Chương 17: Thật không ?
Tôi không biết nên làm sao, mặt thì đỏ, tim thì đập rất nhanh như muốn nhảy ra ngoài, tôi cảm nhận được cảm giác này rất quen hình như thân từ rất lâu. Hình ảnh một cậu bé khoảng 4- tuổi dần hiện ra trong đầu tôi, cậu đưa tôi cây kem với điều kiện là cho cậu ôm, dù thời tiết rất lạnh lại ăn kem nhưng khi ở trong lòng cậu bé ấy tôi lại cảm thấy rất ấm, dễ chịu. Đúng, đúng,ak cảm giác này. Không lẽ hắn chính là cậu nhóc đó, chắc không phải đâu. Nhưng hỏi cho chắc.
- Hồi nhỏ cỡ 4- tuổi, cậu ở Hàn phải không? - tôi hỏi và vẫn đang ở trong vòng tay hắn.
- Đúng. - hắn đáp làm tôi có phần ngạc nhiên và muốn hỏi cho ra lẽ.
- Thế sao lúc đấy cậu đi mà không nói tiếng nào, làm tôi tìm cậu, tôi rất buồn vì cậu đi mà không nói. Tôi nhớ cậu lắm. Người đầu tiên làm tôi rung động. - tôi đã nói được tất cả những điều muốn nói rất lâu trong lòng.
- Thật không? Cậu nhớ tôi. - hắn cười rất tươi.
- Thật, tôi rất nhớ cậu, và.....ưm ưm. - tôi không kịp nói hết thì hắn đã cúi xuống và hôn tôi.
- Vy...- tiếng của Minh.
Tôi giật mình đẩy hắn ra, nhìn về phía Minh, Minh lúc này đứng thất thần ở đấy. Thật ra Minh đã biết tất cả từ ngay lần đầu gặp hắn ở trung tâm, lúc này cậu cảm thấy rất nhói ở đâu đó, nước mắt thật sự sắp rơi nhưng lại được kìm nén lại, một cảnh tượng đã đập vào mắt cậu, hắn hôn tôi. Minh lại vờ như chẳng thấy gì mà nở một nụ cười thật tươi để che đi những nỗi đau của những người đơn phương phải chịu.
- Minh cậu.....- tôi chưa nói hết câu.
- Không tôi không thấy gì hết. - Minh đã chen vào.
- Ừm. - tôi đáp ngắn gọn.
- Đi chúng ta đi ăn. - hắn từ đâu bước đến nắm tay tôi lôi đi rồi quay mặt lại cười rất tươi nữa.
Vừa ra tới cổng thì đã có một chiếc siêu xe màu trắng đã đậu từ bao giờ, một người đàn ông cúi đầu đưa chìa khoá cho hắn.