặng hồi lâu, sự hoài nghi dần dần lan tỏa trong tim chàng, cuối cùng chàng buột miệng hỏi, “Nàng có từng thích ta không?”
“Bây giờ hỏi câu này chẳng phải là thừa sao?” Hình Hoan mỉm cười hỏi lại. Đã từng thích thì đã sao? Có thể quay trở lại năm tháng và tâm trạng ngày mới được gả về nhà họ Triệu sao?
“Ha, thừa ư? Với ta nó rất quan trọng. Ta rất nghi ngờ không biết người nàng yêu là tướng công hay là cá nhân ta?” Chàng muốn biết, cuối cùng là do bản thân chàng không biết quý trọng nên bỏ qua cơ hội hay là trái tim Hình Hoan chưa từng dừng lại nơi chàng. Dù khi đã hiểu ra tất cả thì có một số chuyện cũng không thể thay đổi được gì, nhưng Vĩnh An chỉ muốn ch.ết cho rõ ràng.
“Chàng vốn không say đúng không?”
Ngoài dự đoán của Vĩnh An, Hình Hoan bỗng không trả lời mà hỏi lại. Tuy là câu hỏi, nhưng giọng nàng nói rất chắc chắn. Chàng lặng người giây lát, hỏi: “Sao nàng biết…”
“Vì thiếp đã gọi chàng là “tướng công” hai năm rồi, làm gì có nương tử nào không hiểu phu quân của mình? Nhưng chàng đã từng hiểu thiếp bao giờ chưa? Chàng chê thiếp xấu xí, đáng xấu hổ, thấy thiếp vừa ngốc vừa vô dụng, chỉ biết sống dựa vào chàng. Nhưng Triệu Vĩnh An, chàng có biết với một người con gái, chỉ khi toàn tâm toàn ý thích một người, mới dựa dẫm vô điều kiện vào người đó. Thiếp đã từng thích chàng như vậy, không chỉ chàng là phu quân của thiếp mà còn vì chàng là chàng.”
“Những lời này tại sao trước kia nàng không bao giờ nói?” Chàng hơi bàng hoàng lên tiếng hỏi.
Tại sao trước kia không nói? Hình Hoan bất giác cười thầm trong tim, trước kia, họ đã từng có cơ hội để ngồi nói chuyện tâm sự như thế này bao giờ chưa? Thậm chí chàng còn không muốn nhìn nàng.
Nàng hít thở thật sâu, nhắm mắt lại, dường như đang kể một câu chuyện rất xưa, giọng trầm trầm, “Đêm tân hôn giây phút được chàng vén tấm khăn che mặt lên, trong lòng thiếp nghĩ tại sao lại có người đàn ông đẹp trai đến vậy, khuôn mặt ấy có ngắm cả đời cũng không biết chán, sau này sáng nào tỉnh dậy cũng được nhìn thấy chàng thật là hạnh phúc! Nhưng thiếp không có phúc được chung chăn gối với chàng, ngay cả việc nghe chàng nói một câu chào buổi sáng cũng là một điều xa xỉ. Khi lần đầu tiên nấu cơm cho chàng, thiếp lặng lẽ ghi nhớ sở thích của chàng, cải thiện từng chút từng chút một vì chàng, chỉ có điều chàng chưa bao giờ quan tâm đến những điều đó.”
“…” Chàng dần dần im bặt, thấp thoáng trong bóng tối ánh mắt chàng nhuốm màu cô tịch, không nói gì, lặng lẽ ngồi nghe chàng kể về vô số những điều ngọt ngào mà chính tay chàng đã đẩy ra suốt hai năm qua.
“Lần đầu tiên thiếp đợi chàng về ở cửa, tâm trạng rối bời, đợi mãi vẫn không có tin tức gì của chàng, sợ chàng có chuyện gì. Nghĩ nếu không có chàng, sau này sẽ cô độc sống một mình, mãi sau chàng mới về, nhìn thấy chàng bước vào cổng, giây phút ấy, xúc động đến mức muốn khóc, bỗng chợt cảm thấy thật yên lòng, nhưng chàng trả lại cho thiếp thư từ hôn. Khi thiếp làm bội kiếm cho chàng, cứ nghĩ rằng lần này chàng sẽ không chê bai nữa, sau khi treo lên kiếm, mỗi lần dùng đến kiếm không chừng chàng sẽ nhớ đến thiếp, dù là ghét bỏ cũng được, chí ít thì cũng là ghét, nhưng chàng lại tặng nó cho Quản Hiểu Nhàn cô nương.”
“…” Bội kiếm? Chàng thật sự đã khốn nạn vậy sao, thậm chí còn không nhớ có thứ đó tồn tại. Mỗi lần đến tìm chàng, Hiểu Nhàn thích cái gì là đòi thành của mình, chàng cũng chưa bao giờ nghĩ những thứ đồ đó lại chứa đựng tâm huyết của nàng qua từng mũi kim sợi chỉ.
“Triệu Vĩnh An, thiếp không nợ chàng, cũng không có lỗi với chàng, những gì thiếp làm chàng không nhận ra. Giờ chàng chỉ trích thiếp yêu quá hời hợt, không ở nguyên đó đợi chàng, không thấy buồn cười sao? Từ đầu đến cuối, chàng đã bao giờ quan tâm xem thiếp nghĩ thế nào không? Trái tim của thiếp cũng biết đau, biết lạnh, biết thay đổi.” Nàng nói liền một mạch rất nhiều điều, những lời cứ giấu trong tim suốt hai năm qua.
“Xin lỗi…” Tiếng xin lỗi ấy, chàng nói rất nhẹ, giống như một tiếng thở dài.
“Sao phải xin lỗi thiếp, người thay lòng đổi dạ là thiếp.”
Hừ, nàng còn rất dũng cảm nhận lỗi về mình, có thật là vì đại ca của chàng, tội gì nàng cũng chịu gánh vác không? Đó là chuyện của họ, theo lý chàng không nên nói nhiều, nên chúc phúc để tự mình trị vết thương, nhưng Vĩnh An vẫn lo lắng, “Huynh ấy thật sự đáng để nàng như vậy không? Nàng không sợ huynh ta hết bốc đồng lại diễn lại trò bỏ đi của hai năm trước sao?”
“Thiếp không biết… nhưng không thử một lần thì mãi mãi không biết thế nào…” Như Tịnh An đã nói, có những chuyện nếu không thử một lần sau này nhớ lại sẽ chỉ biết nuối tiếc không thể bù đắp; Nếu như thử rồi, dù có bị thương cả đời, thì cũng là thật với lòng mình.
“Huynh ấy biết bệnh của nàng không?”
“Thiếp nghĩ lão phu nhân không nói với huynh ấy.” Y chưa từng hỏi đến, chỉ biết nàng rất muốn có mấy mảnh tinh thạch ấy, liền chẳng hỏi han gì giúp nàng tìm.
“Vậy còn nàng, tại sao không nói với huynh ấy?”
“Tinh thạch đã tìm đủ rồi, không biết chừng bệnh của thiếp có thể chữa khỏi, cần gì phải nói nữa.” Thực tế là nàng cũng không chắc chắn Tịnh An có yêu nàng không. Nhưng Hình Hoan biết, tình yêu nàng cần là tình yêu thuần túy, không tạp chất, cũng giống như trước đây không muốn nói chuyện này cho Vĩnh An, vì ở lại vì thương cảm, nàng không cần.
Chàng lặng lẽ, nheo mắt nhìn nàng hồi lâu, tuy không nhìn rõ vẻ mặt của nàng lúc này, nhưng Vĩnh An vẫn cảm nhận được sự kiên cường ấy. Giây lát sau, chàng nói: “Ta thật là mù mắt mới nghĩ rằng nàng không có chủ kiến, không độc lập.”
“Chuyện chàng không thấy còn nhiều lắm. Thế nào, có hối hận vì đã bỏ qua một viên ngọc quý không?”
“Nàng còn phải đợi xem, còn chưa biết là ai bỏ qua viên ngọc quý. Ta cảnh cáo cho nàng, lần này nàng nợ ta, sau này nếu bị huynh ta đá, thì đừng có đến khóc lóc với ta, ta quyết sẽ không quay lại ăn đồ thừa đâu.”
“Đầu óc toàn bã đậu ta mới khóc lóc với chàng.” Làm ơn, chí khí tối thiểu đó nàng vẫn còn.
“Nếu quả thực không tìm được ai để được an ủi thì ta cũng cũng có thể chịu thiệt một chút, nhân phẩm nàng kém thế, cũng chẳng có bạn bè gì nhiều.”
“Thôi đi, có thời gian lo lắng cho thiếp chi bằng nghĩ xem mình nên làm thế nào.”
“Ta làm sao?”
“Hiểu Nhàn muội muội của chàng đó. Không nên đắc tội với con gái, chị cả giang hồ thích bắt người đi báo quan thì càng không được đắc tội, chàng cứ đợi đấy.”
“Xì, đùa à! Ta lại sợ muội ta? Ha ha ha ta lại sợ muội ta ư?”
“…” Không sợ thì không sợ, cần phải nhấn mạnh như thế làm gì?
Những người quen Hình Hoan và Vĩnh An e rằng không thể ngờ một ngày hai người họ có thể không chỉ vai kề vai tâm sự cùng nhau mà còn đấu khẩu như thế.
Nếu ngay từ lúc mới gặp đã tự nhiên như vậy, không nơm nớp lo sợ, cầu toàn như thế… tất cả liệu sẽ khác?
Nhưng tiếc là không có nếu.
Tối hôm đó họ nói chuyện rất lâu. Theo như Triệu Vĩnh An nói, sở dĩ chàng giả vờ say, là muốn được nói chuyện bình thường với nàng mà không có ai ở bên cạnh, tuyệt đối không nghĩ rằng mượn rượu để hành hung, thật là như vậy!
Tất cả dường như có xu hướng sau cơn mưa trời lại sáng.
Vĩnh An thích cố ý trêu đùa Hình Hoan trước mặt Tịnh An, nói những lời mật ngọt khiến người nghe dễ hiểu lầm, nhìn đại ca vốn luôn lặng lẽ bình tĩnh phải ghen tức, mặt biến sắc, dường như trở thành con đường để chàng xả tức.
Bên kia, lão phu nhân gửi thư cho họ hàng họ Triệu, đặc biệt nhắc tới chuyện Vĩnh An từ hôn. Nghĩ rằng nếu Hình Hoan không còn là nhị thiếu gia nhà họ Triệu nữa, thì mối quan hệ giữa đại bá và sư muội sẽ không còn tồn tại. Chỉ có điều để Hình Hoan lại gả cho nhà họ Triệu lần nữa, thoắt cái trở thành đại thiếu phu nhân, thì thực là chuyện khó, trong quan niệm truyền thống dù không còn quan hệ hôn nhân thì e rằng cũng khó đường đường chính chính cưới gả.
Lẽ nào lại để hai người vụng trộm cả đời? Không thể nào, chưa nói đến chuyện họ Triệu nợ nhà họ Hình từ trước, chỉ riêng biểu hiện ngoan hiền của Hình Hoan trong suốt hai năm nay cũng đủ để lão phu nhân không nỡ làm nàng bị thiệt thòi.
Chuyện này chưa có cách giải quyết, chuyện càng khiến người ta phải lưu tâm lại đến.
Hôm đó, Hình Hoan dùng xong bữa trưa, pha trà, tự tay làm điểm tâm, bước vào phòng khách thấy Tịnh An dang nheo mày xem một thứ gì đó trong tay, nàng bất giác cũng nheo mày theo. Bỏ đĩa trên tay xuống, nàng hiếu kỳ hỏi nhẹ, “Sao vậy, huynh xem gì vậy?”
“Ồ, không có gì, là thiệp mời đám cưới của Bạch tổng quản.” Sau khi phe phẩy tấm thiệp hồng trong tay, y hơi nhếch mép, nhét đồ vào trong túi áo, liền đứng dậy, “Ta ra ngoài một lát.” Nói một câu rồi không để Hình Hoan kịp phản ứng gì y đã bước chân ra cổng.
“Nhưng…” Hình Hoan hụt hẫng định nói gì, nhưng nghĩ có lẽ y có chuyện gì gấp thật nên cũng không dám níu lại.
Không ngờ là mới đi được vài bước, Triệu Tịnh An bỗng lại quay lại, đưa tay ôm gáy nàng để nàng lại gần mình, môi mềm ấn lên trán nàng, nụ hôn khe khẽ lướt nhẹ kèm theo nụ cười mê hoặc của y khiến nàng đỏ mặt.
“Đợi ta về, chúng ta sẽ bàn xem nên tặng Bạch tổng quản quà gì.”
“Ừm, nhớ về sớm.”
Tịnh An gật gật đầu, bưng cả đĩa điểm tâm đi ra ngoài. Nắm bắt được vẻ ngơ ngác của nàng, y mới ngoái lại giải thích, “Thứ nàng làm, dù bận đến đâu ta cũng phải ăn.”
“Phù, đáng ghét…” Đứng ngẩn tại chỗ hồi lâu Hình Hoan mới sực hoàn hồn, nàng mỉm cười, kèm theo tiếng mắng yêu ngọt ngào.
Đáng tiếc, tâm trạng vui vẻ của nàng không duy trì được lâu. Ngẩng mặt lên đã thấy Vĩnh An dìu mẫu thân và lão phu nhân vội vàng từ cửa đi vào, Hình Hoan hiếu kỳ nghiêng nhìn, định chạy theo hỏi chuyện.
Từ xa, thấy ngoài cửa bao vây rất nhiều người, dường như tất cả kẻ hầu người hạ của biệt vườn đều tập trung ở đó, họ vây mấy vòng kín mít, thậm chí nàng không tìm được chỗ để chui vào, thế là nàng đành ở hành lang nhìn vọng ra. Bên cạnh cổng có người đứng, đó chính là Quản đại nhân? Hình Hoan kinh ngạc trong giây lát, xem ra thần y quả là có bản lĩnh thật.
Cách quá xa nên Hình Hoan không nghe rõ ông ta đang nói cái gì, chỉ thấy Vĩnh An sững người ra, đến khi Quản đại nhân cười đắc ý cất cao giọng nói: “Nhị thiếu gia, còn không mau khấu tạ long ân?”
Vậy là, cả loạt người rào rào tạ ân, cao giọng nói vạn tuế.
Đến khi đám người giải tán gần hết, Hình Hoan len lên trên, mới thấy rằng sắc mặt của Vĩnh An và lão phu nhân đều không bình thường, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tiên hoàng từng ban cho cha ta một thanh kiếm.” Chàng thất sắc trả lời.
“Ừm, sao vậy?” Thanh kiếm đó Hình Hoan đã từng nghe qua.
Nghe nói lai lịch của nó rất hoang đường. Lão gia phụng mệnh triều đình đúc một bảo kiếm, ban đầu tiên hoàng định ban kiếm đó cho thừa tướng khi đó, không ngờ khi đưa kiếm vào cung, gặp phải thích khách. Tương truyền khi đó Triệu lão gia anh dũng, giết ch.ết đám thích khách chỉ bằng một kiếm, sau được biết đó là người thừa tướng phái đi. Vậy là, Tiên hoàng nổi giận lôi đình, ban kiếm đó lại cho Triệu lão gia, tất cả mọi người không ai dám ho he gì, vì người ta có công hộ giá mà.
“Cha và tiên hoàng có hẹn ước, cứ cách mười năm, phải mang kiếm vào cung gặp mặt.” Hẹn ước này tiên hoàng cũng không có lý do gì đặc biệt, chỉ là tiên hoàng muốn nghe cha tâm sự, nên mới tìm một cái cớ hoang đường như thế. Chỉ có điều thánh thượng bây giờ và nhà họ Triệu không có bất kỳ mối quan hệ gì, chuyện này cũng trở thành quy định thường lệ, giống như để hoàng thượng xem kiếm, để đảm bảo bảo kiếm vẫn bình an vô sự, Triệu gia trang rất tôn trọng tiên hoàng, dù là người trong giang hồ nhưng không hề có tư tưởng tạo phản.
“Vậy cũng chẳng phải là chuyện xấu gì?” Chẳng phải mang kiếm vào cung đi một vòng, tại sao ai nấy đều như bị chém cả nhà vậy?
“Nhưng, kiếm đó… mất rồi…”