Chương 52: Thời gian tích tắc trôi đi
-------------------
Sau cuộc nói chuyện với bố Vương, nó đã hiểu được hết rồi, những câu hỏi luôn ở trong đầu nó cũng đã được giải đáp.
Môn Môn hay còn có tên gọi khác là Bông là người bạn thanh mai trúc mã của nó. Bố nói, hồi xưa, nó rất thích cậu, cậu đi đâu nó cũng kè kè đi theo sau, hai đứa rất thương nhau. Đào Đào - tên của nó cũng chính là do cậu đặt, và Môn Môn cũng là do nó đặt cho cậu.
Có một lần, Môn Môn nhận được tin rằng, bố cậu đang ở Trái đất và đang đợi cậu sang đó. Từ lúc cậu được ba tuổi, bố cậu đã phải sang bên Trái đất, đã rất lâu cậu không gặp lại rồi, vì vậy mà cậu đồng ý sang gặp bố. Nó thì rất yêu thương cậu nên một mực đòi đi theo. Sau khi nhận được sự đồng ý của bố mẹ, nó và cậu liền đi cùng nhau và hứa sẽ gặp lại... và hứa sẽ mãi mãi bên nhau. Nhưng vì còn quá nhỏ, sức không đủ nên khi xuyên qua, hai người liền biến thành em bé, bố Vương nói Môn Môn trở thành đứa bé ba tuổi, còn nó thì một tuổi... và còn bị mất những kí ức. Vậy nên... là thế...
Cái điều làm nó bất ngờ nhất vẫn là: cậu bé tên Môn Môn hay còn gọi là Bông ấy, người bạn thanh mai trúc mã với nó ấy, người khiến nó quyết tâm sang Trái đất ấy lại chính là... Trương Bảo Nam - một trong những thành viên của 6HB và còn là người nó yêu...
.....
Hóa ra cái cảm giác quen thuộc khi gặp anh, nó cứ ngỡ chỉ là ảo giác... lại là thật...
Hóa ra, nó đã thích anh từ rất lâu rồi...
...
--------------------
Tại căn biệt thự xa hoa của sáu anh...
Từ ngày nó bỏ đi, lúc nào căn nhà này cũng là một mảng u ám đến đáng sợ...
Khi nó bỏ đi, họ mới nhận ra một sự thật rằng: không có nó, cuộc sống của họ như bị thiếu sức sống, vô cùng tẻ nhạt, buồn chán, nó như là một ánh sáng ấm áp, nhỏ nhắn, luôn ở bên họ, cho họ sự ấm áp, yêu thương. Họ cũng nhận ra một điều, họ thật sự yêu nó, yêu nhiều lắm... chứ không đơn giản là thích như trước nữa...
Nhưng giờ này mới nhận ra được những điều đó thì có ý nghĩa gì không cơ chứ, nó bỏ họ mà đi rồi - người con gái mà họ yêu thương, cô ấy cũng yêu họ... vậy mà họ đã làm cô tổn thương nhiều đến nhường nào đây?
Chắc chắn là rất rất nhiều rồi, ước gì... những đau thương mà nó phải gánh... họ có thể gánh thay... thì tốt biết mấy...
Nhưng đó, dẫu gì cũng chỉ là ước....
-----
Như và Thư thì đau khổ cũng chẳng kém gì.
Ở trường, Thư chơi mỗi với nó, giờ nó không có ở đây, cô chẳng biết mình nên làm gì, cô không muốn kết bạn với một ai khác, người bạn mà hiểu cô, chỉ có mình nó thôi. Thư ở đơn độc trong cái phòng kí túc xá ấy, nhiều lúc cô muốn khóc thật to, thật là to cho thỏa nỗi lòng chất chứa đầy phiền muộn, cô hình như đang dần mất đi con bạn thân thật rồi...
--------------------
....
Hai năm sau....
Tại Thổ Thiên Long...
Trong một khu vườn nhỏ. xanh mát kia có một cô gái vô cùng xinh đẹp. Đôi mắt đen ẩn sau chiếc kính, hàng lông mi dài, cong vút, làn da trắng rạng rỡ, đôi môi đỏ, nhỏ nhắn, trông yêu vô cùng! Cô mặc một chiếc váy trắng thanh tao mà sang trọng....
Đó là nó.
Hai năm trôi qua trong sự bình yên, giờ nó đã trở thành cô thiếu nữ tuổi hai mươi rồi, vẻ ngoài của nó càng ngày càng đẹp, trông nó như đã trưởng thành hơn rất nhiều rôi. Cuộc sống của nó luôn luôn hạnh phúc, ấm áp. Gia đình hết sức hòa thuận và yêu thương lẫn nhau. Có thể nói, đó là một sự hoàn hảo chưa từng có.
Nhưng có lẽ, mọi người trong gia đình nó không biết rằng, trong tim nó luôn có một nỗi đau vô tận. Trong hai năm qua, đêm nào, trong đầu nó, luôn chất chứa những hình ảnh của sáu con người tàn nhẫn kia, nó biết, nó còn thương họ nhiều lắm... nhưng người ta nào có như thế. Nó biết với dung mạo trước đây của nó, chắc họ chẳng bao giờ thèm để ý đâu. Giờ này, chắc họ đang rất vui vẻ bên... Vân, không còn nhớ đến sự tồn tại, biến mất của nó, có đúng không? Chắc là đúng rồi...
Nghĩ tới đây, nó cười chua chát, từ đôi mắt kia bỗng chảy ra một giọt lệ lóng lánh. Nó khẽ đưa tay lên lau đi... nhưng sao càng lau, nước mắt lại càng chảy nhiều như vậy cơ chứ? Tại sao? Tại sao?
Nó thực muốn khóc thật to để giải thoát được những nỗi sầu đau đớn này đi, nhưng không! Nó không thể để cho gia đình phiền lòng, lo lắng vì nó đâu. Nó không muốn ai biết về chuyện tình bi thương của nó.
....
Nhưng nó cũng chẳng biết được, có một người luôn dõi theo nó và biết hết thảy những sự việc đau buồn đã từng xảy ra với nó như thế nào. Là bố Vương.
Mười tám năm con gái ông sống bên Trái đất, cả gia đình ông luôn dõi theo để bảo vệ, để che chở nó mỗi lúc nó gặp nguy hiểm. Nhưng về những chuyện liên quan đến tình cảm của nó, chỉ có mình bố Vương biết và ông không cho ai biết hết, kể cả vợ ông. Ông cảm thấy đau thay cho đứa con gái của mình. Ông biết, những chàng trai kia cũng yêu thương con gái ông nhưng chỉ là vì lúc sự việc kia xảy ra, họ chưa nhận ra được tình cảm thật sự của họ là trao cho ai và hơn nữa cũng là do cái ám ảnh của quá khứ.
Ông sẽ không để cho con gái ông chịu khổ mãi vậy đâu...
------------------
Hai năm... có phải một thời gian dài không?
Đối với sáu anh, đó như hai thế kỉ vậy, trong hai năm ấy, họ không hề có một chút tin tức gì về nó. Họ tốt nghiệp Đại học rồi, trong thời gian hai năm ấy, họ chưa hề động tới gái gú, chưa hề tới bar dù chỉ một lần. Và giờ đây, ai cũng có sự nghiệp lớn riêng cho mình. Nhật, Tinh Anh, Bảo và Thiên tiếp tục điều hành ở Trụ sở chính, chức vụ của họ lớn hơn rồi và đều là những người đứng đầu trong mảng kinh doanh của đất nước. Long thì mở nhà hàng riêng, giờ đây, những chi nhánh mang nhãn hiệu nhà hàng của anh, trải dài khắp đất nước. Hiện tại, anh đang mở rộng ở cả nước ngoài. Nam thì lại hướng sang một lĩnh vực hoàn toàn khác, anh giờ trở thành một siêu sao ca nhạc, danh tiếng của anh vang xa khắp châu Á, thậm chí là ở những châu lục khác. Anh thường đi lưu diễn khắp mọi nơi trên toàn thế giới và hiện đang là ngôi sao được giới trẻ yêu thích nhất.
Có thể họ làm những công việc khác nhau, nhưng vẫn sống chung một nhà và đều làm một công việc, đó là: tìm kiếm nó. Họ luôn tìm kiếm tin tức về nó ở khắp nơi, nhưng kết quả vẫn chỉ là con số không. Thật quá đau lòng! Họ hiểu rằng, nó ghét họ, hận họ đến nhường nào, nhưng dù có ra sao đi chăng nữa thì họ vẫn sẽ mãi yêu nó...
----------------------
Thư hiện tại là sinh viên năm ba, cô còn đính hôn với Quân rồi, dự tính khoảng cuối năm sau sẽ cưới.
Trong thời gian nó bỏ đi, cô đã rất đau khổ nhưng nhờ có Quân luôn ở bên cạnh, chăm sóc và an ủi, sưởi ấm trái tim của cô nên cô sống mà không quá bi quan.
Như thì cũng đã tốt nghiệp, do ngành cô chọn chỉ mất ba năm học. Hiện tại, cô đang làm tổng giám đốc của tập đoàn đá quý nhà cô.
Mỗi tháng, Thư và Như luôn chờ mong tin nhắn của nó, nhưng lần nào nó cũng chỉ nhắn mỗi dòng chữ:
" Mọi người khỏe không? Em ổn."
Lần nào cũng chỉ vẻn vẹn mỗi sáu chữ ấy. Từ lúc nó bỏ đi cũng được khoảng hai mươi bảy hay hai mươi tám tháng rồi, vậy mà không có một tin nhắn nào khác những tin nhắn kia, hai người có nhắn lại nó cũng không trả lời. Dần dần, hai người tưởng chừng như nó đã quên họ thì đến một ngày....
- Haiz, em buồn Nhi quá chị ơi! Sao nó lại như thế chứ? Mỗi tháng, nó nhắn cho chúng ta mỗi một tin mà tin nào cũng như tin nào, nó làm như vậy kiểu như chỉ làm cho có lệ thôi ấy. Nếu chỉ là làm cho có lệ thì em không cần nó nhắn nữa, tốn tiền điện thoại! Em nhớ nó lắm mà chẳng biết nó có nhớ gì đến em không? - Thư thở dài, giờ cô để tóc dài, trông nữ tính dữ lắm.
- Chị cũng nhớ nó lắm chứ, giờ không biết nó đang nơi đâu nhỉ? - Như ảo não nói, giờ cô cũng xinh hơn trước nhiều rồi.
- Mà không biết gia đình của Nhi sao ta? Không biết nhà nó có giàu không? Có đẹp không? À mà nhắc đến đẹp mới nhớ, chắc giờ Nhi xinh lắm đây! - Thư chống cằm nói.
- Ừ, chắc rồi, chị vẫn còn giữ tấm hình của Nhi hồi trước ấy, giờ nhìn lại, trông rõ là xinh ấy!
- Mà chị ơi chị, mấy người kia sao rồi? Có ổn không?
- Vẫn như hồi trước, à mà không, giờ lạnh lùng hơn nhiều rồi, đến gần họ là chị lạnh hết cả xương sống a! - Như - Trông họ đau khổ lắm, có nên cho họ nhìn một chút mặt của Nhi không?
- Không được, Nhi không cho phép rồi mà! - Thư vội nói.
Bỗng....
Tin tin...
Tiếng điện thoại của Như và Thư đồng thời vang lên, hai người ảo não cầm máy lên. Khi thấy người nhắn là ai thì vội vội vàng vàng mở ra đọc...
Hai người ngơ ngẩn quay ra nhìn nhau...
.....
-----------------
- Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!