Chương 24. Gây mẫu thuẫn.
Beta.
Huấn luyện viên bắt đầu gọi tên, những ai được gọi tên thì lên nhận ngựa của mình.
Những bạn học được gọi tên trước đều bước đến bên cạnh con ngựa của mình, cao hứng vuốt ve bộ lông trên cổ ngựa, bởi vì sau khi nhập học, ngoại trừ tham gia khóa học cưỡi ngựa thì bình thường rất khó có thời gian rãnh rỗi tới thấy bọn nó.
"Con ngựa thứ năm, bạn học Vu Quân Thần." Huấn luyện viên thấy Vu Quân Thần ngớ ra, cho là gã không nghe rõ, vì vậy lại gọi một lần.
Các học sinh vừa mới cho là con ngựa màu vàng nhạt kia là Lạc Thịnh đưa cho Vu Quân Thần đều ngây ngẩn cả người, sau đó trong lòng càng thêm nghi hoặc và hiếu kỳ.
Vu Quân Thần ngơ ngác đi tới con ngựa màu trắng, nhưng mắt vẫn nhìn con ngựa lông vàng nhạt bên cạnh. Tâm tình của gã hiện tại giống như là đồ của mình lại đột nhiên bị người đoạt đi vậy, vừa khó chịu vừa không cam lòng.
Con ngựa kia đứng chính giữa, giống như hạc giữa bầy gà vậy, có nó đối lập, những con ngựa khác khi bình thường đều rất đẹp hiện tại đều lộ ra vẻ bình thường.
"Con ngựa thứ sáu, bạn học Mạnh Dương."
Mạnh Dương đi tới con ngựa của mình, ánh mắt toàn bộ sinh viên đều tập trung lên người cậu, bởi vì vừa rồi những người đó luôn thảo luận chuyện Lạc Thịnh tặng Vu Quân Thần một con ngựa, trong khoảng thời gian này ai cũng không nhớ tới, Mạnh Dương mới là người kết hôn với chủ tịch tập đoàn Lạc Thị, Lạc Thịnh sao có thể có nhiều tiền hơn cha gã.
Sắc mặt Vu Quân Thần không tốt, cúi đầu xuống, bản thân gã hồi nãy thật sự quá mất mặt, cũng tức giận thời điểm vừa rồi những người đó nói lời kia, tại sao Mạnh Dương lại không lên tiếng nói đó là ngựa của cậu, gã cảm thấy đây nhất định là Mạnh Dương cố ý muốn gã mất mặt.
Tất cả học sinh có ngựa đều lên ngựa, dưới sự dẫn đường của người huấn luyện, chậm rãi cưỡi ngựa vào trong sân bắt đầu luyện tập, những học sinh không có ngựa nhiều hơn, cho nên không thể đem hết ngựa tới, nên đều tới chỗ cung cấp ngựa để luyện tập, hiện tại đã về tới bên này, nhưng ánh mắt của mọi người đều tập trung ngựa của Mạnh Dương, giống như bị bấm nút tạm ngừng vậy.
Vu Quân Thần còn chưa biết cưỡi ngựa cho nên người huấn luyện ngựa dắt ngựa giúp gã đi thẳng vào trường đua ngựa nhưng ánh mắt của gã vẫn nhìn con ngựa Mạnh Dương cưỡi. Trước đó gã không có hứng thú gì với khóa cưỡi ngựa nhưng nghĩ tới mấy môn vận động khác cũng không am hiểu, tiết học cưỡi ngựa còn có thể cùng học với Lạc Thịnh, cho nên liền chọn. Dù trước đó gã không hứng thú với ngựa và cưỡi ngựa, nhưng không thể không thừa nhận, con ngựa Mạnh Dương cưỡi kia, đối với ai mà nói đều có sức hấp dẫn rất lớn, chỉ bề ngoài của nó cũng đã khiến ai cũng muốn có.
Sau khi chuẩn bị xong, học sinh có kinh nghiệm và không có kinh nghiệm cưỡi ngựa chia ra, dưới sự chỉ dạy của người huấn luyện ngựa và huấn luyện viên tiến hành luyện tập.
Học sinh có kinh nghiệm cưỡi ngựa có nhiều thời gian tự do luyện tập hơn, mà như Vu Quân Thần hoàn toàn không có kinh nghiệm, nhiều nhất cũng chỉ có thể chạy chậm một chút.
Huấn luyện viên xác định kỹ năng cưỡi ngựa của Mạnh Dương cũng không tệ lắm liền cho phép cậu có thể tự do luyện tập.
Mạnh Dương cảm thấy nên chạy trước một vòng, sau đó dưới ánh nhìn của mọi người chạy tới chỗ xa xa.
"Thực sự là quá đẹp, quả thực giống như đi ra từ truyện cổ tích vậy."
"Đây là lần đầu tiên tớ cảm nhận được trên người một con ngựa có sự ưu nhã."
"Con ngựa này thật sự đắt tiền tới dọa người, có thể mua nó chỉ có thể nói, không hổ là chủ tịch tập đoàn Lạc thị."
"Tuy đắt tiền tới dọa người, nhưng tâm trạng khi có được chúng ta là không cảm giác được. Tớ vẫn cảm thấy, nhà của chúng ta cũng coi như là có tiền, nhưng hiện tại vẫn là không nhịn được muốn cảm thán, tiền thật sự càng nhiều càng tốt."
Vu Quân Thần ngồi trên lưng ngựa cúi đầu nghe bọn họ nghị luận, trong lòng không biết là tâm tình gì, Lạc Thịnh tặng cho gã một con ngựa cũng không tệ, hơn nữa còn là tâm ý của Lạc Thịnh đối với gã. Trước đó gã vẫn cảm thấy, tâm ý so với cái gì cũng quan trọng hơn, nhưng hiện tại không biết vì sao gã cảm thấy không hài lòng.
Bên thương học viện cũng bắt đầu luyện tập tự do, Lạc Thịnh cưỡi ngựa đến tìm Vu Quân Thần, thấy gã đang ngây người ngồi trên ngựa, kêu: "Quân Thần?"
Vu Quân Thần lúc này mới hồi phục tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn về phía gã: "...Lạc Thịnh."
"Thích ngựa anh đưa cho em chứ?" Lạc Thịnh mỉm cười.
"Th...thích." Vu Quân Thần cười: "Cảm ơn anh."
"Em làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Lạc Thịnh nhìn sắc mặt Vu Quân thần không đúng lắm, tuy khóe miệng mang theo nụ cười nhưng trong ánh mắt lại không có vui vẻ.
"Không có, đây là lần đầu tiên em học cưỡi ngựa, có chút không quen." Vu Quân Thần vội vàng giải thích.
"Lần đầu tiên cưỡi ngựa sợ cũng rất bình thường, anh tới dạy em." Lạc Thịnh nói.
"Được." Vu Quân Thần gật đầu.
Lạc Thịnh xuống ngựa của mình, sau đó lên ngựa của Vu Quân Thần, ngồi sau gã. Bạn Lạc Thịnh cũng tới, bọn họ thấy Lạc Thịnh ngồi phía sau Vu Quân Thần đều ồn ào trêu chọc hai người.
Lúc này, Mạnh Dương đã cưỡi ngựa trở về, lần nữa hấp dẫn mọi ánh mắt, Lạc Thịnh và đám bạn của gã sau khi thấy cũng ngây ngẩn.
Trời xanh mây trắng, ánh sáng mặt trời rực rỡ, đồng cỏ xanh bao la, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, con ngựa lông vàng lóng lánh, đang ưu nhã nhẹ nhàng từ đằng xa chạy tới.
Toàn bộ học sinh nhìn hình ảnh đẹp như những bộ phim có hiệu ứng đặc biệt, một người một ngựa như đang chạy từ trên trời xuống, bởi vì quá đẹp mà không giống như hình ảnh thật.
Sau khi chạy về chỗ cũ, Mạnh Dương siết chặt cương ngựa, để ngựa từ từ dừng lại.
Đúng lúc Lục Vân Kính cưỡi ngựa từ khu luyện tập bên cạnh tới, thấy Mạnh Dương tới, sửng sốt, sau đó đi tới chỗ cậu.
"Đây là ngựa của cậu?" Lục Vân Kính ngạc nhiên nhìn con ngựa Mạnh Dương đang cưỡi: "Là Lạc đổng mua cho cậu?"
"Ừm." Mạnh Dương mỉm cười gật đầu.
"Con ngựa này giá trị hơn mấy căn biệt thự đấy, hơn nữa biệt thự là bất động sản, giá trị còn có thể tăng, nhưng sau con ngựa này lớn tuổi..."
"Lạc gia cũng không thiếu biệt thự, nhiều biệt thự hơn nữa cũng không có thời gian ở." Mạnh Dương nói: "Nhưng nuôi con ngựa này ở nhà chính, chỉ cần có thời gian rảnh là tớ có thể cưỡi, lúc không rảnh cũng có thể cho nó phơi nắng trong sân, ngựa đẹp như này để dưỡng mắt cũng tốt."
"Cũng đúng, dù sao Lạc đổng có tiền, chỉ cần tiền này tiêu vui vẻ, cũng không coi như lãng phí."
"Cưỡi ngựa trên Long Lĩnh Sơn cũng rất thú vị, vượt qua rừng băng qua suốt hay lang thang trên bãi cỏ, có cảm giác rất khác nhau, lần sau cậu cũng tới đi."
"Được, đợi chừng nào tớ rảnh chắc chắn sẽ đến đó thường xuyên." Lục Vân Kính nhìn ngựa của mình: "Chỉ là ngựa của tớ so với ngựa của cậu, ngay cả làm nền cũng không đủ nhìn, không được, mấy ngày nữa tớ cũng phải đi chọn một con hấp dẫn hơn."
Lạc Thịnh vẫn luôn nhìn ngựa của Mạnh Dương, đám bạn của gã nói với gã: "Lạc Thịnh, con ngựa kia nhất định là cha cậu mua, không thể nào là tự cậu ta mua."
Trước đó Lạc Thịnh cũng từng thấy con ngựa đó, cũng biết giá cả, gã thật không ngờ tới Mạnh Dương có thể cưỡi con ngựa kia, gã cũng biết Mạnh Dương nhất định không thể mua, cho nên chắc chắn là cha ra tiền.
"Lạc Thịnh, tuy cậu ta kết hôn với cha cậu rồi nhưng cậu chính là con trai duy nhất của chú, đồ của cha cậu, đều phải là của cậu mới đúng."
"Nói không sai, cha con là quan hệ máu mủ, một tờ giấy đăng ký kết hôn sao có thể so được, nếu cha cậu mua ngựa, cậu còn có tư cách sử dụng hơn Mạnh Dương."
Lạc Thịnh nghe lời của bọn họ, tâm trạng càng không tốt, sắc mặt càng thêm khó coi.
Mạnh Dương thấy Lạc Thịnh vừa nói chuyện vừa nhìn qua cậu, đã đoán được bọn họ đang nói gì.
Trong lòng Mạnh Dương rất rõ, tuy Trình gia và tập đoàn Lạc thị có quan hệ cạnh tranh, nhưng để Lạc Thịnh có thể kế thừa sản nghiệp Lạc gia, ông ngoại Lạc Thịnh đã lập kế hoạch từ lâu. Kiếp trước vì tai nạn xe, Lạc Tu hôn mê một thời gian, lúc tỉnh lại cũng đã một hai năm sau, trong khoảng thời gian hôn mê không thể quản lý công việc, khi đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, đợi Lạc Tu quay trở về công ty, tình huống chuyển biến rất lớn.
Đời này Lạc Tu không xảy ra chuyện, Mạnh Dương tuyệt đối sẽ không để cho Lạc Thịnh và Trình gia lấy được tài sản của Lạc Tu. Hiện tại, việc cậu phải làm chính là khiến mâu thuẫn giữa anh và Lạc Thịnh trở nên càng thêm gay gắt, đến lúc đó Trình gia chắc chắn sẽ không thờ ơ, Trình gia vừa ra tay, Lạc Tu sẽ lập tức xuất thủ, như vậy Lạc Tu sẽ càng thêm phòng bị người Trình gia, cũng sẽ đẩy nhanh kế hoạch trả thù Trình gia.
Mạnh Dương cưỡi ngựa tới trước mặt Lạc Thịnh và Vu Quân Thần, nói: "Mọi người đang nói về con ngựa này sao? Con ngựa này là cha con tặng cho ba, hơn nữa còn dưới tên của ba, hoàn toàn là tài sản thuộc về ba, chỉ là nhìn con tựa hồ có ý kiến?"
"Tiêu tiền của Lạc gia chúng tôi, tiêu rất vui vẻ đúng không? Cậu thật là không biết xấu hổ!" Lạc Thịnh tức giận giễu cợt nói.
"Nếu như con muốn nói gì, thì đi nói với cha con đấy, nói với ba những lời này thì có ích gì." Mạnh Dương giễu cợt nhìn gã: "Con càng muốn nhục nhã ba, liền chứng minh con cũng chỉ có thể nói miệng cho đỡ nghiện, căn bản không thể làm gì được, nếu thật sự có năng lực để cha con ly hôn với ba, hay để cho anh ấy không quan tâm tới ba nữa, hoặc ít nhất cũng phải để cho anh ấy không cần đối xử tốt với ba như hiện tại. Chỉ tiếc, con không làm được, bởi vì trong lòng cha con, con căn bản không quan trọng."
Lạc Thịnh bị từng lời của Mạnh Dương chọc giận, sau đó vung roi ngựa trong tay, dùng sức quăng lên người Mạnh Dương, Mạnh Dương phản ứng nhanh chóng, lập tức dùng cương ngựa khống chế ngựa né tránh, nhưng cũng không thể tránh kịp, roi ngựa không quật lên người cậu lại quật trúng con ngựa, nó hí lên rồi chạy đi.
"Mạnh Dương!" Lục Vân Kính hốt hoảng kêu lên.
Huấn luyện viên chú ý thấy bên này không thích hợp, lập tức chạy tới, để người huấn luyện ngựa tách hai con ngựa ra xa, cũng không cho phép đám học sinh tới gần, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, phiền phức rất lớn, cho nên trước khi đám học sinh gây thêm phiền phức, dù thế nào cũng phải ngăn lại.
Sau khi Lạc Thịnh lên ngựa của mình, dùng ánh mắt tàn nhẫn căm tức nhìn Mạnh Dương: "Mày chờ đó cho tao! Tao tuyệt đối không bỏ qua cho mày!"
"Như vậy con tốt nhất không nên chỉ nói mà không làm, ba chờ nhìn con có thể làm gì!" Sau khi Mạnh Dương nói xong, vuốt ve chỗ bị roi da quật trúng trên con ngựa, ở trong lòng cùng nó nói câu xin lỗi.
"Mạnh Dương, cậu không sao chứ?" Lục Vân Kính lo lắng hỏi.
Mạnh Dương lắc đầu.
"Dù sao gã cũng là con trai ruột của Lạc đổng, cậu và Lạc đổng vừa mới kết hôn không bao lâu, vẫn là tạm thời cùng gã giữ khoảng cách đi." Lục Vân Kính khuyên nhủ.
Mạnh Dương nghĩ, loại trình độ này, còn xa xa chưa đủ, cậu nhất định phải tạo ra mâu thuẫn lớn hơn mới được.