Chương 6: Cho phép
Sau khi học xong 2 tiết đầu,nó ngáp ngắn ngáp dài đi quanh trường định tìm 1 chỗ nghỉ ngơi lí tưởng.Nhưng nó chẳng biết gì về về cái trường này cả,sơ đồ cũng ko (Hime-ka:em chịu cj).Đi lung tung 1 hồi,nó đến 1 căn phòng rất to nha!Ở trên thì hình như có ai treo chiếc lưới ,có vẻ là để nắng có thể chen vào trong đấy.Tính tò mò nổi lên,nó đưa tay mở cửa ra.Wao!! Trước mắt nó là 1 vườn hoa có cả trăm loài.Bông hoa nào cũng đẹp,cũng thơm.Nó cứ tưởng là nó đc bước vào thế giới của loài hoa giống trong truyện tranh rồi cơ!Tầm mắt nó dừng ở bồn hoa hướng dương,ở đó có 1 người con trai đang tỉa cây.Dù chỉ nhìn thấy lưng anh ta thôi nhưng mà nó chắc chắn đây là 1 mỹ nam nha!Chậc..chậc..nhìn tấm lưng rộng kia kìa,dựa vào đấy chắc sẽ ấm lắm đây...wa..."ơ,khoan đã,sao mình lại nghĩ thế nhỉ? Lung tung..."-Nó lắc đầu để quên đi giấc mộng kia..
Bảo đang tỉa cây thì, nghe thấy tiếng bước chân người,anh đưa mắt ra"hả,là Dương Ngọc Nhi?"-Bảo nghĩ rồi nhìn chằm chằm vào nó,khuôn mặt ko cảm xúc tỏa ra 1 ít khí lạnh.
Nó giật mình"sao lại là anh ta?vườn hoa này là của anh ta sao?".Đang định mở lời để xóa tan khung cảnh lạnh lẽo này thì...
-Cô đến đây làm gì?Ai cho phép cô vào đây?-Bảo nhàn nhạt hỏi nó
-À...tiện đường,tiện đường ấy mà!hề hề..-nó cười hề hề nói
-Cô đi ra khỏi....
-ồ! Nhìn kìa,cây hoa sứ kia anh để nó khô cằn thế sao?Nhìn thật tội nghiệp,chị đến giải cứu em đây!-nó cắt lời của Bảo,chạy đến lấy bình xịt nước rồi đi ra chỗ bồn hoa sứ ko cho bảo nói lời nào!
haha..ngu gì..anh ta sẽ đuổi mình đi mất!
......
-Nhìn gì mà nhìn,anh lo việc của anh đi,việc của anh còn chưa làm xong đâu,bày đặt nhìn sang bên khác!-Nó quay ra thì nhìn thấy Bảo vẫn nhìn mình,lớn tiếng nói như bà chủ quát người làm
Bảo ko nói gì, chỉ quay mặt đi rồi làm công việc của mình.nó thấy vậy cũng quanh đi...
Nó cứ say mê tưới hoa,có lúc nước bắn lên mặt nó còn cười khanh khách mà ko biết có người đang nhìn những hành động đó của nó.Bảo thỉnh thoảng liếc sang chỗ nó mà ko hiểu sao tim anh đập rộn ràng,nhìn nụ cười của nó,anh cảm giác có 1 chút hơi ấm áp vương vấn quanh đây....
Bỗng....
-Á Á Á.....
Giờ thì nó đang nằm đẹp ở trên sàn nhà.Haizz..chả là lúc đang tưới nước do ko để ý nên nó nhẵm vào 1 chiếc vỏ chai , thế là ngã luôn,đầu nó còn bị bình xịt nước đổ vào nên ướt sũng....
Bảo vội vàng chạy đến đỡ nó lên ghế ngồi rồi anh đi ra lấy 1 chiếc khăn.Nó đang định giật lấy chiếc khăn đó thì...
-Để tôi lau cho!-Bảo
Thế là anh nhẹ nhàng lau khô tóc cho nó.Những ngón tay thon dài của anh chạm nhẹ vào từng khe hở ở đầu nó khiến tim nó đập thình thịch,mặt ửng hồng...
-Cô có muốn nghe tôi tâm sự ko?-Bảo bất ngờ đề nghị,anh cũng ko thể hiểu nổi cái miệng này nhưng thật sự anh rất muốn nó nghe câu chuyện của anh. Nó thì sau khi nghe thấy thế chỉ biết gật đầu lia lịa.
-Đây là vườn hoa do chính tay mẹ tôi trồng lúc tôi 5 tuổi.Mẹ tôi là 1 người phụ nữ dịu dàng,bà rất yêu thích hoa và bà muốn dành cả cuộc đời để nghiên cứu về nó.Bố tôi thì #,ông ko hề có hảo cảm vs hoa,ông thường bảo vì nó quá yểu điệu,quá nhẹ nhàng ko thích hợp vs người đàn bà bên cạnh ông.Ông đã phá rất nhiều vườn hoa của mẹ & đã xảy ra nhiều cuộc cãi vã.Cho đến 1 ngày,ông dẫn 1 người phụ nữ # về nhà và tuyên bố bà ta sẽ là vợ lẽ của ông.Mẹ tôi khi biết khi biết tin đó,bà cực kì buồn bã và ngày càng tiều tụy hơn,ngày nào bà cũng khó nhưng bố tôi lại chẳng để tâm.Mụ vợ mới kia thì suốt ngày gây khó dễ,rồi bắt bẻ mẹ,tôi đã từng cố gắng bảo vệ bà nhưng tiếc rằng lúc đó tôi vẫn chỉ là 1 đứa trẻ 5 tuổi ko hơn ko kém.Bố thì ngày càng lạnh nhạt với bà,vì vậy tôi cũng dần trở nên ghét ông
Đến 1 ngày,vì ko chịu nổi Cuộc sống như địa ngục này,bà đã quyết định tự tử để giải quyết tất cả.Sau khi biết tin mẹ tôi mất ,tôi đờ đẫn,trở nên trầm cảm hơn,1 đứa trẻ mới 5 tuổi chịu cảm giác mồ côi mẹ,nhìn thấy mẹ bị hành hạ mỗi ngày như thế nào mà ko giúp đc gì thì quả thật là nó vô cùng áp lực.Bố tôi lúc đó vẫn còn đang ở bên cạnh người phụ nữ khác nhưng nghe tin ông cũng vội vàng chạy về và tôi nhìn thấy ông khóc.Lần đầu tiên trong cuộc đời ông đã khóc và những giọt nước mắt ấy đều dành cho mẹ tôi.Ông quỳ trước cỗ quan tài,nói hết nỗi lòng,ông nói:Chỉ vì ông rất ghét hoa và cũng rất yêu mẹ tôi,ông chỉ làm vậy để mẹ từ bỏ hứng thú vs hoa,đến bên ông và trở nên mạnh mẽ hơn nhưng ko ngờ ông lại hại bà đến nông nỗi này,ông thực sự rất hối hận.Tôi đã rất tức giận,cũng chỉ vì ông mà tôi mất đi người mẹ mà tôi vô cùng yêu quý.Tôi đã từng quyết định từ bỏ ông!-Bảo đau lòng kể lại quá khứ bi thương ấy
-Nhưng nếu anh từ bỏ ông ấy thì ko những anh đã mất đi người mẹ mà anh còn mất cả 1 người cha,như vậy thì ko khác gì 1 đứa trẻ mồ côi !Sau khi nghe câu chuyện của anh,tôi cũng cảm thấy ghét bố anh nhưng khi nghĩ lại thì tôi lại cảm thấy ông cũng ko phải là đáng ghét đến mức đó.Nguyên nhân thật cũng chỉ vì ông quá yêu mẹ anh và muốn mẹ anh xứng đáng trở thành người phụ nữ của mình.Vì nếu như bà ko trở nên mạnh mẽ hơn thì bà sẽ trở thành nhược điểm của ông,mà trong thương trường nhiều đối thủ của ông sẽ lợi dụng nhược điểm đó mà đánh bại ông.Và nếu như ông mà có nhược điểm thì bây giờ chưa chắc đã đứng tới vị trí như ngày hôm nay,phải ko?Tôi nghĩ anh nên hiểu và thông cảm cho bố anh vì trong sự việc ông cũng là người tổn thương ko ít!
Nó nói xong mà tự nhiên cảm thấy nể phục tài năng của mình..
Ái chà! Văn hôm nay sao lại hay ,lại phong phú thế chứ lị!
Sau khi nghe nó "giảng giải" ,Bảo lúc đầu là ngẩn người xong anh bật cười.Nó nghe thấy tiếng cười liền quay ra thì nhìn thấy nụ cười của Bảo,1 nụ cười thật sự chứ ko phải là cái nhếch môi thường ngày,rất đẹp và rất chói lóa nha!Tim nó đập loạn xạ hết cả lên.Bỗng...từ mũi nó có 1 chất lỏng chảy ra..đưa tay lên sờ...Á,chảy..chảy máu mũi...Nó vội vàng bịt mũi lại rồi quay đi chỗ khác , ngượng ngùng hỏi
-Sao..sao anh lại cười tôi nói hay thế còn gì?
-Cô nghĩ tôi chưa từng nghĩ như vậy sao?-Bảo ngừng tiếng cười nhưng môi anh vẫn nhếch lên
-Hả?Hả?Là..là sao?-nó bày ra bộ mặt đần thối hỏi lại
-Tôi đã nghĩ như vậy và đã làm hòa với bố rồi nhưng chỉ là tình cảm đã nhạt phai hơn thôi!-bảo
Nó ngẩn tò te luôn.Thế hóa ra từ nãy tới giờ lời nó nói thành công cốc à ? Ôi,Tiếc quá,văn,văn hay của tôi!Tôi muốn lấy lại để dành cho lần sau nói cái khác a! huhu...
-Vườn hoa này là vườn hoa còn sót lại duy nhất của mẹ tôi,ngay cả bố tôi và mấy thằng kia cũng ko đc vào đâu!-Bảo
-Vậy tôi vào..có sao ko?-Nó chột dạ nhìn Bảo.Anh có giết nó để che đậy bí mật là nó đã vào đây giống như mấy phim Mĩ ko?Đừng,đừng nha!
-Cô á...còn phải từ từ...xem biểu hiện của cô thế nào đã!-Nhìn cái cách mà nó nhìn anh,anh thật sự muốn trêu chọc 1 chút
Nghe anh nói thế,nó càng thêm sợ...
-Đừng..đừng giết tôi,tôi sẽ biểu hiện thật tốt,anh..anh...tôi thề đấy!-nó nói như sắp khóc
-Tôi đùa đấy!Cô phản ứng gì mà ghê vậy!Ừm..từ bây giờ...bất cứ lúc nào ,cô cũng có thể vào đây!-Thấy nó gần như sắp khóc,Bảo cười buông tha.Anh cũng quyết định sẽ cho nó vào đây vì anh muốn đc ở bên cạnh nó nhiều hơn.
Nghe nói vậy nó thở phào nhẹ nhõm.Ha...nó còn đc sống...Nhìn hành động của nó,Bảo ko nhịn đc ,nhẹ nhàng xoa đầu nó,bật cười lần nữa.Nó đc bảo xoa đầu thì bất ngờ nhìn lên,gặp đúng lúc anh cười tươi nhất,máu mũi tí nữa thì xịt ra lần nữa.Nó cố gắng áp chế lại,tim đập mạnh,đỏ mặt quay ra chỗ khác,lí nhí nói:
-Cảm ơn anh!Tôi nhất định sẽ thường xuyên vào đây!
---Hết C6----