Chương 43

Nó run run cầm lấy chiếc gương mẹ Thanh đưa cho... " Trời ơi, sao tim đập nhanh vậy nè.... như kiểu con gái sắp về nhà chồng ấy... "
Nào... một, hai, ba...
...
...
Oaa....
Trời đất ơi! Đây mà là nó hay sao


Xinh vậy nè? Thật sự rất đẹp... Này nhé, mắt to, tròn, đen láy. Chiếc mũi tẹt con con, nhỏ xíu ấy, đôi má hồng hào, phúng phính. Đặc biệt, đôi môi của nó mới là đẹp nhất. Đôi môi ấy là môi trái tim, mỏng và nhỏ, chúm chím, đỏ mọng như quả dâu ấy... và hơn nữa, trông đôi môi ấy của nó khá giống với đôi môi ngọt ngào, quyến rũ của Vân...


Thôi kệ cô ta đi! Tuy là khuôn mặt đã thay đổi, chiều cao thì vẫn giữ nguyên, và còn một điều...
- Bố! Tại sao con vẫn bị cận


- Đó là do con chứ ai. Ở đây, suốt ngày con chỉ lo dán mắt vô cái ti vi, cái máy tính rồi lại đến điện thoại, suốt ngày đọc truyện, coi phim... Xem nhiều như vậy, mắt con làm sao chịu nổi, cận là phải rồi! - Bố Vương cằn nhắn.


Thế là nó lại phải tiếp tục vác thêm cái kính trên khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn này. Nhưng bất quá, chỉ thêm chiếc kính vô thôi, sắc đẹp của nó vẫn không thay đổi, có khi còn xinh hơn chút xíu a.
....
- Tiểu Hỏa Nhi, con, lần này phải theo bố về đấy nhé? - Bố Vương.
...


Mọi người trong phòng đột nhiên lặng im, nó cũng im lìm... nó không muốn xa nơi này...
- Nhi, con hãy theo bố ruột con về nhà đi! - Ông Việt ( bố Việt) lên tiếng phá vỡ sự im lặng này. Ông không đành lòng để nó ra đi như vậy nhưng ông phải bố ruột của nó, ông chỉ là người nhận nuôi nó mà thôi...


available on google playdownload on app store


Nhớ lại, lúc vợ chồng ông nhận nuôi nó, nó mới có một tuổi thôi và được để trong một chiếc giỏ nhỏ nhỏ màu hồng, kèm theo còn là một bức thư nữa. Từ đó tới giờ, chưa một lần vợ chồng ông nghĩ rằng nó chỉ là con nuôi của họ. Họ chưa bao giờ ngừng yêu thương nó, họ luôn nghĩ rằng: vai trò làm cha, làm mẹ của đứa bé này chính là do họ đảm nhận, họ hết mực yêu thương nó, nuôi dạy nó, luôn mong ước cho nó được những điều tốt đẹp nhất. Hơn nữa, số họ lại không được may mắn, mẹ Thanh không thể có con, vì vậy mà, tình yêu thương họ đều là dành cho nó. Bây giờ, bỗng dưng, đứa con gái mà ông yêu thương hết mực lại rời đi, quả thật khó có thể chấp nhận, trong bức thư ông nhận được lúc mang nó về, ông chính là sợ nhất cái ngày này: cái ngày mà bỗng dưng có một người đến mà đưa con ông đi mà ông lại chẳng làm gì được, ông không phải là người sinh ra nó, ông không có quyền.


- Nhưng.. nếu con đi rồi, con sẽ phải rời xa bố mẹ, không gặp lại bố mẹ nữa... bố mẹ sẽ như thế nào? - Nó đau lòng nói.
- Chúng ta... đương nhiên.. vẫn sẽ phải sống như bình thường thôi.. một cuộc sống không có con...- Câu sau bố Việt nói rất nhỏ.


- Không được, hai người như vậy, làm sao con yên tâm. Rồi sẽ đến một ngày, bố và mẹ già đi thì ai sẽ ở bên chăm sóc hai người đây. Người ta nói ở những độ tuổi như bố mẹ bây giờ là thời điểm nghỉ ngơi, dưỡng sức và để cho con cháu phụng dưỡng đến già. Giờ con mà đi thì quả thật là không hề ổn đâu! Bố Vương, bố có thể...


Nó chăm chú nhìn bố Vương, ánh mắt như muốn nói đến điều gì...


- Ồ, được, được chứ! Hai người đương nhiên là có thể đi cùng tôi và con bé đến Thổ Thiên Long mà. Sống cùng luôn lại càng tốt. Chỉ cần anh chị gật đầu đồng ý là ổn hết a! Tôi và mọi người bên gia đình của con bé chắc chắn sẽ rất chào đón! - Bố Vương tươi cười nói. Dù gì, hai vị này đây cũng là người nuôi dưỡng con ông trong suốt mười tám năm, như vậy cũng coi là trả ơn đi, đón hai người về, ông nhất định sẽ bồi cho họ thật nhiều!


- Bố, mẹ, bố Vương đã nói như vậy rồi.. liệu.. ý hai người ra sao? - Nó sáng mắt, quay ra nhìn bố Việt, mẹ Thanh.


Bố Việt cùng mẹ Thanh lưỡng lự nhìn nhau. Họ phải rời xa nơi này sao? Rời xa quê hương thân yêu này sao? Rời xa cả những người hàng xóm, họ hàng, những người bạn cùng tuổi của họ sao? Họ chẳng muốn vậy.


Nhưng, họ luôn muốn được ở bên cạnh đứa con gái mà họ yêu thương như con ruột. Họ không thể rời bỏ được nó...
...
- Chúng ta sẽ đi cùng con và ông Vương đây sang bên Thổ Thiên Long để sống cùng con và cùng gia đình bên kia của con nữa! - Mẹ Thanh lên tiếng, bà thương con bé này nhiều lắm.


- Thiệt.. thiệt hả mẹ, mẹ và bố sẽ đi cùng con? - Nó bất ngờ hỏi lại, trên môi bất giác nở một nụ cười rạng rỡ.
- Đương nhiên là thật rồi cô nương, con nghĩ chúng ta lại lừa con sao, con bé ngốc này! - Bố Việt cười hiền. Ông không muốn mất đi nó.


- Yeah!... Ơ... nhưng bố Vương ơi, đi sang bên đó thì đi kiểu gì mà có bị sao không? À mà đúng rồi, sao lúc trước bố nói con đòi xuyên qua đây, tại sao con không nhớ, lúc đó không phải con mới được một tuổi hay sao? - Nó đang vui mừng trong hạnh phúc, chợt nhớ tới điều này.


- À, chuyện đó xảy ra mười tám hay mười chín năm trước rồi, lúc đó, ở bên Thổ Thiên Long con đã mười tuổi....
"
....
Tại một cánh khu vườn ở Thổ Thiên Long...


Phía bên trái kia, có một người đàn ông lớn đang ngồi trên một chiếc ghế trắng ở đó, trầm ngâm như đang nghĩ đến điều gì đó...
- Bố... bố đẹp trai của Đào Đào ơi!
Một cô bé nhỏ nhắn, xinh chạy tới bên cạnh người đàn ông. Đó chính là nó và bố Vương.


- Ây da, Đào Đào của bố đi đâu đây? Tìm bố có việc gì?
Bố Vương cười hiền, bế nó ngồi lên đùi ông.
- Bố ơi, anh Môn Môn, anh ấy phải đi đâu vậy bố? - Nó ngây thơ, hồn nhiên hỏi.
- À, Môn Môn phải đi sang Trái Đất để tìm bố của nó con ạ! - Bố Vương.


- Bố anh ấy á? Sao chú ấy lại ở đó vậy bố, anh ấy sang bên đó thì bao giờ mới về? - Nó.


- Chú ấy phải sang bên đó lúc Môn Môn mới hai tuổi, chú ấy sang đó vì muốn bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống mới ở một môi trường mới ấy! Nếu Môn Môn sang bên đó có khi sẽ không trở về nữa. - Bố Vương.


- A, vậy không được đâu, con không muốn xa anh Môn Môn của con đâu bố! Bố cho con theo anh ấy với bố!
Nó nằng nặc túm lấy tay áo bố Vương, nũng nịu đòi.


- Con còn nhỏ, sang bên đó, sẽ không tốt, mà sang bên đó ấy, tùy từng người, có khi con sẽ bị mất trí nhớ và còn bị biến về lúc một tuổi. Có một số trường hợp đặc biệt thì sẽ không bị gì như bố của Môn Môn ấy! Con sang đó như vậy, bố không yên tâm...


- Ứ chịu đâu, con không biết đâu, bố cứ yên tâm đi, con sẽ không sao đâu bố, mà trước khi bố cho con sang bên đó ấy, bố cho con uống thuốc " biến nhan "* nha bố?
- Bố đã đồng ý cho con đi đâu!
- Ứ bố ơi, Đào Đào sẽ không sao mà, bố với mọi người trong gia đình cứ yên tâm đi! - Nó


- Anh! - Một tiếng nói cất lên.
- Phượng? - Bố Vương.
Một người phụ nữ trông quý phái bước đến, bà rất đẹp... đó là mẹ của nó.


- Em nghĩ, anh hãy để con bé đi đi, Đào Đào nhà mình rất thương Môn Môn, anh phải hiểu chứ, để con bé xuyên qua đó, chúng ta ở đây sẽ luôn dõi theo nó, bảo vệ nó, nhất định sẽ ổn! - Mẹ Phượng bế nó rồi nói.
- A, con yêu mẹ nhất! - Nó cười tít mắt.


- Haiz.. thôi được rồi... bố sẽ cho con sang bên đó.. giờ đi theo bố nào, Môn Môn cũng đã đi rồi đấy...
- Vâng vâng bố! Bố cho Đào Đào đi nhanh nhanh đi!
....."
Đào Đào: tên của nó hồi bé, hai má nó phúng phính, hồng hồng như trái đào ấy nên mọi người gọi nó là Đào Đào.


Môn Môn: tên của một người nào đó.. rất quan trọng với Đào Đào à~
*thuốc biến nhan: một loại thuốc thay đổi nhan sắc.
----
- Là thế đó con! - Bố Vương kết thúc phần hồi tưởng.
- Môn Môn là ai? - Nó ngập ngừng hỏi. Cái tên này quả thật khá quen thuộc mà...


- Là ai thì đến lúc nào con sang bên kia con sẽ rõ! - Bố Vương.
- À mà bố, chẳng lẽ.. giờ con hai mươi tám tuổi rồi sao? - Nó hỏi. Không lẽ nó già thế rồi sao?
- Không, tuổi thật của con được tính như ở đây, là mười chín tuổi nhỉ? - Bố Vương.
- Vâng, sinh nhật mười chín tuổi của con vừa qua xong!


Nó vừa cười vừa thở phào nhẹ nhõm...
- Con gái, con lên chuẩn bị đi, một giờ tối nay chúng ta sẽ đi! Mọi người bên kia rất mong con! - Bố Vương.
- Dạ!


Nó liền chạy một mạch lên phòng nhưng chợt nhớ rằng.. đồ của nó đã để hết ở kí túc xá trên thành phố rồi... Đúng rồi! Không biết Thư giờ sao nhỉ, tối muộn vậy mà không thấy nó về chắc cô nàng lo lắng lắm đây! Hì hì... À mà chắc phải chụp hình lại để cho Thư biết chứ nhỉ, thấy mình đẹp vậy chắc nhỏ ghen lắm cho mà xem.. hí hí...


Nghĩ vậy, nó liền lôi chiếc điện thoại ra chụp tận mấy kiểu rồi còn viết thêm một bức thư nữa...
Chắc Thư sẽ không biết tối nay... nó gặp nhiều chuyện đến mức nào đâu nhỉ?


- Aiz, cuối cùng cũng xong rồi! Mình để luôn chiếc điện thoại này ở đây đi, đằng nào, bố Vương cũng sẽ mua cho mình cái mới, hí hí... - Nó te tởn cười...
- Tiểu Hỏa Nhi! Con xong chưa, chúng ta đi thôi! - Bố Vương ở dưới nói vọng lên.
- Dạ bố! - Nó nói rồi chạy xuống...
......
--------------


Đ. Hime - ka: Hime đã thi xong rồi, cảm ơn những lời của các bạn đọc nhé!
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!






Truyện liên quan